Tập 1 - Chương 3: "Người con gái của anh"
Hiểu lầm được xóa bỏ, phóng viên không thể đào bới thêm được cái gì nữa, đành phải tìm những vấn đề khác để hỏi Thượng Quân Trừng. Thượng Quân Trừng và trợ lý Jim đáp được hai câu thì vội vàng lấy lý do phải đi cho kịp chuyến bay để rời khỏi bệnh viện. Jim cười hì hì nói với đám phóng viên: “Quân Trừng bây giờ phải ra sân bay ngay, nếu còn vấn đề gì mời các vị hỏi vào dịp khác.”
Jim dùng tay ra hiệu, Thượng Quân Trừng đành cho đám phóng viên một nụ cười tạm biệt. Bỗng nhiên một phóng viên của một đài truyền hình cố hỏi thêm câu cuối: “Anh có thể gửi lời chào tới khán giả bằng tiếng Ý được không?”
Thượng Quân Trừng đành ngắn gọn nói một câu bằng tiếng Ý: “Xin chào mọi người, tôi là Danny – Thượng Quân Trừng, tôi sẽ dùng tiếng hát để báo đáp lại lòng yêu mến của mọi người.” Nói xong, anh còn dùng tiếng Trung để thuật lại một lần nữa.
“Cảm ơn Quân Trừng!” Phóng viên hài lòng nhìn về phía máy quay ra hiệu thành công.
Khi Thượng Quân Trừng và Jim đi ra từ giữa vòng vây phóng viên thì một tiếng động đột ngột vang lên trong phòng bệnh. Giống như đã hẹn sẵn, tất cả những âm thanh khác đều im bặt, căn phòng rộng trở nên yên tĩnh tựa như không có người.
Đám phóng viên không hẹn nhau trước mà đồng loạt quay đầu lại nhìn vào phía trong cùng của gian phòng, cô gái được nhắc đến như nhân vật chính của câu chuyện đã ngồi dậy trên giường, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Thượng Quân Trừng, tiếng động vừa rồi rõ ràng là cô ta cố ý gây nên.
Mọi vấn đề thoáng cái đã quay trở lại, đám phóng viên tinh ranh lập tức tìm ra mánh lới mới, ánh đèn flash lại loang loáng liên tục khiến người ta có cảm giác lóa mắt.
Hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt cô gái kia, mái tóc rối bời và lớp phấn trang điểm dường như không thể che giấu được đôi mắt đầy thần thái của cô.
Đôi mắt biết nói ấy lúc này đang bị ngập chìm trong dòng lệ không ngừng chảy.
Jim và Thượng Quân Trừng dừng bước chân, nhưng họ đều có cảm giác rất kỳ lạ. Cô gái ngồi trên giường kia hình như vừa gọi Thượng Quân Trừng bằng tên Danny, và hình như còn dùng tiếng Ý!
Ảo giác ư?!
Thượng Quân Trừng và Jim nhìn nhau. Một người Trung Quốc thần kinh có vấn đề làm sao có thể nói được tiếng Ý?
Nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe sai, cô gái ngồi trên giường kia nhìn Thượng Quân Trừng bằng ánh mắt u oán: “Anh thật sự nhẫn tâm để em ở lại nơi này một mình sao?”
Thượng Quân Trừng nghe không sai, cô ta nói câu đó, hơn nữa còn dùng tiếng Ý.
Đám phóng viên lại nhao nhao lên, kẻ ngu cũng biết chỗ này có tin tức để mà bới móc, dù họ không hiểu tiếng Ý nhưng vẫn mở bút ghi âm và micro ra, vẻ mặt hưng phấn quá mức. Nếu như cô gái kia chỉ là một người hâm mộ ca nhạc bình thường thì sao lại biết nói tiếng Ý chứ? Huống hồ, Thượng Quân Trừng còn nhất nhất cho rằng cô ta có vấn đề về thần kinh.
Cho dù là tình huống gì đi nữa, chắc chắn Thượng Quân Trừng có chuyện giấu giếm, đây chẳng phải là một tin cực “hot” hay sao?! Nhìn sắc mặt u buồn của cô gái kia, phải đến tám phần cô ta là bạn gái cũ của Thượng Quân Trừng.
