Chương 13: Cực đẹp và cực xấu

Yến Tư Thành đánh người.

Đá mạnh một cú vào ngực đối phương, đối phương phải lùi lại hai bước, chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất. Cậu ta xoa xoa ngực, tức giận tháo phắt mũ bảo hộ, ném sang bên cạnh, bực bội quát: "Yến Tư Thành! Đang tập cơ mà! Có cần tích cực thế không!"

"Xin lỗi, tôi đã cố nhẹ chân hết sức rồi."

"Cậu..." Người nọ tức giận đến nỗi lại đau cả ngực, huấn luyện viên đành giảng hoà: "Thôi được rồi, cậu bị trúng đòn ngã sấp xuống đã đủ mất mặt rồi, im miệng đi."

Yến Tư Thành cúi mình chào, rồi lui xuống, Lục Thành Vũ ném cho y chai nước: "Cậu nhìn sắc mặt bọn họ kìa." Yến Tư Thành ngẩng lên nhìn, thấy mấy tiền bối khoá trên đang nhìn mình bằng ánh mắt vừa bất mãn vừa lạnh lùng. Yến Tư Thành chẳng thèm bận tâm: "Kệ họ."

"Đừng khinh địch, cẩn thận kẹo bọn họ hợp lực dạy cho cậu một trận đấy. Cậu lợi hại tới đâu chăng nữa cũng không địch lại cả đống người đâu, cậu giả bộ hiền lành chút không được à, lần tập tới nhường bọn họ đi..."

Yến Tư Thành bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nhường rồi." Nói đoạn cầm chai nước vào phòng thay đồ.

Lục Thành Vũ ngơ ngẩn theo sau: "Cậu muốn đi đâu? Bây giờ mới năm giờ, còn phải tập bốn mươi phút nữa."

"Ngày mai tôi sẽ tập thêm."

Dứt lời, y nhảy vào phòng thay đồ, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Lục Thành Vũ líu lưỡi nhìn theo bóng lưng y: "Nếu trước đây mình mà bảo cậu ta sẽ thích một cô mập, chắc cậu ta cười cho vỡ bụng mất, đúng là thế sự khó lường."

Lúc Yến Tư Thành chạy tới phòng tập, nhóm diễn viên đều đang trang điểm, thay đổi phục trang, nhìn những bộ xiêm y tương tự như của thời Đại Đường, nhưng vẫn có chỗ không phù hợp lễ tiết lắm, Yến Tư Thành bất chợt giật mình.

Y chen chúc tìm một vòng quanh hậu trường, nhưng không thấy Lý Viện Viện, đang lúc nghi hoặc, Lâm Hiểu Mộng bỗng nhiên tới bên nói: "Lý Viện Viện đang trang điểm trong WC ấy. Cậu ta bảo chúng tôi hoá trang trông rất xấu."

Yến Tư Thành nghe vậy mới chăm chú quan sát Lâm Hiểu Mộng, gương mặt cô ta không khác là mấy, nhưng đôi mắt có vẻ to hơn một chút, búi tóc hình như hơi nhỏ, cắm ba cái trâm cài tóc, chất liệu có vẻ không giống thật.

Yến Tư Thành gật đầu, trong lòng rất hiểu suy nghĩ của công chúa.

Lâm Hiểu Mộng thấy y cũng đồng tình thì hơi khó chịu, nhưng còn chưa nói gì thêm thì đã thấy Lý Viện Viện bước tới, Lâm Hiểu Mộng sửng sốt, quên cả chế giễu: "Ôi trời ơi, cô thấy thế này mới đẹp sao?"

Yến Tư Thành nhìn theo ánh mắt Lâm Hiểu Mộng, thấy Lý Viện Viện búi tóc gọn gàng, đầu đeo trâm cài Kim Bộ Diêu rủ ngọc giữa trán, cắm thêm chiếc trâm hình phượng lên búi tóc, bên mai điểm đóa mẫu đơn đỏ thắm, mắt Yến Tư Thành sáng lên, công chúa không hổ danh công chúa, đeo những thứ đồ tầm thường này trên đầu nhưng vẫn toát lên phong thái hoàng gia cao quý, ung dung tự tại. Nàng đánh má hồng lung linh, vẽ mi tròn, môi đỏ thắm, chẳng hiểu học được từ đâu, vẽ mắt vừa dài vừa đen, khiến đôi mắt càng long lanh có thần.

Yến Tư Thành nhìn đăm đắm.

Nhưng những người nhìn thấy Lý Viện Viện đều im phăng phắc.

Lý Viện Viện phớt lờ ánh mắt bọn họ, thoáng thấy Yến Tư Thành, nàng liền hứng khởi hẳn lên, bước nhanh tới chỗ y, Yến Tư Thành cũng tiến lên nghênh đón, nhưng còn cách khoảng ba bước chân, một bóng người bỗng dưng chen vào giữa.

Trương Nam nhìn mặt Lý Viện Viện, kinh hãi gào lên: "Sao lại hoá trang thế này hả! Cô sợ chưa đủ loạn à?"

Bạn học phụ trách hoá trang tủi thân nói: "Cô ấy không cho tôi đụng vào, tự mình tới WC làm đấy. Tôi đâu biết cô ta lại hoá trang..." bạn học nhìn Lý Viện Viện, như thể không dám nhìn thẳng mặt, đành né tránh nói: "...đặc biệt thế."

Lý Viện Viện cau mày: "Tôi thấy như vậy mới đẹp."

Thái độ nghiêm túc của nàng khiến mọi người xung quanh bất thần nghĩ, thẩm mỹ của họ hình như mới thật có vấn đề. Chỉ có mình Trương Nam cáu bẳn lên: "Đẹp? Má cô thế này là làm sao, bị ai đánh cho sưng lên à? Lông mi nữa? Sao lại dài như lông chó thế này? Còn môi cô chắc học đòi theo dân Nhật Bản hả..."

Còn chưa dứt lời, anh ta liền bị ai đó chen lên trước mặt, liếc nhìn lại, hoá ra là Yến Tư Thành đã tiến lên chắn trước mặt Lý Viện Viện.

Trương Nam bắt gặp ánh mắt của Yến Tư Thành, không hiểu sau sống lưng thoắt lạnh buốt, không khí như thể có...

Sát khí?

Trương Nam đã từng tham gia rất nhiều vở kịch, trình độ giỏi hơn hẳn những người trong nhóm, thường ngày cũng thường xuyên theo gót học hỏi các đoàn kịch tư nhân khác, y tự thấy bản thân gặp qua không ít người, nhưng chưa bao giờ thấy người nào có ánh mắt như Yến Tư Thành, tuy chỉ nhìn chằm chằm, nhưng vẫn khiến anh ta phát sợ, cứ như thể nếu bây giờ đưa cho Yến Tư Thành một con dao, cậu ta dám cắt đứt họng mình ngay lắm.

Trương Nam bất thần khổ sở, không phải chứ... Mới phàn nàn Lý Viện Viện có mấy câu thôi mà...

Yến Tư Thành không nói câu nào, khiến bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, mọi người nhìn nhau, không dám bước lên hoà giải, ngay cả Lâm Hiểu Mộng cũng giật mình, đúng lúc đó đằng sau Yến Tư Thành hé ra một cái đầu, vẻ mặt Lý Viện Viện không hề bị ảnh hưởng bởi Yến Tư Thành, nàng cất giọng hỏi: "Trang điểm thế này không phù hợp à?"

Bị Yến Tư Thành gườm gườm, Trương Nam ngứa ngáy như thể bị kim châm vào da vậy, nhưng vẫn cân nhắc tới vở kịch tối nay, đành bình tĩnh gật đầu: "Không hợp, đổi đi." Anh ta nín nhịn nói: "Giữ nguyên trang sức, bỏ hoa mẫu đơn, mặt... nên rửa ngay đi."

Không để Yến Tư Thành có cơ hội nổi giận, Lý Viện Viện vỗ nhẹ vào cánh tay y. Yến Tư Thành tức thì kìm nén tâm tình, quay lại nhìn nàng, Lý Viện Viện nhẹ nhàng bảo: "Tư Thành, ra ngoài chờ xem nhé."

Yến Tư Thành im lặng nhìn Lý Viện Viện thật lâu, sau đó cụp mắt xuống, có vẻ gian nan quả quyết: "Được."

Y rất tức giận, nhưng nếu công chúa bảo y nhẫn nhịn, vậy dù là máu tươi y cũng sẽ nuốt xuống. Y chỉ sợ... công chúa chịu thiệt thòi.

Lý Viện Viện cười tươi tắn: "Xem ta đóng vai người xấu thế nào nhé."

Nàng tươi cười, Yến Tư Thành không còn gì để nói, bèn gật đầu, yên lặng rời khỏi hậu trường.

Lý Viện Viện bỏ đoá mẫu đơn xuống, nhờ sự giúp đỡ của bạn học, trang điểm lại lần nữa, mặc phục trang vào. Nàng chỉ thấy hơi đáng tiếc, trong mắt Lý Viện Viện, con gái thời đại này vì xem TV nhiều nên mới dần quen với quan điểm gầy mới là đẹp, nàng nghĩ khiếu thẩm mỹ là vấn đề liên quan tới thói quen, nếu để cho bọn họ nhìn quen kiểu cách thời Đại Đường, ắt hẳn bọn họ cũng sẽ thấy như thế mới là đẹp.

Nàng kỳ công hoá trang, cuối cùng lại gây thêm phiền phức cho mọi người, Lý Viện Viện vừa thấy chán nản khó nói, vừa thấy có phần áy náy. Nhưng mà...

Trương Nam đang xem tổ đạo cụ bố trí sân khấu, khó có được lúc rảnh rỗi, Lý Viện Viện tìm tới anh ta: "Ban nãy anh nói tôi vẽ môi đỏ bắt chước người Nhật Bản, như vậy sai rồi, hai hôm nay tôi đọc sách, biết ở thời nhà Đường, Nhật Bản được gọi là Đông Doanh, kiểu trang điểm này xuất phát từ Đại Đường, được lưu truyền qua đó, anh lẫn lộn đầu đuôi rồi."

Trương Nam ngỡ ngàng hỏi: "Vở kịch sắp bắt đầu rồi mà cô còn tìm tôi để nói chuyện này à?"

Lý Viện Viện gật đầu: "Chuyện này rất quan trọng."

Trương Nam chớp mắt nói: "Cô nên học thuộc làu lời kịch đi, chuyện này quan trọng hơn."

Nhìn Trương Nam bỏ đi, Lý Viện Viện than nhẹ.

Khán đài đầy lên nhanh chóng, Lý Viện Viện lặng lẽ kéo mành nhìn ra phía trước, đông nghịt mái đầu, mấy diễn viên bên cạnh nàng hơi khẩn trương: "Nhiều người quá." Lâm Hiểu Mộng cũng nhìn qua bên ngoài một chút, sau đó xoa nhẹ lòng bàn tay đầy mồ hôi vào y phục, dù sao cũng là lần đầu diễn trước nhiều người như vậy, cô ta vẫn khá hồi hộp.

Lý Viện Viện nhìn cô ta bảo: "Đừng lo lắng, bình thường cô diễn rất khá, bây giờ cứ coi như dưới đó không có ai là được."

Nàng cất giọng thoải mái khiến Lâm Hiểu Mộng ngỡ ngàng, ngây ra rồi nói: "Ừ... Biết rồi, cô cũng thế nhé."

Lý Viện Viện cười sảng khoái: "Ừ."

Lâm Hiểu Mộng liếc cô nói: "Thôi khỏi đi, coi như tôi chưa nói, trông cô là biết chả lo lắng tí nào..." Thấy Lý Viện Viện chỉ cười mà không đáp lời, cô ta liếc nhìn bả vai nàng, hơi hổ thẹn nói: "Vai cô có sao không? Cái đèn đó rất nặng mà..."

Vai Lý Viện Viện hơi giật nhẹ, rõ ràng vẫn đau nhức, nhưng hẳn là không ảnh hưởng tới diễn xuất: "Đây là lý do vì sao tôi thích có nhiều thịt hơn đấy." Nàng nhỏ giọng cảm khái, Lâm Hiểu Mộng không nghe thấy rõ, bèn tiếp lời: "Lát nữa cô còn phải nhảy từ đài cao xuống, thực sự không sao chứ?"

Lý Viện Viện điềm tĩnh nhìn Lâm Hiểu Mộng.

Nàng chợt nhớ rất lâu trước đây, khi ở trên đài tế lễ, nàng đi cùng hoàng huynh hoàng tỷ theo sau phụ hoàng, dưới ánh nhìn của bao vị quan viên, bước lên đài tế, ai nấy đều nhất mực cẩn trọng, chú ý nhất cử nhất động, không dám làm sai lễ nghi.

Lúc đó nàng còn bé, lễ phục quá dày, trang sức trên đầu quá nặng, lúc leo cầu thang, lảo đảo chực ngã, nhưng khi đó, hoàng tỷ đứng bên cạnh thản nhiên nhìn nàng, không hề đưa tay giúp đỡ, cũng may lúc đó nàng đứng vững lại được, không ngã nhào xuống làm hỏng buổi lễ.

Lần đó nàng vô cùng căng thẳng hồi hộp.

Lúc nàng ngẩng lên, ánh mắt hoàng tỷ không hề dán vào nàng, như thể căn bản không biết ban nãy nàng suýt ngã xuống, cũng căn bản không hề né tránh nàng.

Khi ấy Lý Viện Viện mới ngộ ra, bên cạnh nàng, những người có cùng quan hệ huyết thống này, sẽ không có một ai giúp đỡ nếu nàng chẳng may gặp chuyện, càng đừng nói đến chuyện an ủi, lo lắng cho nàng...

Lý Viện Viện tươi cười: "Cảm ơn, tôi sẽ không sao đâu."

Lâm Hiểu Mộng thấy vậy chợt ngẩn ra, có thể ngọn đèn trên sân khấu không soi được tới hậu trường, khiến khung cảnh nơi đây hơi mờ ảo huyễn hoặc, làm cô ta cảm thấy Lý Viện Viện mỉm cười giống hệt như tượng Bồ Tát trong miếu, quen với việc đứng trên cao, mỉm cười từ bi nhìn xuống chúng sinh...

Cô ta giật mình, âm thầm nói: "Chết tiệt, ma xui quỷ khiến rồi." Sau đó liền viện cớ phải diễn mở màn chạy tới bên Lưu Thư Dương.

Tám giờ tối, vở kịch chính thức bắt đầu.

Kết hợp với hiệu ứng đèn đóm sương khói bảng lảng, vở kịch còn tốt đẹp hơn cả Trương Nam tưởng tượng. Cảnh kết, Lý Viện Viện đứng trên đài cao, ngạo nghễ đọc hết lời thoại, dưới sân khấu bỗng có người cất giọng mắng mỏ: "Mẹ kiếp thằng cha phò mã cặn bã!"

"Công chủ tuy béo nhưng si tình quá! Có điều ánh mắt thật đáng sợ!"

"Bi kịch! Đúng là bi kịch! Cầu cho tra nam* sống dở chết dở, phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại!"

*tra: cặn bã

Lưu Thư Dương đang đứng trên đài cao như nàng cũng nghe thấy tiếng người nói phía dưới, thần sắc nhất thời biến ảo, nhưng cậu ta đứng nghiêng mặt, dung mạo bị ngọn đèn che lấp, nên khán giả không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có mình Lý Viện Viện đứng gần là thấy rõ.

Lý Viện Viện bất chợt muốn không chuyên nghiệp mà cười phá lên, nhưng hiện giờ đang đối mặt với khán giả, lại là cảnh trọng tâm, bao ánh mắt đều đổ dồn vào người nàng, nàng không thể bật cười phá hỏng cả vở kịch được. Nàng vội vã quay người lại, tỏ vẻ đau khổ, yểu điệu ngã xuống tấm đệm phía dưới.

Nhưng vừa nhảy xuống nàng mới sực nhớ ra, ban nãy nàng bị chiếc đèn đập vào vai phải, bây giờ lại ngã xuống đúng tư thế đè vào bên phải, nàng đúng là...

Không chờ nàng nghĩ xong, chỗ xương bả vai đã liên tục truyền tới cảm giác đau buốt.

Lý Viện Viện thầm nhủ hỏng rồi, vì nàng nhảy xuống nên đèn đóm cũng tắt phụt theo, bây giờ đáng lẽ nàng lên cấp tốc đứng dậy rời khỏi sân khấu từ lối đi bên trái, thế nhưng bây giờ nàng chẳng nhìn thấy ngọn đèn nhỏ dẫn đường đâu cả, mà chỉ thấy được những vì sao bạc sáng trong như ngọc, rõ ràng không giống bầu trời đêm ở thế giới này, hình như là...

Đêm ở Đại Đường?

"Lý Viện Viện?" Có người sốt ruột gọi tên nàng, giọng tuy bé, nhưng lặp đi lặp lại.

Cảnh tượng trước mắt thoáng chốc biến mất, trong bóng tối lờ mờ, nàng thấy Lưu Thư Dương gấp đến độ toát mồ hôi đầy mặt. Cậu ta lôi nàng dậy, định khiêng nàng xuống sân khấu, nhưng mới tóm được nửa người đã khuỵu hẳn đầu gối xuống.

Lý Viện Viện cũng muốn đứng dậy, nhưng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng nàng bị đau ở vai, nhưng hiện giờ cả người đều mềm oặt ra như mất hết sức lực.

Trương Nam và tổ đạo cụ thấy vậy gấp đến độ chẳng thiết gì nữa, vội vã xông lên. Tiểu Bàn khá to khoẻ, vội xốc Lý Viện Viện lên, Trương Nam và một cậu nam sinh nghiến răng nghiến lợi mới nửa lôi nửa kéo được Lý Viện Viện xuống sân khấu.

Cũng may lúc công chúa nhảy xuống, màn sân khấu được kéo vào, người dưới đài không thấy rõ tình trạng bên trên, chỉ nghe thấy toàn tiếng bước chân bình bịch, khán giả lại tưởng bọn họ đang thay đổi cảnh trí, ngoại trừ nghĩ thời gian chuyển cảnh hơi dài, cũng không để ý nhiều.

Chỉ có Yến Tư Thành ngồi ở hàng ghế đấu, tai nghe mấy cô gái líu ríu thảo luận nội dung vở kịch, lông mày thì cau chặt lại.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện