Tập 2 - Chương 37: Liều mạng giúp đỡ
“Tôi không có bản lĩnh lớn đến mức có thể sai khiến được Bạch Thanh Dật.” Bị người khác vạch trần bộ mặt thật, Diệp Phi Vũ cũng không cảm thấy lạ, vẫn bình tĩnh lái xe, “Những gì tôi nói đều là sự thật. Cô đoán không sai! Đúng là tôi mong muốn bố con Thượng Quân Trừng mâu thuẫn, mong muốn nhà họ Hạ đại loạn, nhưng dù sao Thượng Quân Trừng cũng không muốn bước chân vào nhà đó, nên phá hỏng quan hệ bố con họ chưa chắc đã là chuyện không tốt, hơn nữa còn bớt đi một sự liên lụy.”
Diệp Phi Vũ nhìn thẳng phía trước: “Nhắm vào miếng mồi béo bở của nhà họ Hạ, không chỉcó một người. Tôi, Bạch Thanh Dật, còn có người khác!”
Câu nói của Diệp Phi Vũ khiến lòng Từ Nam Phương chùng xuống. Gia tộc họ Hạ lớn nhưvậy, nhưng ngay đến cả người thừa kế cũng không xác định được. Trong lúc nội bộ lục đục đấu đá nhau vì cái vị trí người thừa kế, thìnhững kẻ khác – từ những kẻ không dám ngước nhìn nhà họ Hạ đến những kẻ thèm muốn địa vị nhà họ – từ những kẻ bị nhà họ Hạ đánh bại thậm chí cho đến những kẻ chưa kiếm được món hời nào, nhất định sẽ nhân cơ hội này để“đục nước béo cò”. Tốt nhất là phải làm cho nhà họ chia rẽ mỗi người một ngả.
Mọi thứ trên đời này, hợp lâu ắt tan mà tan lâu ắt hợp, không ai có thể mãi mãi hùng mạnh được. Nhà họ Hạ có thể duy trì lâu như vậy đúng là một kỳ tích, nhưng hiện tại xem ra córất nhiều vấn đề tồn tại: nội bộ đấu đá, bằng mặt không bằng lòng. Những người như Diệp Phi Vũ và Bạch Thanh Dật lợi dụng “nước đục thả câu” cũng là lẽ thường tình.
Từ Nam Phương tư lự thở dài một hơi, rồi nhìn Diệp Phi Vũ: “Nếu nhà họ Hạ thật sự không tránh khỏi sụp đổ, tôi hy vọng, anh sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình.”
Trong bóng đêm, đôi mắt phản chiếu ánh sao của cô như bừng sáng, cô nói những lời này để lấy lòng Diệp Phi Vũ, nhưng đó cũng là suy nghĩ thực lòng cô. Giống như việc cô quyết tâm lấy cho bằng được khối thiên thạch, Diệp Phi Vũ cũng vì mục đích của anh ta mà hao tổn công sức. Từ Nam Phương tin rằng có chí nhất định sẽ thành công, cô cũng tin, Diệp Phi Vũ làm nhiều việc như vậy chẳng qua là bất đắc dĩ.
Nghe những điều Từ Nam Phương nói, Diệp Phi Vũ liếc mắt sang bên cạnh nhìn cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì ở phía trước đã xuất hiện một luồng sáng lóa mắt. Theo phản xạ, Từ Nam Phương đưa tay lên che mắt.
Đối diện có một chiếc ô tô đang chạy vềhướng này, đèn bật sáng chói. Xe của Diệp Phi Vũ dường như đang mất lái, Diệp Phi Vũ mở mắt không nổi, chỉ có thể dựa vào cảm giác để điều khiển vô lăng, cố gắng quay đầu xe lại. Khi anh ta vừa mới kịp phanh xe, Từ Nam Phương gắng gượng mở mắt ra đã thấy chiếc xe kia lao đến tông vào xe mình.
Khoảnh khắc ấy, cả Diệp Phi Vũ và Từ Nam Phương đều nghĩ mình sắp chết, cảm giác thân thể nhẹ bẫng như hồn lìa khỏi xác.
Từ Nam Phương mở to mắt nhìn chằm chằm vào thùng xe sau đã bị mũi chiếc ô tô kia đâm vào, một cơn chấn động ùa đến trong tích tắc. Ngay lúc cô cảm thấy cơ thể mình sắp rụng rời, muốn bay ra ngoài theo hướng của Diệp Phi Vũ, thì chiếc ô tô kia đột nhiên xoay ngang một đường, sự ma sát giữa hai chiếc xe tạo ra những tia lửa bắn tung tóe, tiếng ken két nghe như sắp nổ tung.
Trong không gian lắc lư kịch liệt, Diệp Phi Vũ đã cực nhanh mở cửa xe ra, nói với Từ Nam Phương: “Đưa tay đây!”
Thế nhưng khi cô còn đang loay hoay cởi dây an toàn thì Diệp Phi Vũ đã vươn tay ra, nghiến răng một cái gắng sức kéo cô ra khỏi xe. Trong xe thoáng chốc ngập mùi xăng, động tác của Diệp Phi Vũ vô cùng nhanh nhạy, Từ Nam Phương chỉ kịp cảm nhận thấy hai tay mình bị kéo căng, bả vai gần như sắp vỡ vụn.
Hông cô va đập vào tay lái, hai chân bị vướng tại khe giữa chỗ ngồi. Khi Diệp Phi Vũ đưa nửa thân cô ra ngoài, xe của hai người đã bị chiếc xe kia kéo đi một vòng. Diệp Phi Vũ lại dồn sức, hai người lập tức ngã nhào xuống mặt đất, lăn đi thật xa.
Chỉ trong ngày hôm nay, Từ Nam Phương đã bị giày vò quá nhiều lần, trước kia còn là phi tần, mặc dù “ăn bữa nay, lo bữa mai”, nhưng cũng không đến mức tiều tụy như bây giờ. Khó khăn lắm cô mới ngăn cơ thể mình tiếp tục lăn, định thần lại, cảm thấy toàn thân ê ẩm.
Cô gắng chịu đựng, đang muốn đứng dậy thì đã thấy Diệp Phi Vũ chìa tay về phía mình.
“Cảm ơn.” Từ Nam Phương ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt lấm lem của Diệp Phi Vũ. Không ngờ anh ta còn chưa kịp lau bùn đất trên mặt mà đã chạy tới giúp mình.
Từ Nam Phương đứng dậy, nhìn về phía hai chiếc xe, hoảng hốt cực độ.
Chiếc xe vừa tông vào họ đã mất lái, trượt xa vài mét, đâm vào gốc cây ven đường. Cây không vấn đề gì nhưng xe thì đã biến dạng, chỉ còn lại ánh đèn ngắc ngoải. Từ Nam Phương còn loáng thoáng nhìn thấy có người ngồi ở ghế lái, nhưng chỗ hắn lại không có động tĩnh gì, cô mơ hồ có cảm giác mùi máu tươi ngập trong chiếc xe kia đang lan tỏa ra bên ngoài.
Theo sát đằng sau là một chiếc xe việt dã lớn, đen bóng đang chìm trong bóng đêm. Nếu không nhờ vào ánh đèn lúc sáng lúc tối như đang cười nhạo kia thì có lẽ Từ Nam Phương đã quên mất sự tồn tại quan trọng của nó. Lúc nãy khi chiếc ô tô kia bất chấp tất cả cố tình lao vào xe của cô và Diệp Phi Vũ, chính chiếc việt dã này đã đẩy chiếc xe kia lệch đi, cứu cô một mạng.
Lúc này, Từ Nam Phương và chiếc xe đó gần như kề sát nhau, hai trong ba chiếc xe đã vỡ tan, chỉ còn mình chiếc việt dã là hiên ngang dũng mãnh, nó quay đầu, chạy ra khỏi hiện trường sự việc, ánh đèn quét ngang qua mặt Từ Nam Phương, khiến cô nhíu mày.
Diệp Phi Vũ dường như ý thức được điều gì, kéo Từ Nam Phương lùi lại mấy bước, cách xa chiếc xe đang rỉ xăng kia.
Nhưng Từ Nam Phương quay đầu lại, mắt vẫn không rời khỏi chiếc xe ấy. Ban đêm, con đường này vô cùng vắng vẻ, rất lâu cũng không thấy có bất cứ chiếc xe nào chạy qua, thậm chí đèn đường cũng không mở, chỉ có đèn xe chiếu xuống, nhưng cố gắng cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng.
Cửa xe mở ra, người bước xuống là Bạch Thanh Dật, trên mặt anh ta lộ rõ nụ cười tự tin và đắc ý.
Anh ta móc khẩu súng ra, chĩa về phía Từ Nam Phương, thế nhưng lúc bóp cò hướng họng súng về chiếc ô tô con ở gốc cây đằng kia. Người trong ô tô đã chết, Bạch Thanh Dật bắn thẳng vào bình xăng, mùi xăng nồng nặc hơn cả mùi thuốc súng, tiếng nổ lớn nhấn chìm tất cả các thanh âm khác.
