Chương 3216: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh [9]

Tấn Thiếu Bạch quay ra nhìn xung quanh, sau đó lại kéo Sở Húc Ninh đi tới một bên, “Tôi có ý gì cậu còn không rõ à? Trong con chip đó ngoài những thứ chúng ta cần ra vẫn còn thứ mà kẻ khác muốn nữa.”

Sở Húc Ninh cau mày, nheo mắt nhìn Tần Thiếu Bạch, “Ý của anh là, có người đang cố tình quấy nhiễu chuyện diễn tập?”

“Có phải hay không thì tôi không biết, nhưng với những gì tôi hiểu về đám người đó, nếu đã có người biết được thân phận của cậu vậy thì sẽ không dễ dàng để yên chuyện này, chắc chắn là cậu bị nhắm vào rồi, không phải hủy được tin tức rồi thì sẽ kết thúc đơn giản được đâu.” Tần Thiếu Bạch khẽ nói, “Hơn nữa trước mắt xem ra là cậu hay tôi đều không thể rời hỏi bộ chỉ huy được.” Tần Thiếu Bạch nhìn về phía Bộ chỉ huy bên kia rồi nói.

Tư lệnh bên trong lại là người chỉ huy đầu tiên của vụ con chip này.

Sư Niệm và Sở Lạc Nhất ở trong lều vừa hay lại nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, chắc họ quên mất rằng trong lều của Sở Húc Ninh lúc này vẫn còn có người.

“Nhưng không phải mà.” Sở Lạc Nhất bỗng lên tiếng khiến hai người kia giật mình.

Sở Húc Ninh vội vén mành lều lên, nhìn người bên trong.

Sở Lạc Nhất không hề có cảm giác bị bắt được mà nói tiếp: “Chuyện này không đúng, trước đây lúc Cố Tử Thành bị thương từng nói người đó làm vậy là vì muốn anh ấy rút khỏi đợt diễn tập này, hình như không liên quan gì tới các anh đâu.”

“Cố Tử Thành?” Tần Thiếu Bạch đi theo Sở Húc Ninh vào lều, nhìn Sở Lạc Nhất, “Tại sao Cố Tử Thành lại nói như vậy?”

“Vì khu vực trên núi vốn do Cố Tử Thành phụ trách. Lúc đó hai anh đều ở chỗ bộ tư lệnh, không thể đến vì hai anh được. Vậy chỉ có thể là đến để đối chọi với Cố Tử Thành thôi, hơn nữa rõ ràng lũ hổ kia là nhắm vào bọn em.”

Sở Lạc Nhất nói xong, Sở Húc Ninh và Tần Thiếu Bạch lại đưa mắt nhìn nhau. Bên phía quân Xanh, khu vực rừng núi đúng là do Cố Tử Thành phụ trách, mà hổ lại xuất hiện trong núi.

Nói trắng ra, mấy người bọn họ đều bị nhắm vào, vì đây không chỉ có một chuyện.

Sở Lạc Nhất khẽ cúi đầu, không nhịn được lại móc nối các chuyện hiện tại vào với nhau, tiếp điểm cuối cùng chính là... Bạch Hoành.

Sư Niệm cau mày, nghe họ nói chuyện cuối cùng nghĩ gì đó vội nói: “Em cũng thấy chuyện này không phải chĩa về phía các anh, nếu như kẻ đứng sau muốn lợi dụng Cổ Nguyệt, em nghĩ chắc hắn muốn mở ra lỗ hổng của các anh từ chỗ em.”

Tần Thiếu Bạch: “...”

Sở Húc Ninh nhìn Tần Thiếu Bạch, lại khẽ nhếch môi, “Giờ có thể đi rồi chứ?”

Tần Thiểu Bạch ai oán nhìn Sư Niệm, có thế nào thì anh ta cũng từng giúp cô cơ mà?

Sư Niệm tỏ ra vô tội, cô chỉ nói sự thật thôi.

“Tại sao anh lại nhất quyết không tham gia diễn tập thế?” Sư Niệm hỏi thẳng.

Tần Thiếu Bạch hừ một tiếng, quả quyết xoay người rời khỏi nơi này.

Sự Niệm: “...”

Cô nói sai cái gì à?

Sở Húc Ninh vỗ vai cô rồi cũng đi ra theo.

“Ý gì đây?” Sự Niệm không hiểu nổi, không phải cố chỉ hỏi một câu rất đỗi bình thường thôi sao?

Sao tên đó lại xị mặt ra với cô vậy?

Sở Lạc Nhất xoa cằm, nhìn người vừa rời khỏi, nghĩ một hồi nói: “Thật ra em cũng tò mò lắm, sao anh ta lại bài xích chuyện diễn tập thế nhỉ? Không được, chờ anh đẹp trai nhà giàu của em về em nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mới được. Cái tên vua kiêu ngạo này rốt cuộc chịu phải nỗi đau gì nhỉ? À, có cảm giác anh ta sẽ trở thành người ngốc nghếch đáng yêu nhất trong tập tranh của em nè.”

Sư Niệm: “Gái à, em điên quá rồi đấy.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện