Chương 3557: Không tha thứ [3]
Sau khi đi ra ngoài, Cố Tử Thành đưa tay vò đầu của mình, càng thấy phiền não hơn.
Anh còn chưa dỗ được vợ đây này, khoan đã, phải nói là vợ còn chưa cưới được, chuyện con cái còn chưa được giải quyết mà lúc này còn rời đi thì anh với vợ anh coi như chấm dứt luôn rồi còn gì
Cố Tử Thành ra khỏi quấn bộ lại lái xe về Thấm Tâm Viên.
Trên đường đi, Cố Tử Thành nhận được một cuộc điện thoại nói cho anh biết chuyện đã được giải quyết rồi.
“Ù.”
“Những ngôi sao kia muốn gặp anh đấy.” Người ở đầu bên kia nói có vẻ hả hê.
“Anh Cả, nếu như thái độ của cậu không hả hê như vậy thì có lẽ tôi sẽ qua đó một chuyến đấy.” Cố Tử Thành giễu cợt nói.
“Này, cái tiếng anh Cả này gọi hơi sớm rồi đấy. Tôi đây chỉ thừa nhận thằng nhóc Tiểu Quỷ Quỷ kia là cháu trai của tôi thôi, còn tôi vẫn chưa thừa nhận anh làm em rể của tôi đâu!” Sở Lạc Ninh cười càng đắc ý: “Dù sao thì anh cũng đã kết hôn với em gái tôi đâu.”
“Bảo sao mà vợ chạy mất vẫn chưa lối về được!” Cố Tử Thành nói xong liền cúp máy.
Anh mà khó chịu thì sao có thể để người khác dễ chịu được, không có cửa đầu!
Chuyện An Hinh Duyệt ra nước ngoài anh có biết, hơn nữa người này còn do Sở Lạc Ninh ép rời đi.
Cho nên hai bọn họ bây giờ là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng thể nói được là ai thảm hơn ai.
Lúc Cố Tử Thành quay về đến Thấm Tâm Viên thì Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ say.
Sở Lạc Nhất ở cùng một phòng với Tiểu Quỷ Quỷ. Cố Tử Thành vừa đến Thấm Tâm Viên đã được Sở Ninh Dực gọi tới phòng làm việc.
Cố Tử Thành hơi hạ mắt, chờ Sở Ninh Dực lên tiếng.
Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ lên mặt bàn, vẫn không hề lên tiếng.
Tiếng tích tắc của đồng hồ trong căn phòng lại càng trở nên rõ ràng hơn.
“Hậu cần?”
Cuối cùng Sở Ninh Dực cũng lên tiếng.
Cố Tử Thành gật đầu: “Vâng.”
“Tôi cố ý tuyển chọn cậu ra từ hơn ba trăm người là để cậu đi nuôi heo?” Thanh âm của Sở Ninh Dực vẫn không nhẹ không nặng như trước.
Cố Tử Thành biết ngay là sẽ bị mách tội mà.
“Ba trăm sáu mươi nghề, nếu cố gắng thì nghề nào cũng sẽ thành công thôi ạ.” Cố Tử Thành cũng nhẹ nhàng trả
lời.
“Sao cậu không nói lời này với lão Lương ấy?” Sở Ninh Dực cười nhạo.
Cố Tử Thanh: “...”
Anh sẽ bị quăng ra bên ngoài không tiếp.
“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cho dù có ở hậu cần thì những chuyện em nên làm em vẫn sẽ làm, chuyện thành lập một chi đội bộ đội đặc chủng không nhất thiết phải là em mới làm được!” Cố Tử Thành nghiêm túc nói.
Thế nhưng vợ con của anh cẩn anh, việc này người khác không làm thay được.
Sở Ninh Dực tiếp tục gõ lên bàn: “Lần này không phải cậu thì không được.”
Cố Tử Thành nhíu mày, có chuyện gì không phải anh thì không làm được, có rất nhiều người có năng lực cao hơn anh cơ mà.
Sở Ninh Dực đứng dậy, rốt cuộc cũng không gõ lên bàn nữa, nói: “Nếu không chắc chắn lão Lương sẽ không tìm tôi, cậu đi thu dọn một chút rồi qua đó đi.”
“Nhưng mà..”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Cậu phải nhớ cho kỹ trách nhiệm của mình là gì? Mẹ con hai nó là trách nhiệm của cậu, thế nhưng quốc gia này đã đổ bao nhiêu tài nguyên vào cậu thì cậu phải nhớ cho kỹ!” Sở Ninh Dực vỗ lên vai của anh: “Thân là một người cha, tôi hy vọng cậu có thể thuyên chuyển về bộ hậu cần, thế nhưng cậu không thể làm vậy!”
Sở Ninh Dực thở dài, sau đó mới rời khỏi phòng làm việc.
Cố Tử Thành hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Tuy lại bị từ chối một lần nữa, thế nhưng chính bản thân Cố Tử Thành hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng anh không có quyền quyết định.
Sau khi Tiểu Quỷ Quỷ ngủ say, Sở Lạc Nhất khẽ dậy khỏi giường, nhưng cô còn chưa kịp xoay người đã nghe được tiếng mở cửa. Sở Lạc Nhất không quay lại mà cầm lấy tập tranh trên bàn mình rồi lấy bút, cúi đầu phác họa.
Cố Ti Thành đứng của của một hồi rồi mới đi vào, sau đó đóng cửa lại.