Chương 5: Đột nhiên xảy ra biến cố
Chẳng mấy chốc đã lên lớp mười một.
Một lần ngồi trong phòng khách tùy ý nói chuyện phiếm. Tô Noãn hỏi Âu Mộ Ngọc: “Anh Mộ Ngọc, tại sao anh lại học khoa Thương mại ạ?”
Mộ Ngọc mỉm cười trả lời: “Bởi vì thích đấy mà.”
Đáp án này thực sự nằm ngoài dự tính của Tô Noãn, cô vẫn luôn cảm thấy trên người Âu Mộ Ngọc có một loại khí tức thong dong không màng danh lợi, mà một người như vậy, lại muốn làm thương nhân.
Đúng lúc này, Âu Tiện Thái ôm bóng rổ mồ hôi đầm đìa đi qua sảnh trước, chẳng biết từ đâu dâng lên một luồng kích động, Tô Noãn buột miệng hỏi: “Thế còn anh Tiện Thái, anh thì sao? Lên đại học anh muốn học khoa gì?”
Tô Ý dù đang ở một bên xem ti vi cũng vì câu nói này mà quay đầu lại. Còn đối tượng được hỏi lại làm như chưa nghe thấy gì, dùng ngón trỏ giữ trái bóng rổ đi thẳng lên tầng.
Tô Noãn thở dài trong lòng: “Quả nhiên... vẫn không được.”
Mỗi lần cô cầu xin anh, anh nhất định sẽ nhượng bộ, đáp ứng chuyện cô yêu cầu. Nhưng vĩnh viễn không mở miệng trả lời bất cứ câu nào. Cho nên, hỏi anh vấn đề gì, trăm phần trăm là không có được đáp án. Cô thật ngớ ngẩn, tại sao lại chạm đến ranh giới cuối cùng?
Âu Mộ Ngọc nhìn bóng lưng em trai, cười nói: “Nó chắc hẳn muốn vào NBA.”
“Dạ? Có thể không ạ?” Mặc dù biết anh đánh bóng rổ tương đối tốt, nhưng vào NBA liệu có quá xa vời không?
“Chỉ cần cha đồng ý, thì nhất định không có vấn đề gì đâu...” Khi Âu Mộ Ngọc nói câu này âm cuối kéo dài hàm ý sâu xa, khiến Tô Noãn ngay lập tức ngộ ra hai sự thật:
Thân là thiếu gia nhà họ Âu, căn bản không có việc gì là không làm được.
Thế nhưng, quyền quyết định cuối cùng, không nằm trong tay chính họ, mà quyết định bởi cha họ.
Nhận thức này làm cô mơ hồ cảm thấy có chuyện chẳng lành nào đó, mà hết sức không may là, cuối cùng đã xảy ra chuyện nghiệm chứng cho dự cảm cô.
Đó là một buổi chiều tháng Năm nóng nực.
Cô ra ngoài mua đồ quay trở lại, vừa mới vào cổng chính, liền được người làm nhắc nhở: “Ông chủ đã về rồi.”
Cô lập tức quyết định quay về phòng thay quần áo, không thể thất lễ với vị cha nuôi tôn quý này, nhưng khi cách phòng của Tiện Thái, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tranh chấp.
“Không được! Ta nói — không được! Nghe rõ chưa?” Uy phong khiếp người, thanh âm xuyên thấu qua ập vào mặt. Cho dù chỉ nghe qua một lần trong đời, nhưng Tô Noãn mãi mãi sẽ không bao giờ quên, đó là thanh âm của Âu Bùi.
Tiếp đó, là thanh âm trẻ trung rõ ràng mơ hồ có tức giận của thiếu niên: “Cuộc đời con là của chính con.”
Tô Noãn bỗng có chút mờ mịt, cô không thể khẳng định đây có phải là giọng của Âu Tiện Thái hay không, cô chưa từng nghe anh nói chuyện, nhưng xuyên qua cửa phòng hé mở, cô nhìn thấy hai người giằng co bên trong, không sai, một người là Âu Bùi, một người là Âu Tiện Thái.
Âu Bùi đanh mặt, “Chỉ cần con mang họ Âu, cuộc đời của con, đã không phải là của chính con. Thi thương mại quốc tế cho ta.”
“Con muốn chơi bóng rổ.” Thiếu niên cúi đầu, nén giọng xuống thật thấp, nhưng rất kiên định.
Ngay sau đó Âu Bùi lại nhấn giọng, “Thương mại quốc tế.”
Thiếu niên bất chợt đưa quả bóng rổ trong tay hướng lên trên tường ném mạnh một cái, một tiếng ầm thật lớn phát ra, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Tô Noãn đứng ở cửa há hốc mồm, bởi vì bắt gặp một màn này mà lúng túng, vậy mà, Âu Tiện Thái chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, không ngừng bước chân, vội vàng rời đi.
Mắt thấy Âu Bùi cũng sắp đi ra, Tô Noãn vội vàng trốn vào trong phòng bên cạnh, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lời Âu Mộ Ngọc loáng thoáng vọng về trong tai cô: “Chỉ cần cha đồng ý, thì nhất định không có vấn đề gì đâu...” Vậy mà, lần này, cha không hề đồng ý.
Cô không hiểu nổi.
Tại sao cha nuôi sẵn lòng hào phóng khoan dung mà dung dưỡng ước mơ của chị như vậy, nhưng lại keo kiệt không chịu thỏa mãn nguyện vọng của con ruột mình như thế? Vì cho rằng các cô dù sao cũng không phải ruột thịt, cho nên không cần phải chuẩn bị để sau này thừa kế gia nghiệp chăng?
Lại nhớ tới câu nói kia của Mộ Ngọc: “Bởi vì thích đấy mà.” Anh thật sự vì thích buôn bán cho nên mới học khoa thương mại ư? Hay là, cũng từng gặp phải một màn thế này nhỉ?
Ánh mặt trời tháng Năm chói mắt, nhưng màn nhung thiên nga màu đỏ tía che kín cửa sổ, u ám như trong lô cốt.
Không ngờ lại u ám đến thế.
Xuyên qua cửa sổ cô thấy Âu Tiện Thái nằm trên chiếc võng dưới cây ngô đồng, nhưng lúc này, chỉ ngẩn người, không hề đọc sách. Cô chăm chú nhìn hình ảnh này rất lâu rất lâu, đột nhiên xoay người, lao thật nhanh xuống tầng, rồi nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh.
Anh ngước mắt lên, không nói một lời nhìn cô.
Cô thấy bóng mình ngả lên mặt anh, bởi thế gương mặt anh liền lui đi vẻ tự vệ lạnh nhạt, biến thành vừa âm u vừa chân thực.
Có rất nhiều lời muốn nói.
Có rất nhiều tâm tình phức tạp muốn truyền đạt.
Nhưng trong nháy mắt đứng trước mặt anh, trở nên trống rỗng.
Trong trống rỗng, thiếu niên từ từ vươn tay ra phía cô, cô theo bản năng đưa tay lại, trao tay mình cho anh. Sau đó, đầu ngón tay truyền đến độ ấm khi được cầm, thân thể căng thẳng không thể khống chế lảo đảo tiến lên, ngã xuống — môi hai người chợt tự nhiên mà dán sát vào nhau như thế.
Gió đầu hạ thổi qua.
Lá ngô đồng xào xạc xào xạc.
Thế giới từ đó, chìm vào vắng lặng.