Chương 56: Thỉnh cầu không thể nói ra
Khi Úc Noãn Tâm tỉnh táo lại thì đang nằm trên một chiếc giường lớn ngập tràn mùi nam tính, cặp mắt trong sáng giật mình, vô thức dò xét phong cách hai màu đen trắng ở trong phòng, khắp phòng lan tràn hơi thở lạnh lẽo.
Nàng bật dậy, mái tóc dài mềm mại thuận thế rơi xuống, sau một khắc, một giọng nói của đàn ông quen thuộc vang lên.
"Tỉnh rồi sao!"
Úc Noãn Tâm lại càng hoảng sợ, theo giọng nói nhìn lại, đúng lúc gặp phải cặp mắt đen như cười như không kia của Hoắc Thiên Kình. Thấy nàng tỉnh lại, hắn buông tờ báo cầm trong tay xuống, từ sô pha đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, đứng từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Tôi sao lại ở đây? Đây là đâu…" Nàng ngửa đầu nhìn hắn, con mắt trong veo như nước suối trên núi khẽ hiện lên vẻ xao động, mang theo một tia nghi hoặc.
"Đây là biệt thự của tôi." Hoắc Thiên Kình cúi người xuống, gương mặt anh tuấn đột nhiên đến gần hơi thở của nàng. "Em có thói quen dùng thuốc an thần?"
Tất cả việc phát sinh ngày hôm nay đã có thể đủ làm thành tiêu đề trong vài ngày, nhất là lúc chương trình mới kết thúc thì nàng lại trực tiếp ngã ngay vào lòng mình. Chỉ cần điểm ấy thôi đã trở thành tin giật gân rồi, chẳng qua điều hắn không thể giải thích được chính là vì sao nàng lại như vậy. Sau khi gọi bác sĩ tới mới biết được là do dùng thuốc an thần mà dẫn đến như vậy.
"Thuốc an thần?" Cặp mắt Úc Noãn Tâm khó hiểu, lắc đầu. "Tôi chưa bao giờ uống loại thuốc này."
Nàng cũng không phải người bị bệnh tâm thần, làm gì mà phải uống loại thuốc khống chế thần kinh này chứ.
Hoắc Thiên Kình trầm mặc trong chốc lát, lập tức hỏi: "Ca khúc mà em vừa đàn xảy ra chuyện gì?"
Úc Noãn Tâm khẽ thở dài một hơi. "Là phím đàn bị lệch âm, chắc là sơ xuất của người chỉnh nhạc thôi." Giọng nói thản nhiên không có chút ý muốn truy cứu, nàng tình nguyện tin đây chỉ là việc ngoài ý muốn.
Ngón tay đàn ông thon dài vuốt lên gương mặt mềm mại của nàng, dường như mang theo một tia châm biếm nói: "Phụ nữ càng thông minh lại càng giả bộ hồ đồ, xem ra, em là người phụ nữ như vậy!"
Úc Noãn Tâm không nói, chỉ là vô thức liếm một chút đôi môi khô khốc.
Ánh mắt của người đàn ông căng thẳng, yết hầu gợi cảm di chuyển lên xuống. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Nếu như em muốn truy cứu thì cứ nói, tôi nghĩ có thể giúp em." Cúi đầu xuống, tiếng nói nặng như đá tảng đặt lên đỉnh đầu nàng, khiến nàng hoảng hốt.
Nàng nặng nề nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo vẻ hơi nghi hoặc, một lúc lâu mới nói được một câu:"Không cần, tôi không muốn có xung đột gì với cô ấy nữa, cảm ơn anh, Hoắc tiên sinh."
Nói còn chưa xong, chiếc cằm đầy đã bị bàn tay to lớn của hắn nâng lên, mặt hắn không chút thay đổi nhìn nàng chằm chằm, khóe môi nhếch lên, cặp mắt sâu thẳm, mang theo một khí thế làm cho người khác khó có thể xem nhẹ.
"Em đúng là một phụ nữ thông minh, có điều một mực nhượng bộ chỉ sẽ gây bất lợi đối với em."
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nhắc nhở một người phụ nữ.
Úc Noãn Tâm bỗng cười, nhưng nụ cười đó, lại mang theo một chút bất đắc dĩ, tựa như hoa tuyết mùa đông bị gió thổi bay tán đi, lơ lửng bất định…
"Hoắc tiên sinh, cô ấy là người đàn bà của anh, tôi đắc tội không nổi." Tiếng nói ôn nhu hình như mang theo một chút hờn dỗi.
