Chương 3421: Tuyết lở [6]
Lúc Kiều Vi Nhã bước vào ngày thi cuối cùng, Sư Niệm đã theo đoàn quay phim đến nhà một người vợ quân nhân trên vùng núi Tây Tạng. Khu vực này khá xa xôi, gần như không có tín hiệu, cho nên đồng nghĩa với việc cô cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Chị dâu kia là người dân tộc Tạng, chồng đi lính ở Hải Nam, con nhỏ mới ba tuổi.
Trong nhà có một người mẹ chồng đã hơn tám mươi cùng vài con dê nhỏ để lấy sữa. Chồng của chị ấy là một sĩ quan cấp hai, lương một tháng rơi vào khoảng năm nghìn tệ, đối với gia đình này cũng coi như đầy đủ. Vấn đề duy nhất chắc là một năm trời con không thấy cha, vợ không thấy chồng được mấy lần.
Gia đình họ có căn nhà nhỏ hai phòng ngủ mới tân trang lại, trong nhà lắp đặt hệ thống sưởi, vẫn khá ấm áp.
Chị dâu kia có nước da ngăm đen, tuổi tác khoảng hai mươi lăm nhưng trông cứ như ba mươi vậy.
“Mọi người ngồi đi, ngồi đi, lúc trước lãnh đạo đã báo trước là mọi người sẽ đến.” Chị dâu tươi cười chào hỏi, nhìn Sư Niệm rồi không khỏi bị hút mắt vào, “Em gái này xinh đẹp quá.”
Sư Niệm lễ phép cười với chị. Cô lấy túi đồ ăn vặt mang theo đưa cho đứa bé trai cứ mãi ôm chân mẹ. Đứa bé kia có đôi mắt to tròn, da dẻ trắng trẻo hơn mẹ rất nhiều, là một đứa bé rất đáng yêu.
Sau khi họ ngồi xuống, chị dâu rót nước mời họ, “Trời lạnh, mọi người còn cố gắng chạy đến nơi xa xôi như này làm gì. Vợ quân nhân ở khắp cái đất Trung Quốc này đều như nhau thôi, có gì đáng nói đâu chứ.” Chị dâu nói rồi ôm con trai ngồi xuống cái ghế tựa vào cửa, bởi vì trong phòng đã chật kín người.
“Tiền lương hiện tại của ba thằng bé đã cao hơn lúc trước rồi. Cuộc sống của gia đình tôi cũng không có khó khăn gì mấy, cho nên chúng tôi cũng không quá khổ.” Chị dâu cười nói.
Bé trai vừa ăn đồ ăn vặt vừa ngẩng đầu nhìn mẹ, “Mẹ ơi, hôm qua mẹ gọi điện cho ba còn khóc cơ mà, con sắp quên ba mình trông như thế nào rồi.”
Giọng của bé trai kia rất trong trẻo, rất dễ nghe.
Chị dâu đánh con mình một cái, “Ba con đi kiếm tiền nuôi con rồi.”
Đứa bé kia bĩu môi, không nói gì nữa.
Sư Niệm vẫy tay bảo đứa bé kia qua chỗ cô, cô ôm đứa bé vào lòng, “Đã bao lâu con chưa được thấy ba con rồi?”
Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn Sư Niệm rồi lại quay đầu nhìn mẹ nó, đưa bàn tay nhỏ ra làm ký hiệu số ba, nhưng lại thấy không đúng lắm, cho nên sau cùng nó chỉ lắc đầu. Nó còn quá nhỏ, nhớ không rõ lắm.
Sư Niệm buồn cười vì động tác của đứa bé này. Tuy rằng cô có chút thất thần, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
Chị dâu rất nhiệt tình, cũng không hề ngượng ngùng, cho dù biết máy quay luôn được bật cũng không hề tránh né. Sư Niệm theo chị tới phòng bếp nấu cơm. Trước kia cũng từng có trải nghiệm vào bếp nhóm lửa nấu cơm ở nhà một chị dâu xa quê khác, cho nên lần này cô cũng thông thạo hơn nhiều.
Sư Niệm nói rất nhiều chuyện với chị, chị cũng rất khéo miệng, cho nên hai người không có lúc nào trông lúng túng hay gượng gạo hết.
Sư Niệm và người của nhóm quay phim cộng lại vừa đủ sáu người, gấp đôi người nhà chị.
Cho nên chị dâu làm rất nhiều món, mà có thể thấy được, chị cố gắng chuẩn bị riêng cho họ.
Sau khi ăn cơm, Sư Niệm và nhóm quay phim đi lòng vòng trong thôn hỏi thăm người dân về chuyện của chị dâu kia. Phản ứng của mọi người với chị dâu rất tốt, cũng luôn miệng khen chồng của chị.
Bởi vì chồng chị là một quân nhân, cho nên chị ấy luôn cố gắng làm nhiều việc thiện, luôn nói rằng, không được làm mất mặt chồng, không được làm mất mặt quân nhân.