Hai ngọn lửa lớn bùng lên cháy rừng rực, khói đen bao phủ toàn bộ không gian, nghi ngút bốc lên trời. Đêm đen và khói bụi quyện lại với nhau, nhưng ánh lửa sáng rực đã khiến cho mọi thứ đều trở nên sáng rõ như ban ngày, kể cả mặt người.
Diệp Phi Vũ đứng chắn trước mặt Từ Nam Phương, cảnh giác nhìn Bạch Thanh Dật: “Anh muốn làm gì?” Đi rồi quay lại, chẳng lẽ anh ta muốn đợi Thượng Quân Trừng đi, sau đó tiếp tục truy sát Từ Nam Phương? Nhưng nếu đúng vậy thì sao vừa rồi anh ta còn cứu hai người họ? Còn nếu không đúng thì người lái chiếc xe tông vào họ là ai, có liên quan gì tới Bạch Thanh Dật? Hẳn là anh ta xuất hiện cùng lúc với chiếc xe đó!
Ở nơi trống trải này, một chiếc ô tô muốn ẩn nấp, đột nhiên khởi động rồi lại bị người khác phát hiện, sợ rằng không có khả năng. Như vậy, Bạch Thanh Dật và người trong chiếc xe kia chắc chắn là đồng bọn.
Sau khi Bạch Thanh Dật xuống xe, đám thuộc hạ của anh ta cũng theo sau. Bạch Thanh Dật bỗng quay đầu lại, khẩu súng lục trong tay xoay ngoắt một cái, ba tiếng “pằng” vang lên, một tên thuộc hạ chết tại chỗ.
Đạn xuyên qua từ ngực hắn ta, rồi lại bắn ra sau lưng. Không nhìn thấy đạn bay từ phía trước vào thế nào, nhưng ở lưng hắn ta xuất hiện lỗ thủng lớn, máu và thịt lẫn lộn, trên mặt đất lênh láng một vũng máu. Dường như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ máu trong cơ thể hắn ta đều bị ép chảy ra đến cạn khô.
Kẻ đó gục đầu trong vũng máu của mình, trên mặt những tên thuộc hạ khác đầy kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ nhưng ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bọn họ thật sự không biết đại ca của mình đang nghĩ gì mà đột nhiên lại giết người không chớp mắt.
Từ Nam Phương và Diệp Phi Vũ nhìn chằm chằm vào sự khát máu của Bạch Thanh Dật, không rên một tiếng.
Sau khi giết tên thuộc hạ kia dễ như trở bàn tay, Bạch Thanh Dật quay lại nói với những tên còn lại: “Binh Tử là người mà nhị lão gia nhà họ Hạ gài vào chỗ chúng ta để giám sát ta. Đây là kết cục cuối cùng của hắn ta.” Giọng nói lạnh băng của Bạch Thanh Dật vang lên, hàm nghĩa rõ ràng, anh ta vừa mới xử lý một gian tế.
Chưa đợi đám thuộc hạ kia hiểu ra, Bạch Thanh Dật đã đi về phía Từ Nam Phương và Diệp Phi Vũ, mỉm cười với cô: “Tôi cứu cô một lần, cô giúp tôi loại trừ một tên nội gián. Chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Hợp tác vui vẻ? Từ Nam Phương gặm nhấm mấy từ này. Cảnh tượng đám lửa rừng rực cháy và máu me chết chóc trước mắt khiến cô đột nhiên tỉnh ngộ. Bạch Thanh Dật đã đoán được nhị lão gia cài người bên cạnh anh ta để kịp thời nắm bắt tình hình của anh ta, nhất là những chuyện có liên quan tới nhà họ Hạ. Bạch Thanh Dật từ lâu đã muốn lật tẩy tên nội gián kia ra, cho dù hắn không gây trở ngại gì tới công việc của mình. Với tính khí và địa vị trong giới xã hội đen của Bạch Thanh Dật, anh ta có thể bán mạng cho nhị lão gia, nhưng không thể chịu đựng được cảnh tai mắt của người khác ở bên cạnh mình.
Lần này, nhị lão gia sai Bạch Thanh Dật đến giết Từ Nam Phương, nhưng vì Thượng Quân Trừng mà Bạch Thanh Dật đã thả cho cô một con đường sống. Tai mắt của nhị lão gia đương nhiên sẽ cấp báo chuyện này với ông ta. Trong khoảng thời gian đó, ông ta sẽ yêu cầu Bạch Thanh Dật cấp tốc xử lý Từ Nam Phương. Bạch Thanh Dật nhân lúc này mượn dao giết người, lôi tai mắt của nhị lão gia cạnh mình ra giải quyết tại chỗ. Làm như vậy vừa nhổ cái gai trong mắt, vừa thị uy với thuộc hạ, quay về chỉ cần tùy tiện lấy một cái cớ để qua mặt nhị lão gia là xong, người chết rồi cũng không có gì để đối chứng, chuyện này thế là ổn thỏa rồi.
Nếu đúng như vậy, sự xuất hiện của Bạch Thanh Dật hôm nay đâu chỉ một mũi tên trúng hai đích, rõ ràng là chỉ xuất một chiêu mà đã giải quyết được rất nhiều việc.
Từ Nam Phương cười khẩy, xem ra, tất cả bọn họ đều không hề đơn giản. Cô những tưởng mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Phi Vũ, không ngờ, tên Bạch Thanh Dật này cũng chẳng kém cạnh.
Bạch Thanh Dật lại giương súng như chuẩn bị bóp cò, hàng lông mày nhướn lên, mở miệng kêu một tiếng “pằng” bắt chước âm thanh súng nổ. Trong mắt anh ta thấp thoáng nụ cười chế giễu, bởi vì lúc này sắc mặt Từ Nam Phương tràn đầy hoảng hốt, rõ ràng đã bị cảnh chết chóc vừa rồi làm cho sợ hãi.
“Sao thế? Sợ à?”
Từ Nam Phương hoàn toàn không để ý tới lời châm chọc của Bạch Thanh Dật, mà một mình đi đến cạnh thi thể kia, dáng vẻ điềm nhiên.
Bạch Thanh Dật ngây người, cô gái này đang chứng minh bản thân không biết sợ ư?
Ánh đèn chiếu lên thi thể đầy máu kia, một cảnh tượng yên tĩnh đáng sợ bao trùm, những tên sát thủ còn lại dù đã giết người vô số nhưng khi tận mắt thấy đồng bọn của mình đã tắt thở gục ngã, cũng không đành lòng nhìn.
Vậy mà Từ Nam Phương lại bình thản đi tới cạnh thi thể kia, chăm chú nhìn vài giây, sau đó mặc kệ ánh mắt đầy kinh ngạc của Bạch Thanh Dật, cô thản nhiên quay lại nói: “Không ngờ súng kíp hiện nay có sức đột phá lớn đến thế! Nếu cha tôi thấy được thiết bị cao siêu này, nhất định ông sẽ rất phấn khích.”
Những lời này là cô nói với Diệp Phi Vũ, có vẻ như cô hoàn toàn không bận tâm tới sự cảnh cáo của Bạch Thanh Dật.
Cô nhìn thẳng vào Bạch Thanh Dật nói: “Tôi giúp anh được việc, nhưng anh đã làm hỏng xe của chúng tôi rồi, vụ giao kèo này hình như chúng tôi chịu lỗ thì phải?”
Bạch Thanh Dật hoàn toàn không ngờ người phụ nữ này còn nghiễm nhiên cò kè mặc cả với mình, anh ta cười khẩy một tiếng, sau đó ngồi vào xe của mình, bỏ mặc Từ Nam Phương và Diệp Phi Vũ đứng như trời trồng một chỗ. Bạch Thanh Dật trực tiếp gạt ra khỏi đầu yêu cầu của Từ Nam Phương. Anh ta xuất hiện ở đây chỉ với mục đích giải quyết nội gián nên hoàn toàn không có hứng thú với mạng sống của Từ Nam Phương. Tất cả chẳng qua chỉ là màn kịch của anh ta và người khác mà thôi.
Lúc này, Bạch Thanh Dật lái xe, dẫn theo đám thuộc hạ rời khỏi đây. Trước đó, mấy tên thuộc hạ kia cũng đã khiêng xác đồng đội của mình bỏ vào cốp xe, nghênh ngang bỏ đi.
Trên mặt đất chỉ còn lại bãi máu lênh láng, đen đen, đỏ đỏ và ánh lửa lập lờ do hai chiếc ô tô đang bốc cháy. Cơn hỏa hoạn ban đầu đã nhanh chóng lụi tàn, chỉ sót lại vài đốm lửa nhỏ chập chờn bên trong xe, như muốn phơi bày sự việc khiếp đảm đã xảy ra.
Diệp Phi Vũ không kịp rũ sạch đất cát trên người, vội vàng lôi Từ Nam Phương chạy vào hướng rừng cây um tùm.
Từ Nam Phương khó hiểu hỏi: “Đi đâu?”
Diệp Phi Vũ vừa lôi cô chạy, vừa đáp: “Trốn khỏi hiện trường càng xa càng tốt, lát nữa cảnh sát tới đây, chúng ta không thể giải thích rõ được. Tốt hơn hết là đợi cảnh sát tìm tới cửa, để Thượng Quân Trừng xử lý.”
Từ Nam Phương chạy theo Diệp Phi Vũ một đoạn khá dài. Đường đất gồ ghề, cây cối rậm rạp che khuất ánh trăng trên đầu, ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt, mấy lần Từ Nam Phương suýt vấp ngã.
Nắm tay của Diệp Phi Vũ dần dần nới lỏng, hơi thở của anh dồn dập, không rõ là vì chạy nhanh hay do chứng sợ bóng tối tái phát.
“Anh… anh có sao không?” Khi Diệp Phi Vũ dừng lại, Từ Nam Phương đi tới trước mặt anh ta, dịu dàng hỏi.
Ánh trăng mông lung thưa thớt chiếu vào người Diệp Phi Vũ trông như những ánh sáng của đom đóm, dẫu luồng sáng đó không thể chiếu rọi nhưng không đến mức không thể trông thấy nhau.
Diệp Phi Vũ quay đầu lại. Mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt anh ta, nhưng Từ Nam Phương có thể cảm nhận được sự bất thường trong giọng nói của anh ta: “Không có gì, nhưng e rằng chúng ta phải trốn ở đây một lúc.”
Từ Nam Phương “Ừm” một tiếng, đã thấy Diệp Phi Vũ ngồi xuống một tảng đá. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, tảng đá khá lớn nên dễ dàng nhìn ra. Diệp Phi Vũ gọi cô tới ngồi cùng: “Ngồi đây an toàn hơn, dưới đất nhiều kiến.”
Từ Nam Phương cẩn trọng ngồi xuống cạnh Diệp Phi Vũ, tốt bụng đề nghị: “Hay là nhóm lửa lên nhé?”
Vừa rồi được Diệp Phi Vũ liều mình cứu ra ngoài, ác cảm của Từ Nam Phương đối với anh ta cũng giảm bớt phần nào. Thực ra lúc đó, anh ta hoàn toàn có thể bỏ cô lại trên xe, dù sao cũng không ai biết xảy ra chuyện gì. Giữa cơn chấn động kịch liệt và sự va chạm kinh hoàng của hai chiếc xe, người ta thường chỉ để ý đến sự an nguy của bản thân, chỉ lo tìm cách thoát nạn. Vậy mà, kẻ đồng đảng có vẻ chẳng đáng tin cậy này lại từ bỏ cơ hội chạy trốn để cứu cô.
Diệp Phi Vũ khẽ cười, anh đương nhiên hiểu ý tốt của Từ Nam Phương, nhưng chỉ lắc đầu: “Yên tâm, tôi không sao.” Giọng nói của anh ta vô cùng ấm áp, hoặc có thể là do màn đêm tăm tối đã giấu đi tất cả sự dối trá trên mặt anh. Diệp Phi Vũ lúc này không kiềm chế được bản thân, chợt thổ lộ nỗi lòng: “Lúc nhỏ, tôi từng bị người ta nhốt trong một cái hòm ba ngày ba đêm.”
Anh chỉ nói một câu, nhưng vậy cũng đã đủ.
Từ Nam Phương có thể cảm nhận được Diệp Phi Vũ phải quyết tâm bao nhiêu mới nói ra được lời này. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến anh ta sợ bóng tối? Vì sao anh bị nhốt trong hòm? Lúc ấy anh ta đã trông thấy cái gì? Có chuyện gì xảy ra? Và làm thế nào anh ta ra khỏi cái hòm đó được?
Từ Nam Phương có thể tưởng tượng được đằng sau câu nói ngắn ngủi kia là nỗi sợ hãi và đau khổ không sánh được của một đứa bé.
Cô muốn an ủi Diệp Phi Vũ, nhưng không biết phải dùng cách gì. Cô tiện tay ngắt một chiếc lá cây, đưa lên miệng thổi một khúc nhạc đơn giản, giai điệu du dương của nó đi thẳng vào trái tim người khác.
Khúc nhạc vang lên giữa đêm khuya tựa như một sợi dây nối liền trái tim họ với nhau, khiến họ có thể nhìn thấu tâm tư đối phương.