Tập 2 - Chương 67: Đã từng yêu​

Thượng Quân Trừng nghe vậy, không tránh được xúc động. Anh vốn dĩ là một người vừa lạc quan, vừa tôn trọng tự do hôn nhân, không quá coi trọng sống chết. Lúc này nghe những điều lão vương gia dặn dò trong di chúc, anh gắng mỉm cười: “Cháu và Nam Phương nhất định sẽ hạnh phúc!” Anh ngẩng đầu lên trời, giống như đang nói với ông nội, cũng là tự nhủ với mình, rồi anh nghiêng đầu nhìn Từ Nam Phương, cười hỏi: “Phải không, Nam Phương?”

Từ Nam Phương muốn đáp lại anh bằng một nụ cười khẳng định, thế nhưng cô chẳng thể tỏ ra hân hoan. Có được “Ngôi sao lấp lánh” cũng có nghĩa là cô phải trở về, đây chính là mục đích của cô.

Trông thấy Từ Nam Phương thần sắc cứng đờ, Thượng Quân Trừng cho là cô buồn khổ vì lão vương gia qua đời, bèn lên tiếng an ủi: “Ông nội sống đến hơn chín mươi là đã rất thọ rồi, lúc ra đi cũng không bệnh tật đau đớn gì.”

Từ Nam Phương gật đầu nhưng tâm trạng vẫn ủ rũ, Thượng Quân Trừng không hề hay biết, cô sắp rời bỏ anh.

“Đúng rồi, ông nội tặng em cái gì thế? Không xem à?” Thượng Quân Trừng muốn phân tán sự chú ý của cô nên cố ý lấy chiếc hộp trong tay cô.

Từ Nam Phương ôm khư khư lấy, không muốn cho anh xem.

“Ơ, sao thế?” Thượng Quân Trừng thấy cô muốn cản mình, khóe miệng cong lên, “Ha ha, không muốn để anh xem, anh càng muốn xem.”

Thượng Quân Trừng giật lấy, mở hộp ra xem: “Ngôi sao lấp lánh?”

Anh vừa dứt lời, một luồng sáng đỏ rực phát ra từ khối thiên thạch, tia đỏ tản ra ngập không khí. Từ Nam Phương lại cảm thấy tim mình đập dồn dập, chân không thể xê dịch, dường như đường hầm giúp cô rời khỏi nơi này và quay về quá khứ chỉ cần cô vươn tay một cái là đã chạm được. Đúng thế, chỉ cần cô chạm tay vào khối thiên thạch kia thôi!

Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cảm giác cơ thể như được nâng lên. Cô trông thấy trước mắt một màu đỏ sẫm, không phải ánh sáng tỏa ra từ khối thiên thạch mà là máu, máu bao phủ tầm nhìn của cô. Khoảnh khắc đó, cô trông thấy cha mình, cha đang ở trên đường Hà Nam luyện tân binh. Thời điểm cô rời khỏi triều Minh, cha cô đang ở nơi này. Cha ngồi trên lưng ngựa, nhìn những tân binh trên dưới đang khua tay kiếm, không hề phát hiện ra một đường kiếm đang lao tới phía mình như một con ngựa hoang đứt dây cương, lưỡi kiếm ấy lệch khỏi quỹ đạo, từ giữa đám tân binh nhộn nhạo phóng lên.

Cha cô chỉ kịp nhìn thấy lưỡi kiếm kia lao tới phía mình nhưng không kịp tránh. Lưỡi kiếm đâm vào ngực cha, cha ngã xuống trong vũng máu…

Từ Nam Phương cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa vào, muốn gọi, muốn hét, nhưng không phát ra âm thanh. Nhất định có người muốn đẩy cha cô vào chỗ chết nên đã ngụy trang bằng sự cố.

Trong một giây phút nào đó, Từ Nam Phương dường như trông thấy tang lễ, trông thấy bài vị của cha, chỉ có điều tất cả bỗng biến thành nơi đáy nước, chưa từng xảy ra. Chớp mắt, toàn bộ cảnh tượng bị thay thế, Từ Nam Phương thấy mọi người vội xông lên, nhưng lưỡi kiếm kia từ trong ngực cha rơi xuống, ngực cha không hề có vết tích gì của việc bị thương, lưỡi kiếm kia thậm chí không hề dính một giọt máu.

Mọi người mờ mịt nhìn cha cô, ngay cả cha cô cũng kinh ngạc không thốt nên lời.

Từ Nam Phương thả mình trôi nổi trong mớ ý thức mờ ảo, đầu óc quay cuồng, một thứ cảm giác ấm nóng bủa vây lấy cô, là máu! Hình như “Ngôi sao lấp lánh” tỏa ra không phải là ánh sáng mà là máu ẩm ướt và nóng bỏng. Cảm giác này khiến Từ Nam Phương muốn khóc nấc lên, trong đầu cô vang vọng một âm thanh tuyệt vọng mà thê lương: Muốn mở được “Ngôi sao lấp lánh” cần máu tươi của người sống, cần một người bỏ mạng.

Từ Nam Phương run rẩy, ý thức mơ hồ kia khiến cô kinh hãi đến bất động. Bỗng dưng, cô nghe thấy Thượng Quân Trừng gọi mình, cô muốn đáp mà không ra tiếng.

Cô nỗ lực mở mắt, trông thấy Thượng Quân Trừng đậy chiếc hộp lại, hay tay đang dìu cô. Sắc mặt anh đầy lo lắng, không biết xảy ra chuyện ma quái gì.

Sau khi chiếc hộp được đậy lại, nhịp tim của Từ Nam Phương cũng trở nên bình thường. Cô thở hổn hển, muốn mỉm cười trấn an Thượng Quân Trừng nhưng chỉ cảm thấy da mặt mình cứng đờ.

Thượng Quân Trừng đỡ cô ngồi xuống đất, mờ mịt không biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ có thể giúp cô xoa hai bàn tay lạnh băng.

Từ Nam Phương vẫn chưa hết sợ hãi, cô hồi tưởng cảm giác khi nãy. Đoạn ý thức ngắn ngủi vừa xuất hiện có phải chính là sự kiện cha khởi tử hồi sinh? Sự kiện đó hình thành là do cô vượt thời gian quay lại quá khứ sao? Như vậy, “Ngôi sao lấp lánh” cần có tử vong, cần có máu tươi mới mở ra được, rốt cuộc là chuyện gì?

Từ Nam Phương sợ hãi đến run rẩy. Mấy lần trông thấy khối thiên thạch kia phát sáng, đều là nhờ sự xuất hiện của Thượng Quân Trừng. Cô từ lâu đã đoán được anh chính là người mở khối thiên thạch này, nhưng vì sao, vì sao nhất định phải cần máu của anh, cần mạng sống của anh?

Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến Từ Nam Phương suýt ngất lịm. Nếu ở thời điểm triều Minh, cô vượt thời gian đến hiện tại là do máu của cha đã mở ra “Ngôi sao lấp lánh” thì lẽ nào, lẽ nào thời điểm này cần có máu của Thượng Quân Trừng? Sự trở lại của cô có thể giúp cha khởi tử hồi sinh, nhưng lại cần mạng của Thượng Quân Trừng thay thế? Số phận sao lại đùa cợt cô như vậy, nhất định bắt cô phải lựa chọn giữa hai người cô quan tâm, nhất định phải dùng mạng đổi mạng?

Nước mắt cô lã chã rơi, khoảnh khắc những giọt nước mắt chảy ra, hình như là trái tim cô đang rỉ máu.

“Nam Phương, em làm sao thế? Trong người không khỏe à?” Thượng Quân Trừng sờ trán cô.

Từ Nam Phương nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, nghe thấy trong cổ họng mình phát ra những tiếng rên khe khẽ. Vì sao tính mạng của anh ấy mới cứu được cha? Vì sao mình quan tâm tới anh ấy? Có phải mình càng quan tâm tới ai thì số phận càng dằn vặt mình như vậy? Có phải vì mình không quan tâm tới anh ấy, không thích anh ấy thì chuyện kia sẽ không xảy ra, “Ngôi sao lấp lánh” cũng không cần anh đến mở?

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu đã chiếm được sự đồng tình của cô, cho dù giả thiết này của cô có trở thành sự thật hay không, cô cũng không thể thuyết phục bản thân tiếp tục nhìn vào đôi mắt của anh nữa.

Cô gạt tay Thượng Quân Trừng, nhắm mắt lại, cố gắng nói bằng giọng điệu bình thản nhất: “Em không sao, anh đi đi!”

“Đi? Đi đâu?” Thượng Quân Trừng lấy làm lạ nhìn cô.

“Đi đâu là việc của anh!” Từ Nam Phương dùng sự lạnh lùng đáp trả anh.

Thượng Quân Trừng càng khó hiểu: “Nam Phương, em phát sốt phải không? Bắt đầu mê sảng rồi! Anh đưa em về vương phủ mời bác sĩ đến khám trước đã.” Nói xong, anh ôm ngang lấy cô nhưng cô lại giãy giụa kịch liệt. Thượng Quân Trừng thoáng cái giật mình.

Từ Nam Phương bám vào cái cây đằng sau, thở dốc. Thượng Quân Trừng cũng không rõ cô muốn làm gì, chỉ xắn tay áo lên muốn chạy tới đỡ cô.

Từ Nam Phương lùi lại.

Thượng Quân Trừng bắt đầu nổi tính nóng nảy: “Thôi nào, đừng có nổi loạn nữa!” Thanh âm bỗng dưng cất cao, Thượng Quân Trừng chợt nghĩ mình không nên nổi giận với cô, thế nên lại dịu giọng nói: “Ngoan, đừng giận nữa.” Anh lại vươn hai tay về phía cô.

Nhìn cánh tay quen thuộc kia, Từ Nam Phương không thể cầm được nước mắt nữa.

Cô làm sao đối mặt với anh đây? Cô không muốn anh chết, cũng không biết phải làm gì để cứu cha. Cô còn ở bên anh ngày nào thì cả hai cùng đau khổ ngày ấy. Cô vốn dĩ muốn rời xa anh, cùng lắm là khiến anh đau khổ một thời gian, vì anh còn có âm nhạc của mình, có mục tiêu của mình. Thế nhưng, bây giờ cô mới biết, không những cô phải rời xa anh mà còn cần tới tính mạng của anh.

Từ Nam Phương chợt nhớ đến câu hỏi của Diệp Phi Vũ, anh ta hỏi, nếu một ngày phải lựa chọn giữa sự sống chết của hai người, cô sẽ làm thế nào?

Ngày hôm nay, rốt cuộc dự liệu của anh ta đã trở thành hiện thực. Tầm mắt mờ nhòa của cô phóng về phía Diệp Phi Vũ, anh ta đang đứng tựa vào gốc cây, lặng lẽ nhìn cô.

Từ Nam Phương mở to mắt, tha thiết muốn lau sạch nước mắt của mình đi để có thể nhìn rõ trong ánh mắt anh ẩn chứa điều gì. Thần sắc anh lộ ra một nỗi thê lương, anh đang thương hại cô, hay đang cười nhạo cô? Hình như anh đã sớm đoán được tình cảnh ngày hôm nay của cô.

Từ Nam Phương chậm rãi nhắm mắt lại, nén rơi lệ. Lần tiếp theo mở mắt, trên gương mặt cô đã bao phủ sương lạnh: “Đủ rồi, Thượng Quân Trừng, trò chơi giữa chúng ta kết thúc!”

“Trò chơi kết thúc? Ý em là gì?” Hai cánh tay Thượng Quân Trừng khựng lại. Câu nói của Từ Nam Phương khiến anh hụt hẫng.

“Còn không hiểu sao?” Từ Nam Phương cúi người, cầm lấy chiếc hộp trên mặt đất, lắc lắc trước mặt Thượng Quân Trừng, “Tôi vẫn chưa nói với anh mục đích tôi vào nhà họ Hạ phải không? Đây chính là mục đích của tôi, ‘Ngôi sao lấp lánh’, chỉ cần có được khối thiên thạch này, tôi sẽ trở về được quá khứ. Thế nên, tôi và anh, cũng chỉ có kết thúc.”

Cô nỗ lực tỏ ra hờ hững, tỏ ra lạnh lùng, cô biết tài diễn xuất của mình rất tốt nhưng vì sao lúc này cô lại cảm thấy biểu hiện của mình khô khan đến thế?

Thượng Quân Trừng ngây người: “Trở về? Em còn muốn quay về? Vì… vì sao? Chẳng phải chúng ta ở đây sống rất tốt ư?” Trước kia, anh không tin cô là người quá khứ, không tin cô có thể vượt thời gian đến hiện tại, càng không tin có thể quay về quá khứ. Bây giờ khi anh đã biết sự thật, cô cũng đã quen với cuộc sống nơi này, nếu ở đây có thể sống tốt thì vì sao cô nhất định muốn quay về? Trong đầu anh trước giờ chưa từng xuất hiện cái giả thiết này.

“Chỉ có anh sống tốt mà thôi. Tôi không nghĩ như thế!” Từ Nam Phương lãnh đạm nói.

“Chúng ta thì sao?” Thượng Quân Trừng chợt cảm thấy chột dạ. Anh chưa bao giờ có cảm giác này, trong thế giới của anh chỉ có sự bình thản và dửng dưng, vậy mà hiện tại anh lại biết chột dạ.

Câu hỏi của Thượng Quân Trừng khiến đáy lòng Từ Nam Phương đau xót nhưng cô vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Chúng ta thì sao? Thượng Quân Trừng, đúng là anh khiến tôi mê đắm, nhưng tôi cũng chỉ có thể để anh lại một mình.”

Khi trông thấy sự thất vọng hiện lên trong mắt anh, cô gắng nén đau đớn, tiếp tục nói: “Tôi tiếp cận anh, không cự tuyệt anh, là vì anh là cháu trai của lão vương gia. Anh thấy không, nếu không như vậy thì vì sao lão vương gia chịu tặng khối thiên thạch này cho tôi?” Từ Nam Phương nói không chớp mắt, giống như đôi mắt đã trở nên vô hồn.

Thượng Quân Trừng nhất định không chịu tin, anh vọt tới trước mặt cô, tóm lấy tay cô: “Anh không tin! Em nói dối! Em lại bắt đầu nói dối! Anh ghét nhất là dáng vẻ gạt người của em!”

“Đúng! Tôi gạt người, tôi thích nhất đi lừa người khác. Anh đã biết tôi là loại người đó, sao còn hồ đồ theo tôi?”

Ánh mắt cô bén nhọn như muốn nuốt chửng kẻ khác. Cô đẩy Thượng Quân Trừng ra, đi về phía Diệp Phi Vũ.

“Anh không còn là trẻ con nữa, đừng cứng đầu như vậy!” Cô ngước mắt, nhìn Diệp Phi Vũ, giống như muốn dùng ánh mắt để cầu xin anh ta, “Diệp Phi Vũ, giúp tôi khuyên anh ta đi. Sao đến tận lúc này anh ta còn không chịu mở to mắt ra chứ!”

Không phải cô không thể khuyên được Thượng Quân Trừng, mà là cô sợ nhìn anh, cô sẽ bật khóc lúc nào không hay.

“Được! Em muốn về phải không? Anh về cùng em!” Thượng Quân Trừng nói chắc như đinh đóng cột, giản đơn như nói sẽ cùng Từ Nam Phương đi Thượng Hải. Anh đi về phía cô, mãi đến khi nghe thấy tiếng cười khẩy của Diệp Phi Vũ, anh mới tỉnh mộng, đứng khựng lại.

“Cậu cho rằng đến thời cổ đại chỉ như đi tới một nơi khác du ngoạn sao? Chuyện này không phải tùy tiện nói là được. Qua bên đó rồi, cậu nuôi sống bản thân thế nào? Cậu cho rằng ở đó sẽ có người nghe cậu hát sao?” Diệp Phi Vũ nói không chút lưu tình, “Hơn nữa, Nam Phương là phi tần trong hoàng cung, cô ấy đã có ông chồng làm Hoàng đế rồi, cậu là cái gì? Còn chưa gặp được Nam Phương thì đã bị thị vệ giết chết rồi.”

Câu nói này của Diệp Phi Vũ lập tức có tác dụng. Thượng Quân Trừng kinh ngạc không nói được gì. Anh nhất thời kích động nói muốn đến cổ đại, xác thực là chưa kịp nghĩ ngợi gì, chưa từng nghĩ mình tới đó rồi sẽ sống thế nào. Điều khiến anh kinh ngạc hơn cả là thân phận của Từ Nam Phương, cô đã có một người chồng, hơn nữa điều này lại do Diệp Phi Vũ nói với anh.

“Nam Phương, không phải em là con gái của Từ Quang Khải ư? Sao lại thành…?”

“Con gái của Từ Quang Khải và phi tử của Vạn Lịch có mâu thuẫn gì à?” Diệp Phi Vũ thản nhiên nói.

Từ Nam Phương cảm nhận được ánh mắt sáng như đuốc của Thượng Quân Trừng, nhưng không dám nhìn anh.

“Diệp Phi Vũ nói đúng, tôi đã có chồng, tôi cần phải trở về bên cạnh chồng tôi. Tôi và anh không thuộc về cùng một thời đại, không thể có kết quả.”

Thấy hai người họ kẻ hát người phụ họa, Thượng Quân Trừng đột nhiên ý thức được điều gì, quay sang nói với Diệp Phi Vũ: “Cậu biết Nam Phương là vợ của Hoàng đế gì kia? Cậu lừa dối tôi? Các người đều coi tôi là kẻ ngốc.”

“Là chính cậu không chịu tin!” Diệp Phi Vũ chưa nói hết đã bị Từ Nam Phương tóm tay: “Đúng thế, chúng tôi không chỉ lừa gạt anh chuyện này. Tôi và Diệp tiên sinh ngay từ đầu đã là đồng minh, chúng tôi mỗi người có một mục đích riêng, anh ta tiếp cận anh còn tôi tiếp cận nhà họ Hạ. Nếu không có Diệp tiên sinh hỗ trợ, thử hỏi làm sao tôi có thể dễ dàng vào nhà họ Hạ như thế? Không có tôi nhúng tay thì Diệp tiên sinh sao có thể nhanh chóng đánh đổ nhà họ Hạ như vậy?” Khẩu khí của cô hoàn toàn là sự đắc ý nhưng đôi mắt đã ngấn nước.

Diệp Phi Vũ thấy sắc mặt cô trắng bệch, giống như mảnh giấy thoáng chốc có thể bị thổi bay.

Quá khứ từng chuyện lần lượt hiện lên trong đầu Thượng Quân Trừng, sự lừa dối của Diệp Phi Vũ, thủ đoạn của Từ Nam Phương, tầng tầng lớp lớp được vén mở.

Anh có thể hiểu việc Diệp Phi Vũ tiếp cận anh để thực hiên âm mưu báo thù, cũng có thể tha thứ cho Từ Nam Phương đã lợi dụng anh, nhưng nhất thời anh không thể tiếp nhận được việc hai người họ đều lừa gạt, coi anh là thằng ngu, thông đồng với nhau. Trước mặt anh, họ làm như hai kẻ xa lạ, nhưng sau lưng lại đang tính toán, hỗ trợ nhau hoàn thành mục tiêu.

Nhìn Thượng Quân Trừng thất thểu ra khỏi cánh rừng, nhìn bóng dáng chơi vơi, tuyệt vọng của anh, Từ Nam Phương những tưởng mình sẽ bật khóc, nhưng cuối cùng một giọt nước mắt cũng chẳng có.

Diệp Phi Vũ khẽ gạt bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình ra: “Vì sao làm thế?”

“Chẳng lẽ anh còn không biết nguyên nhân?” Thế nhưng cô lạnh lùng nói.

“Tôi thật sự không biết!” Thanh âm của Diệp Phi Vũ nhẹ nhàng như cơn gió thôi qua, “Nếu đã quyết định quay về thì cô không nên ở bên cậu ta, cô cho cậu ta hy vọng, thậm chí còn sắp kết hôn rồi lại đột ngột phá tan tất cả, việc này còn tàn nhẫn hơn là trực tiếp từ chối cậu ta ngay từ đầu.”

“Đúng! Tôi không nên sa chân vào đó.” Khóe mắt Từ Nam Phương đã hoen đỏ, “Nhưng tôi cũng có những lúc không kiềm chế được bản thân. Diệp Phi Vũ, anh nhất định là chưa từng thật sự yêu ai. Nhưng tôi biết, có những thời điểm, có một vài việc, bản thân không thể chống đỡ nổi.”

Cô cũng biết, mình và Thượng Quân Trừng càng vui vẻ bên nhau thì lúc chia tay càng đau khổ. Nhưng tình yêu như thuốc phiện, biết rõ lúc cai rất đau đớn nhưng tại thời khắc vui vẻ vẫn cứ không kiềm chế được mà hít một hơi.

“Tôi chưa từng thật sự yêu ai?” Nghe Từ Nam Phương nhận định như vậy, Diệp Phi Vũ đến cả giọng nói cũng bị biến đổi. Anh cười chua chát, cả người suýt nữa nghiêng ngả, khó khăn lắm mới tựa vào thân cây để đứng vững.

Từ Nam Phương bấy giờ mới ý thức được Diệp Phi Vũ có phần vô lực: “Anh không sao chứ?” Nghĩ một lúc, cô nói, “Tay anh lạnh quá, anh ốm à?”

Diệp Phi Vũ lãnh đạm nói: “Không sao, cô không cần xen vào chuyện của tôi, mục đích của tôi đã đạt được, đời này tôi không còn gì tiếc nuối nữa rồi.”

Giọng nói của anh ta lạnh lùng, giống như đang cắt đứt mọi quan hệ với cô.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện