Chương 3214: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh [7]

Sở Húc Ninh vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô. Nhờ có cô cuộc đời anh mới xuất hiện thứ được gọi là ấm áp. Vì cô xuất hiện anh mới có suy nghĩ phải sống vì mình, sống vì cô.

Sở Húc Ninh cầm khăn lông thấm nước rồi cẩn thận lau rửa mặt mũi, cánh tay cho cô, cuối cùng anh thay một chiếc khăn khác để lau bàn chân lạnh ngắt của cô. Giờ đang là cuối thu, nơi này vốn đã lạnh, cô còn chạy một mình tới đây.

Sau khi xong xuôi mọi thứ, Sở Húc Ninh mới mang nước ra ngoài đổ.

Lúc anh đi đổ nước lại thấy Sở Lạc Nhất đang đi tới đi lui ở bên ngoài. Anh nhíu mày gọi: “Bao Đậu, em đang làm gì thế?”

Sở Lạc Nhất quay lại thấy có người tới, vội chạy lại, “Họ nói chị Niệm Niệm đến rồi nhưng em không dám vào.” Sợ phá hỏng chuyện tốt của hai người đấy.

Sở Húc Ninh nhìn vẻ mặt xấu xa của cô liền biết cô đang nghĩ gì. Con bé không nhìn xem đây là nơi nào à.

“Ngủ rồi, trời sáng em hãy tới tìm cô ấy. Sao em còn chưa đi ngủ đi?” Sở Húc Ninh nhìn bộ dạng như cả đêm không ngủ của Sở Lạc Nhất, “Hiện tại Cố Tử Thành vẫn đang ở tuyến trên.”

“Anh Húc Ninh thật đáng ghét, em đi ngủ đây.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, quay người về lều của mình.

Sở Húc Ninh nhếch môi cười, thấy cô vào hẳn trong rồi mới quay lại lều của mình.

Trời sáng, màn diễn tập quân sự vẫn đang tiến hành nảy lửa. Lúc Sư Niệm tỉnh lại, trong lều chỉ có mình cô và ánh nắng mai bên ngoài chiếu vào.

Sư Niệm ngồi dậy, thấy khăn tắm vẫn còn để cạnh giường.

“Chị Niệm Niệm.” Sở Lạc Nhất thò đầu vào, dùng khóa kéo ngăn cổ mình lại, cười tít mắt nhìn người bên trong.

Sư Niệm ngẩn ra, thấy cái đầu ngoài cửa liền nói, “Làm gì thế?”

Sở Lạc Nhất cười tí tởn chui vào, hai tay vắt sau lưng, lúc tới cạnh giường giả bộ làm phép biến ra một quả táo, “Thế nào, thấy em tốt với chị không.”

Sự Niệm dở khóc dở cười nhìn cổ em mình, “Ở đầu ra thế?”

“Không biết, sáng nay anh đẹp trai nhà giàu mang tới, nói là chiến lợi phẩm tịch thu được từ quân địch.” Sở Lạc Nhất ngồi xuống đưa quả táo cho Sư Niệm, “Em rửa rồi, thật đấy.”

Sư Niệm không khỏi thấy buồn cười, con bé rửa rồi nhưng có thì chưa đánh răng, sao mà ăn được đây?

Sở Lạc Nhất bỗng phản ứng lại kịp, cười hờ hờ đặt quả táo sang một bên.

“Hôm qua chị đi gặp con mụ kia rồi à?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.

Sư Niệm xuống giường, gấp chăn vuông vức như miếng đậu phụ, vừa chỉnh góc vừa nói: “Chị gặp rồi, toàn thắng.”

Sư Niệm nói xong liền đập tay với Sở Lạc Nhất. Không chỉ toàn thắng mà người phụ nữ đó còn không biết rằng có lẽ sau đợt diễn tập quân sự này, cô ta sẽ bị điều đi nơi khác. Cô nghĩ tới lúc đó chắc vẻ mặt của cô ta sẽ đặc sắc lắm.

Sở Lạc Nhất ngồi cạnh nhìn Sư Niệm, “Thế bao giờ thì chị về, hay là đi cùng em luôn đi?”

“Thế thì không được, chị đến đây đã là không đúng với quy định rồi, ngày mai ngày kia chị sẽ về.” Sư Niệm nói xong đi tìm đồ để đánh răng rửa mặt, Sở Húc Ninh cũng đã chuẩn bị sẵn bàn chải mới cho cô rồi.

Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm đánh răng, “Sao lại nhanh thế?”

“Không thì sao giờ?” Sư Niệm cười hỏi lại, “Diễn tập quân sự cũng không phải trò chơi. Chị ở lại đây để cho họ để tài tám chuyện à. Chủ yếu chị đến đây chỉ để gặp người phụ nữ kia, gặp được cũng là xong chuyện rồi.”

Hơn nữa, không phải cô đã đánh được một trận rất hay đấy sao?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện