Chương 36: Nỗi sợ hãi lan tỏa

Lúc này Lục Bắc Thần mới cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà, động tác nhai chầm chậm tỏ ra rất nho nhã. Cố Sơ nhìn anh, bất giác nhớ lại lần đầu tiên cùng Lục Bắc Thâm vào một nhà hàng cao cấp ăn cơm. Lúc ấy Lục Bắc Thâm hỏi cô có thích không. Kỳ thực đồ ăn của nhà hàng đó cũng bình thường thôi nhưng vì lòng tốt của Bắc Thâm, cô bèn vui vẻ nói rằng rất ngon. Có lẽ Lục Bắc Thâm nhận ra cô đang dối lòng liền nói với cô: Sau này anh kiếm được nhiều tiền, anh sẽ đưa em tới một nhà hàng ngon hơn. Em muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.

Bây giờ đối mặt với người đàn ông này, trong một nhà hàng thế này, tựa như đã qua một thời gian rất dài cô mới đợi được bữa tối ấy vậy.

“Không thích ư?” Lục Bắc Thần khẽ hỏi.

Cố Sơ trở về thực tại: “Không, rất ngon.”

Lục Bắc Thần dừng đũa, nhìn cô chăm chú, rất lâu sau mới thấp giọng nói một câu: “Thích là tốt rồi.”

Cố Sơ không nghe rõ, ngước mắt nhìn anh với vẻ nghi hoặc nhưng ánh mắt anh bình thản như hồ nước, giống như chưa hề nói gì cả. Sau khi dùng bữa xong, Cố Sơ bèn lấy can đảm hỏi anh: “Anh cũng nên nói cho tôi biết một số chuyện rồi chứ?”

Lục Bắc Thần lấy khăn giấy lau khóe miệng. Đợi cho nhân viên phục vụ dọn hết bát đĩa đi, bê hoa quả lên, anh mới lên: “Dáng vẻ của cô sẽ khiến tôi hiểu lầm rằng cô quan tâm.”

Cố Sơ nghẹn lời vì câu nói của anh.

Nhưng Lục Bắc Thần cũng không định châm chọc cô thêm mà rút ví tiền từ trong túi ra. Cố Sơ còn tưởng anh định thanh toán rồi ra về, ai ngờ cô đang định lên tiếng thì thấy anh rút từ trong ví ra một bức ảnh, đẩy tới trước mặt cô.

Đập vào mắt cô đầu tiên là những ngón tay thon dài, sạch sẽ của Lục Bắc Thần, sau đó tới người trong bức ảnh, cô nhấc lên.

Đó là hai chàng trai, nói chính xác hơn là hai chàng trai giống nhau y như đúc, ăn mặc cũng giống hệt nhau, nụ cười cũng y tạc, đang khoác vai nhau, tinh thần phấn chấn. Hai chàng trai trông có vẻ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đang trong thời niên thiếu phóng khoáng.

Vậy mà hình ảnh ấy lại khiến đôi mắt Cố Sơ nhói đau, một nỗi sợ hãi bất giác lan ra trong cơ thể. Tay cô run run, bức ảnh trượt từ đầu ngón tay xuống mặt bàn.

“Hai người…” Cô nhìn người đàn ông đối diện, con tim bắt đầu đập thình thịch.

“Chúng tôi là anh em sinh đôi. Tôi là anh, nó là em, tôi và nó chỉ cách nhau năm phút.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần trầm tĩnh, đôi mắt nhìn Cố Sơ hơi nheo lại.

“Không…” Không thể nào.

Thật ra đây mới là lời Cố Sơ muốn nói. Cô chưa từng biết Lục Bắc Thâm còn có một anh trai sinh đôi, dẫu rằng mấy ngày nay người đàn ông trước mặt cứ giả thần giả quỷ nhưng tận đáy lòng luôn có một thanh âm nói với cô rằng, thật ra anh ấy chính là Bắc Thâm. Vậy mà giờ đây, bức ảnh này lại được bày ra trước mặt cô. Người trong ảnh tuy còn là thiếu niên nhưng tướng mạo không có nhiều thay đổi, vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay.

“Nếu anh là anh trai của Bắc Thâm, vậy Bắc Thâm thì sao?” Bàn tay đặt một bên của Cố Sơ cuộn chặt lại thành nấm đấm. Cô luôn có cảm giác những lời tiếp theo người đàn ông này nói chẳng tốt đẹp gì.

Quả không sai, ánh mắt Lục Bắc Thần lạnh đi, anh dằn mạnh từng chữ: “Bắc Thâm không còn nữa.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện