40
THẬT MAY HÔM NAY LÀ CHỦ NHẬT. MONAMI mà trở về lúc gã đang đi làm thì có lẽ sự việc đã đi theo một hướng ngoài tầm kiểm soát của gã.
Ngồi trong phòng khách, vừa uống trà, Hirasuke vừa kể lại cho Naoko diễn biến sự việc. Giữa chừng, Naoko bắt đầu trở nên phấn khích.
“Nghĩa là Monami chưa chết phải không? Nghĩa là ý thức của con, vì một lý do nào đó nên đang ở trạng thái ngủ.”
“Anh nghĩ là thế.”
“Chao ôi...” Naoko chắp hai tay trước ngực. “Không thể tin nổi. Vui đến khó tin. Chẳng ngờ lại có chuyện tuyệt vời thế này.”
“Nhưng con bé lại biến mất rồi.”
“Con bé xuất hiện một lần thì thế nào cũng sẽ xuất hiện lần nữa. Sẽ ổn thôi. Chắc sẽ ổn thôi.” Naoko nói hùng hồn. Gương mặt đó của nàng thật khác xa hôm qua.
“Nhưng khó giải thích với con lắm. Tạm thời, việc quan trọng nhất anh đã nói cho con biết...”
“Bảo con hiểu ngay sự thể bây giờ thì con làm sao mà hiểu nổi.” Naoko ngẩng lên sau một hồi im lặng như thể suy nghĩ điều gì. “Em sẽ giải thích cho con. Người hiểu con nhất là em mà.”
“Nhưng em giải thích thế nào được. Lúc Monami về thì em đâu có ở đây.”
“Vì vậy em sẽ phải viết thư. Khi nào Monami về, anh cứ đưa thư cho con đọc là được.”
“À, ra là vậy.”
“Em sẽ viết ngay. Mà anh phải luôn giữ lá thư đó bên mình nhé. Vì chẳng biết khi nào Monami lại về.” “Nhưng nhỡ Monami về lúc anh không có mặt thì sao? Lúc em đang ở trường chẳng hạn?”
Kể cả để Naoko cầm bức thư đó thì khi Monami hiện về, cô bé cũng không biết được là mình đang có bức thư. Rất có thể cô bé sẽ hoảng loạn.
“Nếu xảy ra chuyện đó thì cũng đành chịu chứ sao.” Naoko nói. “Mình đâu có thể làm khác được. Thế chồng có thể nghỉ làm, ở bên em suốt được không?”
“Cái đó thì hơi khó.” Hirasuke đưa tay lên gãi trán. “Đúng không nào? Nếu xảy ra chuyện đó thì sau này chỉ còn cách giải thích với mọi người xung quanh là con gái mình bị chứng rối loạn thần kinh chức năng thôi.” “Điều đó nghe nặng nề quá.” Hirasuke nhăn mặt. “Thôi thì đành cầu cho chuyện đó đừng xảy ra vậy.” “Em thì nghĩ không phải lo đâu.”
“Chừng nào em mà không ngủ thì không phải lo. Vì em đã ngủ thì rất có thể Monami sẽ quay về lúc em tỉnh dậy. Vừa rồi là thế đúng không?"
“Ừ, có lẽ thế.”
“Em sẽ chú ý không để ngủ gật trong lớp.” “Chính xác." Gã và Naoko nhìn nhau cười. Mấy tháng rồi hai người mới cười với nhau như vậy.
Mặt Naoko nghiêm túc trở lại. Nàng nghịch cốc uống trà đang cầm trên tay, bảo: “Nhưng em thấy lạ lắm.”
“Thế hả?”
“Em và con cùng dùng chung cơ thể của Monami. Như thế nghĩa là bọn em hoán đổi cho nhau...”
“Ừ...” Hirasuke gật đầu. “Đúng thế.”
“Sự thật thì", Naoko nhìn thẳng vào mắt Hirasuke, “Em sẽ phải biến mất. Chắc chắn là thế.”
Hirasuke nhìn ra chỗ khác.
“Đừng nói vớ vẩn.” Gã uống nốt chỗ trà còn lại trong cốc.
Tối hôm đó hai người quyết định làm một bữa liên hoan nhỏ. Naoko làm món gà rán cay và bánh hăm bơ gơ. Hirasuke ra cửa hàng gần nhà mua bánh kem loại cao cấp. Tất cả đều là món Monami thích.
“Chào mừng con trở về, Monatni.” Hai người chạm cốc.