Nàng sao lại đoán không ra được chứ, ngay lúc Hoắc Thiên Kình hỏi mình có dùng thuốc an thần hay không, bộ não của nàng lập tức hoạt động. Tất cả đều rất rõ ràng, trên sân khấu, nàng không có khả năng vô duyên vô cớ mà cảm thấy choáng váng đầu óc, người chỉnh nhạc cũng không có khả năng phạm lỗi như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất chính là tất cả mọi việc này đều do một người làm ra. Mà người đứng sau giật dây chính là Ngu Ngọc!
Cũng chỉ có cô ta mới có thể làm ra chuyện như vậy, mới dám làm ra loại việc này!
Nhưng mà cho dù biết thì sẽ như thế nào? Thủ đoạn kiểu này trong giới giải trí sớm đã không tính là cái gì rồi.
Ngẫm lại mà thấy sợ, nếu như lúc đó nàng không kiên trì mà lại ngất ngay tại chỗ, như vậy điều chờ đợi nàng sẽ chỉ là tình hình càng tồi tệ hơn.
Nhìn Úc Noãn Tâm lóe ra ánh mắt bất định, Hoắc Thiên Kình càng cúi người xuống thấp hơn, thân thể cao to bao phủ lên đỉnh đầu của nàng, nhìn thật sâu vào đôi mắt đen của nàng, như là muốn xuyên thấu linh hồn nàng
"Ngu Ngọc đúng là người của tôi, đương nhiên em cũng có thể trở thành người phụ nữ của tôi! Hơn nữa…"Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười: "Em thực sự phù hợp với tiêu chuẩn làm tình nhân của tôi!"
Mùi hương long đản thoang thoảng trên người hắn, nhất thời tầng tầng bao vây lấy nàng, lòng nàng như nghẹn lại.
"Xin cảm ơn ý tốt của Hoắc tiên sinh." Nàng quay mặt đi chỗ khác, cố hết sức thoát khỏi hơi thở của hắn."Trong chương trình hôm nay anh đã tạo cho tôi rắc rối rất lớn rồi, tôi không muốn làm cho cuộc sống sau này của tôi trở nên quá mức bấp bênh."
Giọng điệu thản nhiên rõ ràng có ý cự tuyệt.
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, khóe môi nhếch lên một nụ cười mang hàm ý sâu xa, nụ cười của một tên thợ săn.
"Chậc chậc, em thật đúng là người đàn bà không có lương tâm…" Ngón tay của hắn tham lam miết chặt gương mặt của nàng, cúi đầu nói: "Tôi chỉ giải vây cho em mà thôi, lẽ nào tình cảnh hiện tại của em rất tốt sao?"
Úc Noãn Tâm ngẩn ra, đôi mắt đẹp đột nhiên trừng lớn.
Tình trạng hiện nay của nàng hắn đã biết?
"Không cần nhìn tôi kinh ngạc như thế."
Tâm tình của Hoắc Thiên Kình dường như trở nên rất vui vẻ, ngay cả nụ cười bên môi cũng trở nên hết sức tà mị. "Việc này không khó đoán! Tôi đã từng nói rồi, không có tôi, trong làng giải trí này, em đi nửa bước cũng khó khăn! Về điểm này, em hẳn là từ nhà đầu tư, nhà quảng cáo nhìn ra được."
Hắn giống như một người thẩm phán, trong ánh mắt mang theo ý cười rõ rệt nhìn nàng, dường như thỏa mãn với việc sự kiên cường trên khuôn mặt nàng từ từ tan rã…
Úc Noãn Tâm ngửa đầu, mặc cho tay hắn trên mặt mình tùy ý làm càn, dần dần, ngón tay đàn ông di chuyển xuống dưới, từng chút từng chút, như con rắn chui vào cổ áo, nhẹ nhàng vỗ về xương quai xanh gợi cảm của nàng…
Trong lúc nhất thời, hơi nóng trên đầu ngón tay người đàn ông khiến nàng ngà ngà say…
"Hoắc tiên sinh!" Ngay lúc bàn tay to của người đàn ông thành thạo đặt lên nơi đẫy đà của nàng, Úc Noãn Tâm chợt bừng tỉnh, bàn tay nhỏ bé thoáng chốc ngăn trở bàn tay to của hắn, ánh mắt lộ rõ ra ý cự tuyệt.
