Tập 1 - Chương 17: Nhà họ Hạ ở thành phố T
Diệp Phi Vũ đưa Từ Nam Phương tới khách sạn thuê phòng. Khách sạn này nằm khá xa chung cư của Thượng Quân Trừng, có lẽ anh ta không muốn để cô và Thượng Quân Trừng chạm mặt.
Từ Nam Phương bất đắc dĩ nghĩ, cho dù có chạm mặt thì sao chứ? Hai người cũng sẽ vờ như xa lạ đi lướt qua nhau mà thôi. Diệp Phi Vũ mua cho cô rất nhiều thuốc và băng gạc, chẳng khác nào bác sĩ kê đơn. Có lẽ anh ta đã chú ý tới lúc cô ra khỏi nhà Thượng Quân Trừng không hề mang theo thuốc.
Từ Nam Phương thật sự khâm phục tính cẩn thận và sự chu đáo của anh ta. Cô ở trong khách sạn năm ngày, cơm ba bữa đều có người phục vụ tận nơi, tất cả các món ăn là món truyền thống. Đây đều do Diệp Phi Vũ sắp xếp.
Năm ngày nay Từ Nam Phương đều không ra khỏi cửa, những lúc buồn chán, cô một mình đứng ngoài ban công lộng gió, ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp. Thời gian còn lại, cô dành toàn bộ vào việc xem ti-vi.
Tất cả những gì xem được trong năm ngày qua, có thể cô không nhớ hết, nhưng có hai tin cô nhớ kỹ.
Tin thứ nhất là vụ ẩu đả diễn ra ở một nhà hàng, Từ Nam Phương trông thấy trên màn hình hiện lên hình ảnh của nhà hàng hôm đó Thượng Quân Trừng đưa cô tới ăn cơm. Bản tin nói có hai tên côn đồ vác dao vào chém chết hai vị khách đang dùng cơm trong đó. Cảnh sát đã đưa ra kết luận đây là vụ mưu sát báo thù, đồng thời nói sẽ quan tâm tới vụ việc này, nhanh chóng tìm ra hai kẻ côn đồ kia. Trong bản tin, một chữ Thượng Quân Trừng cũng không hề được nhắc tới, kể cả vị giám đốc Lư kia nữa. E rằng ngay cả những vị khách có mặt tại nhà hàng tối hôm đó cũng không biết được thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Một tin khác có liên quan tới Thượng Quân Trừng. Trong buổi nhạc hội lớn diễn ra tại một cung thể thao nào đó vào đêm hôm trước không thấy có sự xuất hiện của anh. Những người được gọi là phóng viên kia nói rằng họ đã liên hệ với trợ lý của Thượng Quân Trừng và được biết sau khi từ Sơn Tây trở về, anh bị ốm, hiện tại vẫn đang ở bệnh viện điều trị.
Nằm viện điều trị có lẽ đúng, bởi vì Thượng Quân Trừng thật sự đang bị ngoại thương khá nặng. Tuy nhiên, Từ Nam Phương không biết, Thượng Quân Trừng nhiều ngày nay không xuất đầu lộ diện, thậm chí hủy bỏ cả buổi biểu diễn của mình, là vì những vết thương bên ngoài hay bởi vết thương trong lòng. Cô thậm chí còn nghĩ, Thượng Quân Trừng liệu có vì chuyện này mà từ bỏ dòng nhạc mình theo đuổi.
Mấy ngày này, Từ Nam Phương cảm thấy ngột ngạt, ban đêm ngủ không ngon giấc. Trước đây, mỗi khi mất ngủ, cô thường ra ngoài ngắm sao, bởi vì khoảng không vô tận kia luôn cho cô biết những huyền cơ mà cô vĩnh viễn không đoán ra. Thế nhưng gần đây, những ngôi sao trên cao kia lại khiến cô có cảm giác bồn chồn, bất an, dường như luôn có một đôi mắt đang hằn học nhìn cô.
Thế nên khi Diệp Phi Vũ xuất hiện trước mặt cô, câu đầu tiên anh nói là: “Cô gầy đi nhiều quá.”
Từ Nam Phương chỉ biết cười gượng, sao mà không gầy cho được? Cô chỉ biết ở đây lo lắng, đếm từng tháng dần trôi qua, nhưng một trăm năm mươi triệu kia vẫn chìm trong vô vọng. Không có tiền, không thể lấy được khối thiên thạch, không thể về được quá khứ, Từ Nam Phương làm sao không lo lắng cho được!
Trên thế gian này người giàu rất nhiều, nhưng cô phải làm sao để quen biết với họ, làm sao để khiến họ chi một khoản tiền lớn ra cho mình được. Đối với Từ Nam Phương mà nói, đây chẳng khác nào chuyện không tưởng. Tia hy vọng duy nhất của cô đã tiêu tan rồi.
Thế nhưng, Diệp Phi Vũ hôm nay lại mang đến một tin hết sức kinh ngạc. Anh ta nói, hãng đấu giá Thụy Âm định bán khối thiên thạch kia sớm trước thời hạn.
“Bán sớm? Lúc nào? Vì sao?” Vì Từ Nam Phương còn chưa kịp chuẩn bị, đây càng trở thành cú sốc với cô.
Diệp Phi Vũ nói rành mạch: “Ngày kia. Vì sao lại đem bán trước thì tôi cũng không rõ, có lẽ vì đã rất nhiều người có ý định mua nó rồi, hãng bán đấu giá thấy tình thế thuận lợi nên mới quyết định đem bán trước thời hạn.”
“Có ý định mua?” Ánh mắt Từ Nam Phương thoáng trở nên u buồn, “Ý anh là rất nhiều người muốn có khối thiên thạch đó, thậm chí sẵn sàng trả giá cao để mua nó sớm? Hãng bán đấu giá nhận thấy tình hình đã rất tốt nên muốn bán luôn?”
Diệp Phi Vũ gật đầu: “Chắc là như vậy.”
Từ Nam Phương càng thêm chán nản: “Nếu đúng là như vậy, một trăm năm mươi triệu cũng chẳng thể giải quyết được gì.”
Diệp Phi Vũ không đáp, coi như đã khẳng định suy nghĩ của cô. Từ Nam Phương xoay người đi ra ban công, cô đứng dưới ánh mặt trời, nhìn về phía những tòa cao ốc. Đột nhiên cô quay đầu lại, nói với Diệp Phi Vũ: “Anh có thể đưa tôi tới đó xem không? Lúc bán đấu giá.”
Diệp Phi Vũ sững người mất một giây, lập tức gật đầu: “Lúc ấy đấu giá công khai, chúng ta đến xem chắc là không thành vấn đề.” Anh ta liếc nhìn cô, vẻ đau khổ trên mặt cô đã vơi đi ít nhiều.
“Nghĩ ra cách rồi sao?”
Từ Nam Phương lắc đầu, nhưng mỉm cười xinh đẹp: “Anh đã nói, đi được bước nào hay bước ấy, tôi muốn tới đó xem khối thiên thạch đó cuối cùng rơi vào tay ai, sau đó nghĩ đối sách sau.”
Nếu đã phải nương nhờ vào người giàu có để lấy được khối thiên thạch đó từ trong tay hãng đấu giá, vậy thì chi bằng cứ chờ xem kẻ nào mua được nó, rồi nghĩ cách tiếp cận họ, như vậy dễ dàng hơn.
Một trăm năm mươi triệu tệ, mặc dù là kẻ giàu có cỡ nào cũng sẽ không sẵn sàng cho cô, nhưng nếu đổi lại là khối thiên thạch đó, cô chỉ cần nghĩ cách khiến cho người đó lấy ra xem vài lần rồi mới có cơ hội lấy trộm.
Diệp Phi Vũ gật đầu đồng ý với suy nghĩ của cô nhưng nói thêm: “Tôi nghe nói, hãng Thụy Âm còn mời Thượng Quân Trừng tới làm khách quý.” Vừa nói anh ta vừa nhìn Từ Nam Phương thăm dò.
“Khách quý?” Sắc mặt cô đột nhiên trở nên khó coi, “Ý anh là Thượng Quân Trừng cũng sẽ tới?” Trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ chán nản của anh ngày hôm ấy.
“Nếu như không có gì thay đổi thì chắc cậu ấy sẽ đi.” Diệp Phi Vũ nhìn Từ Nam Phương, hy vọng nhận ra được điều gì đó từ trong mắt cô.
Nhưng Từ Nam Phương rất nhanh đã lấy lại tinh thần, chỉ bình thản nói: “Anh ấy đến hay không cũng không liên quan tới tôi. Một mình tôi đi cũng được, anh không cần đưa tôi đi đâu.” Cô không phải người tốt bụng gì cho cam nhưng thấy Diệp Phi Vũ trả lời không nhiệt tình cho lắm cô cũng có thể đoán ra anh ta không muốn đưa mình đi. Nếu anh ta cùng cô xuất hiện trước mặt Thượng Quân Trừng chẳng khác nào ngầm thừa nhận hai người cùng hội cùng thuyền, phơi bày hết dã tâm của anh ta.
“Không sao. Thượng Quân Trừng sẽ không vì chuyện này mà thay đổi cái nhìn với tôi.” Diệp Phi Vũ hiểu suy nghĩ của Từ Nam Phương, nhưng giọng nói vẫn thấp thoáng một nỗi lo lắng. Có lẽ anh ta cho rằng bản thân đã giúp đỡ Thượng Quân Trừng rất nhiều chuyện, nên chỉ việc cỏn con này cũng sẽ không khiến Thượng Quân Trừng nghi ngờ mình.
“Hơn nữa, tôi cũng muốn xem khối thiên thạch đó rốt cuộc có gì đặc biệt.” Câu nói này của Diệp Phi Vũ có vẻ thật lòng. Từ Nam Phương cười, ngay cả Diệp Phi Vũ cũng phải tò mò, nếu như để những người khác biết khối thiên thạch đó có thế khiến người ta xuyên qua thời gian, không gian, hẳn là nó sẽ gây ra cuộc tranh giành rất lớn. Vậy thì, chỉ sợ lấy trăm triệu cũng không mua nổi.
Diệp Phi Vũ đưa Từ Nam Phương tới nơi tổ chức bán đấu giá của hãng Thụy Âm thì chỉ còn lại một ghế trống duy nhất ở hàng cuối cùng. Thật khó mà tưởng tượng được, chỉ mới vài ngày mà khối thiên thạch kỳ bí và đắt đỏ kia đã thu hút được nhiều người muốn mua đến vậy. Có thể ngồi ở đây đều là những đại gia các nơi, cả đại sảnh lớn chứa được hai trăm người này đều đã chật kín.
Những người đến trả giá có nam, có nữ, không chỉ có người Trung Quốc da vàng, tóc đen, mắt đen, mà còn có nhiều người với những màu da khác nhau. Đám phóng viên cầm máy quay đều đứng cả phía sau hàng ghế cuối cùng. Từ Nam Phương ngồi gần bọn họ, nghe thấy những tiếng tanh tách liên tục vang lên, ánh đèn chớp nháy liên tục, khiến bầu không khí trong hội trường càng thêm bí bách.
Từ Nam Phương và Diệp Phi Vũ yên vị ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trên sân khấu có vài người đang trao đổi gì đó với nhau, gần ngay trước mặt họ là một cái bục cao đến nửa thân người, trên đó không bày thứ gì. Từ Nam Phương thấp thỏm đợi đến giờ khai mạc.
Đám phóng viên đứng phía sau đang bàn luận rôm rả.
“Khối thiên thạch này sao phải phô trương thế? Này, anh trông thấy chưa kìa! Ingvar Kamprad[1], người giàu thứ tư trên thế giới do tạp chí Forbes bình chọn cũng phái người đến kìa.”
[1] Ingvar Kamprad (1926): Doanh nhân Thụy Điển, người sáng lập IKEA – tập đoàn đồ gỗ gia dụng.
“Ingvar Kamprad thì sao chứ? Hôm nay những người tới đây đều là doanh nhân lớn có tài sản lên đến hơn mười tỷ. Cô không thấy phóng viên BBC cũng có mặt à? Buổi đấu giá này phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới đấy! Ai không biết còn tưởng đang ở thế vận hội Olympic.”
“Không phải chứ, khối thiên thạch đó…”
“Tôi cảm thấy khối thiên thạch này chẳng có gì đặc biệt cả, bỏ ra một trăm năm mươi triệu tệ mua về một hòn đá, lại chẳng phải đồ cổ gì. Nói là có năng lực thần bí chẳng qua chỉ là thổi phồng lên để lừa người. Mấu chốt chính là nằm ở cái giá đắt của nó! Mấy người giàu có kia đến đây để chứng tỏ sự giàu có của mình. Tôi nói cho mọi người biết, hôm nay, cao tay nhất không phải là người nhà Ingvar Kamprad…”
“Anh đừng có nói với tôi kẻ cao tay nhất là Thượng Quân Trừng nhé! Nghe nói hôm nay Thượng Quân Trừng sẽ mang khối thiên thạch ra đấy.”
Nghe đến tên Thượng Quân Trưng, Từ Nam Phương chợt run rẩy toàn thân, không ngờ đám phóng viên lại bật cười: “Thượng Quân Trừng dù có nổi tiếng đến đâu cũng chỉ là một ngôi sao giải trí. Cao tay nhất phải kể đến là họ Hạ.”
“Nhà họ Hạ? Hạ nào?”
“Còn Hạ nào nữa? Đương nhiên là nhà họ Hạ ở thành phố T đó.”
“Không thể nào, trời ạ! Nhà họ Hạ sẽ tới ư? Sao có thể! Anh đừng đùa! Chẳng phải gần đây họ rất im hơi lặng tiếng sao, đến phỏng vấn của báo đài còn không tiếp nữa là, sao lần này lại tới được? Tôi không tin.”
“Tôi lừa cô làm gì, nhà họ Hạ trước giờ luôn rất kín đáo, bí ẩn, BBC muốn phỏng vấn họ còn phải săn trước đón sau bao nhiêu mới được. Nói ra cũng kỳ lạ, nhà họ Hạ càng im hơi, càng thần bí, thì lại càng nổi tiếng. Mãn Thanh đều đã diệt vong một hai trăm năm nay rồi mà con cháu hoàng tộc vẫn được hoan nghênh đến vậy, quả là kỳ tích!”
“Tôi thấy nhà họ Hạ dù không nhờ vào sức mạnh truyền thông thì vẫn có thế lực hùng mạnh, có thể được xếp vào top bốn mươi của Forbes mới là kỳ tích.”
“Thực ra theo như tôi thấy, gia tài của nhà họ Hạ không phải Forbes có thể so sánh được, thật sự là quá khổng lồ, không biết chiếm độc quyền bao nhiêu ngành nghề. À đúng rồi, tôi nghe nói nhà họ Hạ còn giữ lại toàn bộ tài sản trong bảo khố của vua Sùng Trinh, một nửa tài sản của Hòa Thân[2], chỉ riêng khoản châu báu đã không biết trị giá đến bao nhiêu rồi chứ đừng nói đến mấy sản nghiệp dưới tên nhà họ, haizzz, phải ngang ngửa với Rockeffer[3] của Mỹ ấy chứ, không phải, hơn cả ông ta nữa.”
[2] Vị quan thời vua Càn Long.
[3] John Davison Rockeffer (1839-1937): Nhà công nghiệp Mỹ.
Từ Nam Phương vô thức nghe hai phóng viên đứng sau mình bàn tán, cho dù cô không quá hiểu rõ thế giới này nhưng vẫn không tránh được có chút tò mò về nhà họ Hạ kia.
“Nhưng mà họ Hạ sẽ cử người đến thật sao?” Cô phóng viên kia vẫn chưa thật sự tin, “Sao không nghe tin tức gì thế? Có phải chính tông họ Hạ không thế?”
“Chắc là phải mà.” Anh phóng viên tung tin kia dường như cũng không chắc chắn lắm. “Này, đến rồi kìa, nhìn xem, ngoài cửa đấy! Mau chụp ảnh đi!” Anh ta đột nhiên hét lên khiến Từ Nam Phương giật mình sợ chết khiếp.
Cô không kiềm chế được, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, trông thấy mấy người kế tiếp nhau bước vào hội trường, họ mặc trường bào[4] màu tro, đi giày vải, nhìn hết sức lỗi thời, hoàn toàn không giống phong cách ăn mặc của người hiện đại. Từ Nam Phương chỉ cần liếc mắt qua đã biết trường bào kia là gấm hoa loại thượng đẳng, ánh đèn chiếu vào còn có thể nhìn thấy những hoa văn giống như thủy ấn[5] trên vải, đường thêu trên vải sa tanh cực kỳ sang trọng, họa tiết trang nghiêm, màu sắc sáng đẹp, hơn nữa phần lớn còn sử dụng đường chỉ vàng, khiến người ta nhìn vào có cảm giác nguy nga lộng lẫy. Đã vậy, tất cả đều là dệt thủ công, mỗi đường kim mũi chỉ đều phải chính xác tuyệt đối, chỉ cần lệch một đường sẽ phải làm lại toàn bộ, thế nên người thợ dệt cũng là một người tài giỏi trăm người có một.
[4] Loại áo dài dành cho nam giới ở Trung Quốc.
[5] Hoa văn, họa tiết in trên giấy, vải, có thể nhìn thấy khi soi vào ánh sáng.
Qua cách ăn mặc đồng phục của họ, người bình thường nhìn qua cũng biết họ là người hầu, ngay cả phận tôi tớ mà còn mặc đồ tốt như thế, chắc chắn chủ nhân không phải thuộc hạng tầm thường.
Từ Nam Phương còn đang trong trạng thái ngạc nhiên thì ánh đèn flash đã chớp nhoáng liên tục.
Hai phóng viên ban nãy sốt sắng: “Có phải không? Rốt cuộc có phải không?”
“Nhất định là đúng rồi.” Người trả lời vô cùng hưng phấn, “Không thấy họ mặc quần áo gì kia à? Phong cách cung đình đấy.”
“Cái gì mà cung đình chứ! Chẳng qua là ăn mặc theo phong cách đó thôi.”
“Được rồi, đừng nói nữa, mau chụp ảnh đi, chụp nhiều vào!”
Từ Nam Phương có thể cảm nhận được bầu không khí sôi động ở đây, sau khi đám người hầu kia bước hội trường, lại đến mấy cô gái ăn mặc giống nhau vây quanh một người phụ nữ đi vào. Những cô nô tì đều mặc áo gấm, ống tay áo nho, đuôi tóc bện vắt sang một bên vai, sau đầu lại búi lên. Bọn họ hộ tống người phụ nữ ở giữa đi đến phía hàng ghế trên đầu. Hóa ra vị trí trên đầu đó là dành riêng cho bà ta. Từ Nam Phương chưa kịp chiêm ngưỡng dung nhan của người phụ nữ đó, chỉ có thể nhìn phía sau bước chân thong thả, nhã nhặn. Trong lúc Từ Nam Phương đang đoán tính cách bà ta thì một vệt màu trắng lướt qua thu hút ánh mắt cô.
Một con mèo Ba Tư lông trắng muốt.
Từ Nam Phương nhận ra ngay, đó chính là con mèo nhảy ra từ chiếc Limo mà mấy ngày trước Diệp Phi Vũ đụng mặt họ.
Từ Nam Phương liếc nhìn theo, người ôm lấy con mèo là một cô nô tì, không phải chàng trai trẻ tối hôm đó. Cô đang nghĩ lẽ ra cậu ta phải xuất hiện ở đây thì đám phóng viên nữ sau lưng lại chợt thét lên: “Vẫn còn một anh chàng đẹp trai nữa kìa! Bất ngờ quá đi mất!”
Từ Nam Phương ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy chàng trai để tóc dài đó. Cậu ta không mặc trường bào như mấy người kia, mà mặc quần dài áo dài màu trắng tuyết, chất vải cũng ở đẳng cấp khác với đám người hầu, ngay như mấy chiếc cúc áo trên cổ được làm bằng đá mắt mèo bọc bạc Xem sự xa hoa của nhà họ Hạ, Từ Nam Phương nghĩ, có lẽ họ còn giàu có hơn cả hoàng cung của cô.
“Cậu ta là đời thứ mấy nhà họ Hạ? Người thừa kế mới à? Đẹp trai quá đi mất.” Đám phóng viên nữ vừa chụp vừa chảy nước miếng bình phẩm.
“Đúng là rất đẹp trai, tôi thích ánh mắt cậu ta! Lớn lên nhất định sẽ có sức mê hoặc chết người…”
Từ Nam Phương nhìn theo chàng thanh niên kia đi tới hàng ghế đầu tiên, ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ. Xem ra, cái cậu thiếu niên này là một nhân vật tương đối quan trọng trong nhà họ Hạ.
Sau khi nhà họ Hạ tới đầy đủ, người dẫn chương trình mới lên sân khấu, tuyên bố chính thức bắt đầu cuộc đấu giá. Ông ta lau mồ hôi trên trán, dường như bị những ánh đèn loang loáng làm cho chột dạ. Theo quy định, phóng viên không được lên phía trên chụp ảnh, nếu không thì không biết sẽ chật chội đến mức nào.
Buổi đấu giá hôm nay ngoài khối thiên thạch ra vẫn còn một vài món đồ cổ khác, khối thiên thạch sẽ được ém đến cuối để hút khách, nhưng không biết theo ý của ai mà hãng đấu giá đã lập tức chiếu ảnh của khối thiên thạch đó lên màn hình lớn.
Tấm ảnh này rất rõ nét, khối thiên thạch được đặt trên một mảnh vải màu xanh lam, phát ra những quầng sáng mờ. Trong lúc bức ảnh được chiếu trên màn hình, người dẫn chương trình giải thích về lai lịch và giá trị ẩn giấu bên trong của nó.
Từ Nam Phương chăm chú nhìn vào màn hình, khối thiên thạch trông như thủy tinh, phát ra tia sáng đủ màu sắc, giống một cái đèn lồng treo giữa màn đêm. Hình dáng đặc biệt, lai lịch đặc biệt, màu sắc đặc biệt, khối thiên thạch đã khiến cho toàn bộ phóng viên và những người đến đấu giá không kiềm chế được mà ồ cả lên.
Người dẫn chương trình gọi khối thiên thạch bằng một cái tên rất đẹp: “Ngôi sao lấp lánh”.
“Ngôi sao lấp lánh.” Từ Nam Phương nhìn khối thiên thạch giữa tấm ảnh, tim bỗng nhiên nhảy lên, lai lịch của khối thiên thạch này, tác dụng đặc biệt của nó đều khiến cô không thể không sốt sắng muốn được trông thấy nó trực diện.
Cuối cùng sau màn nói dông nói dài của người dẫn chương trình và mấy vị chuyên gia lên phát biểu đánh giá, mọi người có vẻ như đã không thể kiên nhẫn hơn được nữa, thấp thỏm ngồi không yên, cuối cùng thì người MC cũng chịu tuyên bố: “Vậy thì sau đây xin mời vị khách quý đặc biệt của chúng ta tối nay, ngôi sao lớn – Thiên hoàng châu Á Thượng Quân Trừng, mang ‘ngôi sao lấp lánh’ thần bí kia ra để mọi người cùng được tận mắt quan sát!”
Âm nhạc sôi động vang lên, hai cánh cửa phía sau màn hình lớn chậm rãi mở ra, luồng sáng từ hai bên chiếu vào chính giữa. Mấy người đàn ông cường tráng mặc comple đen từ bên trong đi ra, xếp hàng chỉnh tề trước bàn của ban tổ chức, hai tay chắp sau lưng. Có lẽ là hãng đấu giá đề phòng xảy ra bất trắc nên đã phái người tới bảo vệ.
Từ Nam Phương nhìn về phía cửa lớn của hội trường, cửa đã bị đóng lại, trong ngoài đều có rất nhiều bảo vệ canh gác.
Mọi người đều rướn cổ lên quan sát, Từ Nam Phương chỉ cảm giác được sau lưng mình đám phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh, ánh đèn chớp nhoáng không ngừng khiến mắt cô dường như thấy ảo ảnh.
Trong sự chờ mong của mọi người, rốt cuộc Thượng Quân Trừng cũng đã đi ra cùng với “ngôi sao lấp lánh” kia. Anh vừa xuất hiện, cả hội trường lập tức huyên náo, may mà những người tới đây đấu giá đều là những vị khách lớn, sau khi ghé đầu rỉ tai nhau thảo luận gì đó thì chỉ ngồi im nhìn chằm chằm vào cái khay được che vải đỏ mà Thượng Quân Trừng đang bưng.