Phóng viên mồm năm miệng mười cái gì cũng muốn hỏi, người này chen người kia, người kia cản Thượng Quân Trừng, cuối cùng Thượng Quân Trừng và Jim bị bọn họ vây kín, bắt phải giải thích.
Lúc này Jim đã sa sầm mặt: “Này! Cô nói bậy bạ cái gì thế hả? Chúng tôi không quen biết cô!”
Nhưng cô gái kia vẫn không có ý định dừng lại: “Danny, anh muốn vứt bỏ em đúng không? Thế nên anh mới lừa họ.”
“Được rồi được rồi!” Jim bắt đầu hoang mang, “Quỷ kế! Quỷ kế! Cô gái này nhất định đang có vấn đề gì đó!” Jim dùng tiếng Ý nói với Thượng Quân Trừng. Tình huống như thế này bọn họ chưa từng gặp qua, cũng tuyệt đối không ngờ tới, thậm chí không còn biết ứng phó ra làm sao.
Thượng Quân Trừng cũng không tránh khỏi sợ hãi, nhưng anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói bằng tiếng Trung thật rành mạch: “Cô cho rằng cô nói như vậy sẽ có người tin sao? Tôi đúng là đã được mở rộng tầm mắt rồi. Hóa ra trên đời này vẫn còn hạng người như cô!”
Đám phóng viên tuy rằng nghe không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng đều nôn nóng muốn tham gia vào cuộc đối thoại của họ. Jim vẫn còn đứng một bên ra sức giải thích trong khi đã có mấy phóng viên chuyển mục tiêu tấn công sang cô gái kia, anh một câu, tôi một câu, tranh nhau hỏi: “Xin hỏi cô và Thượng Quân Trừng có quan hệ gì?”
“Hai người có phải người yêu không?” Có người không biết tiếng Ý, đành dùng tiếng Anh để hỏi.
Cô gái trên giường cười nhạt, nhìn về phía Thượng Quân Trừng, nói: “Em là người con gái của anh! Em nói với họ như vậy, được không?” Cô cố ý khiến đám phóng viên kia có cuống cũng không làm được gì, từ đầu tới cuối không hề dùng tới tiếng Hán.
“Cô muốn làm gì?” Thượng Quân Trừng lạnh lùng hỏi.
Jim cũng sắp phát điên, giọng nói gần như mang theo ngữ khí khẩn cầu: “Cô muốn cái gì? Bao nhiêu tiền? Bọn Mika cho cô bao nhiêu tiền, chúng tôi có thể cho…” Còn chưa nói xong, Jim đã bị Thượng Quân Trừng chặn lại không cho nói tiếp. Tuy rằng đám phóng viên không thể hiểu được ngay lúc này, nhưng kiểu gì cũng có cách nghe hiểu được những lời họ nói.
Cô gái trên giường đáp: “Rất đơn giản. Tôi đi cùng hai anh. Bằng không, tôi sẽ nói với bọn họ rằng tôi là người con gái của anh.”
Jim vừa nghe được những lời đó thì run bần bật, dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh hoàn mỹ mà Thượng Quân Trừng tạo dựng bấy lâu sụp đổ trong chốc lát. Anh ta đang định thỏa hiệp thì Thượng Quân Trừng lại không hề khách khí mà cắt ngang: “Vậy thì cô đi mà nói với họ, tôi ghét nhất là bị người khác khống chế. Cô cứ thử xem bọn họ tin hay không tin, tôi không thèm chấp một kẻ điên!”
“Đừng đừng…” Jim kéo Thượng Quân Trừng lại, sợ anh nhất thời kích động mà làm hỏng chuyện, sau đó quay lại tươi cười nhìn cô gái kia: “Cô đi cùng chúng tôi…”
Jim còn chưa kịp nói hết câu, Thượng Quân Trừng đã chặn họng: “Anh bị điên à? Anh làm vậy phóng viên sẽ không tung tin vớ vẩn chắc? Anh đưa cô ta đi theo, phóng viên càng có chuyện mà viết bậy.” Khuôn mặt đẹp trai của Thượng Quân Trừng lúc này đã xám ngoét vì giận dữ, từ khi bắt đầu đi hát đến giờ, anh chưa từng gặp phải người như vậy. Đối phương lại là một cô gái nhìn cũng không đến nỗi nào.