Nhưng suốt một thời gian sau, không thấy Monami
quay lại nữa. Mỗi khi đi làm về, việc đầu tiên của Hirasuka là nhìn Naoko rồi tự hỏi đâyy là ai. Tuy nhiên lần nào câu trả lời của Naoko cũng giống nhau:
"Tiếc nhỉ. Vẫn là em thôi."
Naoko cũng vui vẻ hẳn lên dù trước kia nàng buồn sầu tới mức gã đã lo có lúc nàng sẽ tự tử. Nàng vui vì Monami quay về hay vì Hirasuke có thái độ tận tụy hơn của một ông bố? Gã không biết. Đương nhiên lý do nào cũng tốt. Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Naoko, thậm chí gã còn nghĩ kể cả Monami không quay lại nữa cũng chẳng sao.
Nhưng có vẻ Naoko tin chắc rằng Monami sẽ quay lại. Nàng bảo hiện vẫn đang viết thư gửi cho con gái.
“Nếu Monami hiện về lúc anh ở nhà thì anh bảo con nhìn vào trong tất nhé.”
“Trong tất?”
“Em để giấy nhớ ở trong đó. Trên đó viết chỗ em cất thư gửi cho con.”
Hirasuke hiểu ra vấn đề. Có lẽ bức thư quá dày nên khó có thể mang theo bên mình được.
Cứ như vậy, sáu ngày trôi qua. Cuối cùng cũng đến ngày Chủ nhật.
Tự nhiên Hirasuke có một linh cảm. Vậy nên vừa mở mắt là gã mặc vội áo khoác ra ngoài bộ đồ ngủ, sang gõ cửa phòng Naoko. Không có tiếng trả lời, Hinisuke nhẹ nhàng mở cửa. Naoko đang ngồi trên
Giường, quay lưng về phía cửa. “Này...” Gã gọi.
Naoko vươn vai thật mạnh rồi quay lại phía gã. Nét mặt hoàn toàn trống rỗng. Là Monami rồi, Hirasuke hiểu ra.
“Con thấy thế nào?”
Cô bé nhìn lòng bàn tay mình rồi đặt nó lên trán, như thể để kiềm chế cơn đau đầu.
"Hình như con lại ngủ rất lâu.”
“Sao cơ?” Hirasuke vào hẳn trong phòng. “Lần này không dài lắm đâu. Chỉ khoảng một tuần thôi.”
“Con ngủ suốt thời gian đó?”
“Không, không phải thế. Lần trước bố kể với con rồi đó, mẹ đang ở trong cơ thể con.” Monami có vẻ chưa nắm rõ được sự việc. Cô bé nghiêng đầu bảo: “Gương, đưa con cái gương.” Hirasuke rút trong ngăn kéo ra cái gương và đưa cho cô bé. Cô bé sợ hãi nhìn vào trong gương.
“Đây không phải là một giấc mơ, việc con lớn lên ấy.”
“Con vẫn nhớ những chuyện bố kể hôm con thức dậy lần trước chứ?”
Cô bé gật đầu. “Con đã tưởng mình nằm mơ.”
“Không phải mơ đâu. À đúng rồi, mẹ có nhờ bố nhắn lại con cái này.”
“Sao? Mẹ ạ?”
“Mẹ dặn, khi nào con thức dậy thì bảo con nhìn vào trong tất của mình.”
"Tất?" Cô bé đưa mắt nhìn xung quanh. Ở góc giường có treo một đôi tất màu trắng. Cô bé với lấy và nhòm vào bên trong. Có vẻ như cô bé tìm thấy gì đó nên thò ngón tay vào và rút ra một tờ giấy được gập lại. “Có cái này."
"Mẹ gửi cho con đấy.” Hirasuke nói.
Monami mở tờ giấy. Sau khi xem xong cô bé đưa cho Hirasuke. Gã đỡ lấy, tờ giấy ghi: “Ngăn dưới cùng của giá sách. Quyển vở ở góc bên phải. Hãy đọc một mình.”
Hirasuke nhìn Monami rồi đưa mắt về phía giá sách. Cô bé cũng đưa mắt nhìn theo gã.
Cô bé ra khỏi giường, quỳ sụp xuống trước giá sách, rút ra quyển vở từ chỗ Naoko chỉ. “Đây rồi...” Cô bé giơ phía bìa quyển vở cho gã xem. Đó là quyển vở có bìa vẽ hình con mèo. Bên ngoài ghi dòng chữ “Gửi Monami” viết bằng bút màu hồng. Chữ của Naoko.
“Mẹ bảo là đọc một mình à.” Hirasuke nói.
Cô bé im lặng gật đầu.
“Vậy bố xuống dưới nhà nhé. Có gì cứ gọi bố.”
Gã đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ngồi đợi dưới nhà, lòng gã không yên. Không biết Naoko viết cho Monami những gì. Monami đón nhận nó thế nào. Gã đã chuẩn bị tinh thần để không mất bình tĩnh, bất kể việc gì xảy ra.
Nhưng hai giờ đồng hồ trôi qua, chẳng thấy có chuyện gì. Gã lo lắng. Đúng lúc gã chuẩn bị lên gác thì có tiếng mở cửa trên tầng hai.
Monami chậm rãi bước xuống cầu thang, bước từng bước nhỏ. Lúc bước vào phòng kiểu Nhật, ánh mắt cô bé không yên.
“Con không sao chứ?” Hirasuke hỏi.
“Vâng.” Cô bé ngồi phịch xuống. Cô bé cứ ngồi như thế, mắt nhìn xuống sàn nhà một lúc lâu.
“Nhiều chuyện xảy ra quá.” Cô bé thì thào.
“Ừ, tận năm năm mà. Mẹ kể hết mọi chuyện suốt năm năm hả?”
“Không. Mẹ bảo một lần không thể kể hết được nên mẹ chỉ viết sơ lược thôi. Nhưng đọc thế cũng đủ mệt rồi.”
“Phải rồi.” Gã thầm nghĩ viết ra còn mệt hơn ấy chứ.
“Thật là lạ. Tự nhiên con lên cấp II, tốt nghiệp cấp II rồi lên cấp III mà con chẳng biết.”
“Mẹ con đã phải thi hai kỳ thi liền đấy.”
“Vâng. Ngạc nhiên thật.”
“Mẹ bảo một khi đã sống cuộc sống của Monami thì mẹ không muốn phải hối hận điều gì.”
“Hừm...” Cô bé bỗng nhiên nhắm hờ mắt rồi bắt đầu lắc đầu. “Tự nhiên con thấy buồn ngủ.”
“Thế con đi ngủ đi.”
“Vâng, con buồn ngủ kinh khủng. Bố này, nếu con ngủ thì mẹ lại về đúng không?"
“Ừ đúng rồi.”
“Thế bố gửi lời chào của con cho mẹ nhé. Bảo là con cảm ơn mẹ...” Monami nhắm mắt, ngả người xuống sàn rồi chìm luôn vào giấc ngủ.
Sợ để con nằm vậy sẽ bị cảm nên Hirasuke đưa Monami lên tầng hai. Lúc gã đỡ vai và chân của Monami lên thì bỗng cô bé mở mắt.
“Ôi...” Cô bé kêu lên. Gã kêu “ôi” theo.
Cô bé đưa mắt nhìn quanh rồi ngước nhìn Hirasuke.
“Monami về hả?”
“Ừ, con vừa ngủ xong. Giờ thì em về.”
“Xin lỗi anh nhé, em lại hiện ra.”
“Không sao.” Hirasuke buông Naoko ra rồi ngồi xuống sàn.
“Con đã đọc quyển vở đó rồi.”
“Con bảo sao?”
“Con bảo rất ngạc nhiên và gửi lời cảm ơn em.”
“Cảm ơn?”
“Ừ.”
Hirasuke thuật lại cuộc nói chuyện với Monami cho Naoko.
Naoko liên tục chớp mắt. “Em phải viết tiếp ngay thôi. Có bao nhiêu chuyện mà con chưa biết.”
“Đừng có viết chuyện gì không hay đấy.”
Naoko hiểu Hirasuke muốn nói gì. Nàng mỉm cười, khoe hàm răng trắng.
“Anh đừng lo. Em không viết đâu.”
“Thế thì được."
"Bố nó này, Monami trở về vui thật đấy nhỉ.”
"Vui chứ, đương nhiên rồi.” Gã trả lời. “Như thể đang nằm mơ ấy.”
“Ừ. Em vui lắm.” Naoko đưa mắt nhìn ra sân. Tưởng ngoài đó có con mèo nên Hirasuke cũng nhìn theo nhưng chẳng có gì cả. Những ngọn cỏ dại mọc cao vút đang đung đưa trong gió.