Hoắc Thiên Kình dù bận vẫn ung dung nở nụ cười, ngược lại cũng không ép buộc nàng làm gì, giọng nói trầm thấp: "Tôi nói rồi, với điều kiện của em có thể yêu cầu tôi nhiều hơn, cơ hội này tôi vẫn đang giữ lại cho em!"
Hắn ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, cánh tay rắn chắc vòng tại bên hông mảnh khảnh của nàng, hơi thở nguy hiểm càng lúc càng quanh quẩn ở vành tai trắng ngần của nàng.
Úc Noãn Tâm không khỏi lạnh sống lưng, cảm giác một trận run run từ lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Noãn Tâm à…"
Tiếng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình như mang một chút nhung nhớ. "Ngày hôm nay, ngay khi em rời khỏi nơi này thì sẽ biết tất cả thay đổi của em đều không thoát khỏi ảnh hưởng của tôi."
Thân thể Úc Noãn Tâm khẽ run lên, nàng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn…
Bây giờ không khó tưởng tượng ra tất cả mọi thông tin truyền thông đều đang suy đoán quan hệ của hai người bọn họ trong lúc này. Biết đâu bởi vì một ít tin đồn này, tình trạng của nàng sẽ trở nên tốt hơn một chút, nhưng đồng thời cũng rơi sâu vào trong những lời đồn nhảm.
"Hoắc tiên sinh… Cảm ơn anh…" Nàng không thể nhìn thấu được ánh mắt kỳ lạ trong cặp mắt hắn, chỉ có thể thấp giọng nói lời cảm ơn.
Hắn nhìn nàng chăm chăm, cặp mắt đen sâu thẳm tản mác ra thứ ánh sáng tinh tường mà lạnh lẽo.
Úc Noãn Tâm từ từ ngẩng đầu, chống lại ánh nhìn chăm chú của hắn, lấy đủ dũng khí, muốn nói rồi lại thôi.
"Em có việc muốn cầu tôi?" Hoắc Thiên Kình luôn tâm tư kín đáo, nên đối với loại tâm tư đơn thuần của người con gái này, càng không phải tốn sức.
"Hoắc tiên sinh, tôi quả thực muốn xin anh giúp đỡ, nhưng, nhưng không liên quan đến sự nghiệp của tôi, tôi…" Úc Noãn Tâm ấp úng, hàng lông mi dài, tựa như cánh bướm mỏng manh run run trong gió, có thể nhìn ra được nội tâm rất mâu thuẫn của nàng.
Vì bệnh tình của ba, nàng thực sự không có cách nào nữa, nàng thầm nghĩ muốn cầu hắn giúp đỡ cha nàng nhập viện, nhưng nàng lại không dám mở miệng. Người đàn ông này khiến người ta không thể thấu hiểu, hắn có thể tốt bụng giúp nàng giải quyết tất cả mọi rắc rối, nhưng đồng thời cũng sẽ làm nàng mất đi tất cả… Theo như lời nói của hắn, hắn là một thương nhân, luôn luôn chỉ biết làm việc có lợi cho bản thân!
"Nói đi." Hoắc Thiên Kình buồn cười nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, tiếng nói dễ nghe mang theo một chút chế nhạo, nhưng lại chứa khí phách không cho người khác cự tuyệt.
Úc Noãn Tâm chớp mắt, tròng mắt trong suốt đi từ cần cổ thon dài của hắn, đến chiếc cằm cương nghị, đôi môi mỏng cười mà như không, mãi cho đến khi nhìn vào đôi mắt đầy kiêu ngạo
Dưới ánh nắng, cặp mắt sâu thẳm của hắn giống như tràn ra màu sắc kỳ lạ, trong mắt giống như có hai vòng nước xoáy …
Nàng cố lấy đủ dũng khí nói: "Hoắc tiên sinh, xin anh giúp tôi…"
Mới nói được một nửa, tiếng điện thoại di động trong túi xách vang lên, âm nhạc vui vẻ đánh vỡ bầu không khí vốn có chút áp lực.
"Thật ngại quá." Úc Noãn Tâm nói một tiếng áy náy, cầm lấy điện thoại.
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng nói của Tiểu Vũ, Úc Noãn Tâm nghe được một nửa vội vàng ngắt máy, cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi.
"Đi đâu?" Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Thiên Kình hiện lên mũi nhọn lạnh lẽo sắc bén.
Người đàn bà này, coi hắn như không tồn tại sao?
"Hoắc tiên sinh, xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước, xin lỗi…" Úc Noãn Tâm liên tiếp xin lỗi, mở cửa ra liền rời đi.
Hoắc Thiên Kình chậm rãi đứng dậy, trong mắt dần dần nổi lên nghi hoặc…
Bệnh viện Elton John, phòng làm việc của viện trưởng.
"Viện trưởng Pat, đây là 20 triệu tiền đặt cọc nhập viện, bệnh tình của cha tôi thực sự không thể trì hoãn hơn được nữa, van cầu anh để cho cha tôi nhập viện đi."
Úc Noãn Tâm một lần nữa trở lại đây, trong 20 triệu này, Tiểu Vũ cho nàng mượn 10 triệu, đây là chuyện mà nàng vừa rồi trong điện thoại vô cùng lo lắng.
Viện trưởng Pat lắc đầu, trên mặt mang theo áy này, một lần nữa đẩy chi phiếu đến trước mặt Úc Noãn Tâm."Xin lỗi Úc tiểu thư, đây đều không phải là vấn đề tiền nong, ông nhà không phù hợp với điều kiện nhập viện, tôi thực sự không thể làm gì được…"
"Này, anh làm sao vậy? Đây là bệnh viện, cũng không phải là câu lạc bộ cao cấp nào. Là bệnh nhân thì sẽ điều trị, cũng không phải không có tiền, các người làm như vậy cũng hơi quá đáng!" Tiểu Vũ trời sinh tính tình nóng nảy, tiến lên, bàn tay nhỏ bé nắm lại. "Rầm, rầm, rầm" gõ bàn, làm viện trưởng bị dọa một trận.
Úc Noãn Tâm vội vã kéo Tiểu Vũ lại. "Viện trưởng, xin lỗi…" Một bên áy náy nói, một bên đem cô kéo đến hành lang.
"Noãn Tâm, em sao lại xin lỗi anh ta làm chi? Cái gì chứ, chỉ là một bệnh viện mà thôi, sao phải làm cao đến như vậy ?" Tiểu Vũ tức giận đến thật muốn đánh cho tên viện trưởng kia một phát.
"Tiểu Vũ, cho dù chị có ầm ĩ với anh ta cũng không có cách nào, nội quy của bệnh viện chính là vậy. Em cho rằng chỉ cần có tiền đặt cọc nằm viện là có thể được, nhưng mà vẫn là không được…" Úc Noãn Tâm vô lực dựa vào vách tường, ngay cả giọng nói cũng lộ ra sự mệt mỏi.
Tiểu Vũ nặng nề mà thở dài một hơi. "Noãn Tâm à, em sẽ không tính buông tay chứ? Không phải em nói chuyên khoa tim của bệnh viện này là nơi có uy tín nhất trên toàn thế giới sao?"
"Em sẽ không từ bỏ, nhưng mà… Quả thực em đã nghĩ hết cách rồi, dù sao thì ba em cũng sắp xuất viện ở bên kia rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng của Úc Noãn Tâm hơi tái nhợt, ngay cả đuôi lông mày đều hơi nhuốm vẻ nôn nóng…
Lẽ nào… Nàng thực sự phải đi cầu người đàn ông kia sao?
Tiểu Vũ cũng hết chỗ nói rồi, hai người trong nhất thời lâm vào trầm mặc…
"Lăng Thần, thương thế của em đều ổn rồi, thực sự không cần đem em trở thành bệnh nhân như vậy. Vừa lúc nãy kiểm tra lại, không phải bác sĩ cũng nói không có việc gì rồi sao, công việc của anh bận rộn như vậy, căn bản là không cần theo em đâu…" Trên mặt đất lát đá cẩm thạch ở hành lang bệnh viện hiện ra bóng dáng của một đôi nam nữ.
"Phương Nhan!" Tả Lăng Thần dừng bước lại, nhẹ nhàng lật người cô lại. "Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, em còn khách khí với anh như vậy, anh sẽ thấy đau lòng."
Phương Nhan dịu dàng cười. "Được rồi, được rồi, em nhận sai được chưa? Ừ, thực ra em biết hôm nay anh đến thăm em chỉ là một lý do, mà quan trọng nhất là anh muốn đến gặp viện trưởng Pat, không phải sao?"
Tả Lăng Thần mỉm cười. "Đương nhiên rồi, có điều lần trước anh ấy nói cũng rất nhớ em, ngày hôm nay anh ấy cũng vừa mới bay trở về, cùng đi đi."
Phương Nhan gật đầu, bên môi nở ra nụ cười dịu dàng.