“Nhưng mà…” Jim bị ánh đèn flash làm cho choáng váng đến nỗi hai chân mềm nhũn.
“Được, cô nói cô là người con gái của tôi, vậy cô nói xem, nốt ruồi trên người tôi ở trước ngực hay sau lưng?” Thượng Quân Trừng hỏi cô gái bằng tiếng Ý. Anh vô cùng tự tin với câu hỏi này, bởi vì cô ta vừa nghe xong, sắc mặt đã trắng nhợt, không trả lời được.
Thượng Quân Trừng cười nhạt: “Cô không trả lời được đúng không? Ngay cả nốt ruồi trên người tôi nằm ở vị trí nào cô cũng không biết thì làm sao có thể là người con gái của tôi được? Tôi nói cho cô biết, cô còn chơi cái trò bịp bợm này nữa tôi sẽ báo cảnh sát, sẽ tố cáo cô tội bịa đặt, tội bôi nhọ nhân phẩm người khác!”
Cô gái đang ngồi trên giường không hề nhụt chí, tốc chăn ra, xuống giường, đi đến bên cạnh Thượng Quân Trừng rồi mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Jim chợt rùng mình. Vây quanh là đám phóng viên, nhưng cô đều coi như không thấy ai.
Cô đi tới trước mặt Thượng Quân Trừng, ánh mắt như đang nhìn một sinh vật bậc thấp, liếc Thượng Quân Trừng, giọng nói không chút hoang mang: “Anh có nốt ruồi ở trước ngực hay sau lưng, em không nhớ rõ. Hay là, để em nói với họ, anh có một nốt ruồi son ở dưới mông? Em cũng không biết bọn họ có tin hay không nữa!” Giọng nói của cô không lớn, nhưng cả Jim và Thượng Quân Trừng đều nghe rõ mồn một.
Ánh mắt cô gái bắn ra một cái nhìn nghiêm nghị khiến Jim thiếu chút nữa té ngửa. Trong đầu anh ta chỉ còn hai chữ “độc ác”, người phụ nữ này quả thật độc ác!
Nốt ruồi ở mông ư? Thật đúng là nhọc công cô ta nghĩ ra được! Thượng Quân Trừng khẳng định sẽ không chịu cởi quần ra trước mặt mọi người, dù có thể chứng minh được cô ta nói dối, nhưng trò khôi hài này truyền ra thì thật sự tổn hại càng lớn tới hình tượng Thượng Quân Trừng.
Chuyện đã thành ra thế này cũng chỉ còn nước đưa cô gái rắc rối kia theo mà thôi. Jim đã hoàn toàn thỏa hiệp rồi. Anh ta tóm lấy Thượng Quân Trừng: “Đi thôi đi thôi, chúng ta rời khỏi đây rồi tính sau, cậu vứt lại cô ta ở đây thật sự còn không biết xảy ra chuyện gì nữa…” Jim cuống đến sắp phát khóc, anh ta biết chuyện hôm nay sẽ trở thành một vụ rùm beng cực lớn, đã chắc như đinh đóng cột. Giới truyền thông sẽ suy đoán bừa bãi quan hệ giữa Thượng Quân Trừng và cô gái kia. Jim thật khó mà tưởng tượng được ngày mai sẽ đọc được những tin tức thế nào, nhưng dù họ có phỏng đoán thế nào thì Thượng Quân Trừng một câu cũng sẽ không thừa nhận.
Đưa cô gái này theo, quả thực là hành động chưa khảo mà đã xưng, công nhận quan hệ giữa họ có uẩn khúc. Thế nhưng cô ta đã nói ra những điều khó nghe như vậy rồi, giờ mà để cô ta ở lại một mình thì thật sự không biết cô ta còn nói ra chuyện gì kinh khủng hơn nữa.
Cũng may là hiện tại cô ta chỉ nói tiếng Ý, đám phóng viên nghe đều không hiểu. Jim kéo cô ta lại: “Đi đi!” Những chuyện khác đợi ngày mai xem tình hình ra sao rồi tìm cách ứng phó, hiện giờ ở lại chỗ này nhiều lời càng rắc rối.
Thượng Quân Trừng muốn ngăn lại nhưng Jim đã nhanh tay đẩy cô gái kia ra giữa vòng vây, giải thích với đám phóng viên: “Nhường đường, nhường đường, cô ấy vừa nói ra địa chỉ của gia đình. Bây giờ tôi phải đi nhờ đồng nghiệp đưa cô ấy về nhà. He he! Làm ơn nhường đường chút nào!” Vừa nói, anh ta vừa lôi kéo Thượng Quân Trừng, bảo anh không được tức giận, càng không nên nói thêm gì nữa.
Jim một tay kéo Thượng Quân Trừng, một tay dắt cô gái kia, lại còn không ngừng gật đầu chào phóng viên, dù vẫn có vài nhân viên nữa giúp ba người thoát ra khỏi vòng vây của phóng viên nhưng chung quy vẫn khó mà chống lại được thế tấn công mãnh liệt của họ, Jim gần như đã cảm thấy ngộp thở.
Ra khỏi phòng bệnh, xuống dưới tầng một chỗ chiếc xe việt dã đã đợi sẵn, tất cả mất mười phút đồng hồ, cả ba người đều chảy cạn mồ hôi.
Hai chiếc xe đỗ bên ngoài, nhân viên đã mở sẵn cửa chiếc xe đầu tiên, Jim nói với Thượng Quân Trừng: “Cậu lên xe trước đi!” Ý của anh ta là sẽ để cô gái này ngồi xe sau.
Thế nhưng khi còn chưa vào trong xe, Thượng Quân Trừng nhìn xuống cánh tay của mình thì đã thấy nó bị cô gái kia víu chặt. Cảnh tượng lập tức lại thu hút ánh đèn flash thi nhau nổi lên.
“Cô làm cái quái gì thế hả?” Jim cáu gắt.
“Tôi muốn đi cùng anh ta.” Cô gái nói với giọng chắc như đinh đóng cột, không cho người khác bất kỳ cơ hội thương lượng nào.
“Được được, hai người cùng lên xe đi. Tôi ngồi xe sau.” Jim đành phải giật dây cho Thượng Quân Trừng đưa theo cô gái kia lên xe, anh ta hoàn toàn không muốn để cho phóng viên bắt thóp được điều gì.
Thượng Quân Trừng cố sức giằng tay ra khỏi cô gái kia nhưng cô ta hệt như cái đuôi mọc trên người anh vậy, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Anh đã ngồi vào trong xe rồi mà cô ta vẫn còn tóm chặt lấy anh, nhưng hai cái chân lại không chịu nhấc lên.
Thượng Quân Trừng nổi giận: “Cô không đi nhưng tôi vẫn phải đi, rốt cuộc cô muốn làm cái gì hả?”
Cô gái vẫn cứ nhìn Thượng Quân Trừng, dường như bước không nổi.
Thượng Quân Trừng nói với tài xế: “Lái xe đi! Mặc kệ cô ta.” Để mặc cô ta người ở trong xe, chân ở ngoài xe.
Tài xế run run khởi động xe. Thấy xe chuyển động, cô gái lại càng sợ hãi, hai tay đang tóm lấy Thượng Quân Trừng chợt rụt lại, nhưng rồi ngay lập tức nhớ tới cái gì, sợ bị Thượng Quân Trừng bỏ rơi, cô ta liền kéo váy thu chân lên xe, sau đó lại bám lấy Thượng Quân Trừng.
Một nhân viên khác lên xe, đóng cửa xe lại.
Cô gái kia toàn thân co rúm, kinh hãi vô cùng, bám lấy cánh tay Thượng Quân Trừng càng thêm chặt.
Thượng Quân Trừng thật sự muốn khóc: “Bố mẹ cô làm thế nào mà sinh ra được cô thế hả?”
Cô không trả lời, chỉ mím chặt môi, da dẻ tái nhợt.
Xe đã chạy, đám phóng viên bên ngoài vẫn còn cố chĩa máy ảnh vào mà chụp. Thượng Quân Trừng kéo tấm rèm cửa xuống, nói với cô gái: “Này này, đừng có bám vào tôi như thế nữa. Xe chạy rồi, cô còn tóm lấy tôi là tôi ném cô đi đấy, ngã ra đấy thì đừng có trách tôi.”
Anh khinh bỉ nhìn người con gái bên cạnh từ đầu tới chân, toàn bộ đều là trang phục cổ đại, chỉ có điều đã bị dính bùn đất, lại chưa lau chùi gì cả thế nên khuôn mặt cô ta trông vô cùng bẩn thỉu. Mặt cô ta nhìn không tệ chút nào nhưng mà bộ dạng lôi thôi lếch thếch này cũng khiến Thượng Quân Trừng chẳng thèm liếc mắt. Anh tức giận nói: “Giờ mới được mở mang tầm nhìn! Không ngờ Trung Quốc Đại lục hạng người nào cũng có. Bỏ tay ra, có nghe thấy không?” Thượng Quân Trừng hét lên với cô gái bên cạnh, nhưng xem ra chẳng có lấy một chút tác dụng nào.
Cô ta vẫn không chịu buông tay: “Không, anh đừng hòng nghĩ tới việc bỏ tôi lại!” Cô ta không nói bằng tiếng Ý nữa, ánh mắt kiên định và dứt khoát khiến Thượng Quân Trừng kinh hãi. Anh ngửa đầu ra sau, lựa chọn phương án không thèm để ý: “Được, vậy thì cô cứ bám đi!”
Chiếc xe việt dã cuối cùng cũng chạy ra khỏi thị trấn nhỏ, bắt đầu lắc lư trên con đường núi gập ghềnh, từ nơi này tới Thái Nguyên còn mất những bốn giờ đồng hồ nữa. Thượng Quân Trừng có vẻ đã mệt lử cả thể xác lẫn tinh thần, dựa người vào lưng ghế mơ màng ngủ gật.
Đối với anh, ngủ bù trên xe là một chuyện vô cùng hạnh phúc, hơn nữa xe việt dã êm hơn khá nhiều so với các loại xe khác. Tuy nhiên, lần này có vẻ không đúng nữa rồi.
Khi Thượng Quân Trừng vừa mới thiu thiu ngủ thì lại bị một mùi chua lòm xông vào mũi đánh thức, anh cảm giác được đùi mình hơi nóng. Như ý thức được cái gì, anh đột ngột mở mắt ra, quả nhiên thấy một mảng trên quần mình lênh láng thứ chất lỏng vàng vàng trắng trắng.
Cô gái bên cạnh vẫn tóm chặt lấy cánh tay anh, nhưng đầu cô ta thì đã không chống đỡ được mà gục trên vai anh, miệng không ngừng phun ra thứ nước chua lòm kia.
Thượng Quân Trừng lúc này thật sự đã phát hỏa, anh dùng sức giãy giụa, lớn tiếng nói với người tài xế: “Dừng xe! Dừng xe!”, còn chèn thêm mấy câu chửi thề tục tằng bằng tiếng Ý.
Thượng Quân Trừng giơ chân đạp tung cánh cửa chiếc xe việt dã, đùng đùng lao ra khỏi xe, nghiến răng nghiến lợi, không dám nhìn xuống cái quần nhớp nháp chất bẩn của mình, dù cho anh vẫn còn cảm thấy âm ấm.
Anh kéo cô gái kia xuống xe, dù không rút tay mình ra nhưng anh vẫn có thể lôi cô ra ngoài được.
Jim từ chiếc xe phía sau chạy lên. Hiện giờ bọn họ đang ở một vùng nông thôn hẻo lánh, tạm thời sẽ không bị phóng viên bám theo, Jim không biết Thượng Quân Trừng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi vừa nhìn thấy cái quần của Thượng Quân Trừng, Jim lập tức hiểu ra ngọn ngành. Chính bản thân anh ta cũng không chịu nổi mà bóp mũi: “Trời ơi! Quê mùa chết mất, còn say xe nữa sao…”
Anh ta không bịt mũi còn đỡ, đằng này hành động ấy đã thẳng thừng khiến Thượng Quân Trừng nổi trận lôi đình. Mặc kệ cô gái cạnh mình lẻ loi khốn khổ ra sao, mặc kệ cô đã say xe đến kiệt sức hay không, anh kéo cô ta đến giữa núi. Cô gái mấy lần suýt ngã khuỵu.
Thượng Quân Trừng vẫn kéo cô ta đi, càng lúc càng xa chỗ xe dừng.
Jim thấy Thượng Quân Trừng đã nổi giận, không tránh khỏi lo lắng, không biết anh định làm gì, đành lên tiếng gọi lại: “Danny…”
“Không được nói!” Thượng Quân Trừng chỉ tay vào Jim, đồng thời cũng chỉ sang những người khác, “Mấy người đứng yên đó đừng có nhúc nhích, đừng nói gì hết, cũng đừng có qua đây!” Ánh mắt anh lúc này có phần đáng sợ, khiến Jim cũng hoảng sợ mà đứng im tại chỗ.
Thượng Quân Trừng kéo cô gái kia đi rất xa, thoáng cái bóng dáng đã chìm trong rừng cây.
“Làm gì thế…” Cô gái yếu ớt nói, tay vẫn không buông, cho dù bước chân cô đã không theo kịp Thượng Quân Trừng, có lẽ đã bị trẹo chân rồi.
“Làm gì à?” Vẻ mặt lạnh lùng của Thượng Quân Trừng đã hóa thành nụ cười ác độc, “Chẳng phải cô nói cô là người con gái của tôi sao? Chúng ta làm chuyện nên làm thôi!” Dứt lời, anh liền không khách khí mà nắm lấy áo cô gái, giằng xuống. Cô gái mất thăng bằng bổ nhào vào người Thượng Quân Trừng.
Cô sợ hãi, trong lòng đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thượng Quân Trừng. Khuôn mặt phờ phạc của cô lúc này đã đông cứng thành băng: “Đừng… A…!”
Tiếng thét của cô ta chỉ khiến cho Thượng Quân Trừng thêm thô bạo. Ai bảo cô ta nôn hết ra người anh chứ? Thượng Quân Trừng hiện giờ đang nghĩ nên làm thế nào để hòa cô ta một ván. Trông thấy bộ dạng cuống quýt của cô, anh lại càng muốn làm tới, cánh tay bị tóm thuận lợi mò tới nút thắt chiếc thắt lưng ngọc bên hông cô ta, thừa cơ dùng sức kéo ra.
Cô gái run lên, chỉ có thể vùng vẫy. Thượng Quân Trừng quyết tâm cho cô ta biết tay, thấy cô ta giãy giụa như vậy liền cúi mặt xuống gần, tay anh vẫn làm càn trên người cô ta, xé rách quần áo, chạm vào da thịt rồi vân vê mơn trớn.
Cô gái bật khóc, nhưng cô càng khóc thì Thượng Quân Trừng lại càng phấn khích. Cuối cùng cô bám lấy cánh tay Thượng Quân Trừng, bất chấp mọi thứ cúi xuống dùng hết sức cắn vào mu bàn tay anh.
“Á!” Một trận đau nhức đột ngột truyền thẳng từ mu bàn tay lên não bộ, Thượng Quân Trừng vội vàng đẩy cô gái kia, rút tay mình ra, nhìn không rời mắt khỏi vết răng in trên tay.
“Đồ thần kinh! Đồ điên!” Thượng Quân Trừng mắng.
Bị Thượng Quân Trừng đẩy ngã lăn ra đất, lúc này dường như cô gái không còn sợ bị Thượng Quân Trừng vứt bỏ nữa, càng không dám tiến lên tóm lấy tay anh.
Thượng Quân Trừng xoa bàn tay mình, cười nhạt: “Cô không phải người tình của tôi sao? Cự tuyệt cái gì chứ?”