Chương 15 Rabadash lố bịch
Ở ngã rẽ kế tiếp, con đường đưa họ rời khỏi rừng cây rồi đi ngang qua những đồng cỏ xanh mượt, được che chắn khỏi những ngọn gió bắc tàn bạo, bởi một quả núi cây cối mọc rất cao, đi hết đồng cỏ là đến tòa lâu đài Anvard. Đó là một tòa lâu đài rất cổ, được xây bằng những phiến đá nâu đỏ ấm áp.
Trước khi họ về đến cổng, vua Lune đã ra tận bên ngoài đón họ và theo ý của Aravis, ông chẳng có vẻ gì giống với một ông vua cả, đã thế ông lại mặc bộ quần áo cũ nhất trong những bộ quần áo cũ nữa; đó là bởi vì ông vua này vừa đi một vòng chăm sóc bầy chó săn với người phụ trách bầy chó của ông và chỉ dừng lại trước đấy một phút để rửa sạch đôi tay đầy mùi chó. Tuy vậy, cái cúi đầu chào khách lúc ông cầm tay Aravis có đủ vẻ tao nhã và tôn nghiêm của một bậc đế vương.
- Thưa tiểu thư, - ông nói, - chúng tôi xin đón chào cô với tất cả tấm thịnh tình. Nếu bà vợ thân yêu của tôi còn sống, chúng tôi có thể làm cho tiểu thư vui hơn nhưng cũng không thể làm thế với một tấm lòng nhiệt thành hơn được nữa. Tôi lấy làm tiếc là tiểu thư đã gặp phải những chuyện không vui và đã phải bỏ trốn khỏi nhà như thế, một điều không chỉ là nỗi buồn của riêng ai. Con trai tôi có kể cho tôi nghe về cuộc phiêu lưu của hai người và về lòng dũng cảm vô song của tiểu thư.
- Chính con trai ngài mới dũng cảm, thưa ngài. Cậu ấy đã lao về phía sư tử để cứu tôi.
- Ôi, có chuyện đó à? – Vua Lune hỏi, khuôn mặt sáng bừng lên. – Thế mà tôi chưa được nghe điều này đấy.
Thế là Aravis kể lại tường tận đầu đuôi. Và Cor, người rất mong câu chuyện này được biết đến dù nó cảm thấy không thể tự mình kể ra được đến lúc này lại không cảm thấy thích thú như nó chờ đợi, thực tế nó còn thấy mình ngốc nghếch nữa là đằng khác.
Nhưng cha nó thì khoái chuyện này đến nỗi trong suốt mấy tuần lễ sau đó ông hào hứng kể lại chuyện này rất nhiều lần và cho rất nhiều người khiến thằng bé phải thầm mong là một chuyện như vậy đừng bao giờ xảy ra thì tốt hơn.
Đoạn vua quay sang chào Bree và Hwin, cũng lịch thiệp như chào Aravis, hỏi chúng nhiều câu về hoàn cảnh của mỗi con, chúng từng sống ở đâu trước khi bị bắt cóc v.v... Bọn ngựa cảm thấy lưỡi chúng như bị buộc chặt lại bởi vì chúng không quen với việc được nói chuyện ngang hàng với con người – người lớn hẳn hoi – tất nhiên chúng không tính đến Aravis và Cor.
Đúng lúc ấy nữ hoàng Lucy bước ra khỏi lâu đài, đi đến gần mọi người và vua Lune giới thiệu với Aravis:
- Cháu thân yêu, đây là một người bạn ở nhà chúng ta. Cô ấy sẽ coi sóc những việc liên quan đến nơi ăn chốn ở của cháu tốt hơn ta.
- Em có muốn đi cùng chị xem qua không? – Lucy hỏi, hôn lên hai má Aravis. Họ mến nhau ngay lập tức và chẳng bao lâu sau đã cùng nhau đi khỏi, vừa đi vừa nói chuyện về khuê phòng của Aravis cùng chuyện áo quần và tất cả những thứ mà các cô gái thích nói với nhau trong những trường hợp tương tự.
Sau bữa trưa mà họ ăn ngoài hàng hiên (một bữa ăn gồm có món thịt chim ướp lạnh, bánh tạc mát lạnh, rượu vang, bánh mì và bơ), vua Lune nhíu lông mày, thở dài và nói:
- Ái chà! Chúng ta vẫn còn anh bạn Rabadash chết tiệt này trong tay. Cần phải làm một cái gì đó để giải quyết mọi chuyện với anh bạn này.
Lucy ngồi bên tay phải của vua Lune và Aravis ngồi bên tay trái. Vua Edmund ngồi ở một đầu bàn còn ngài Darrin ngồi đối diện với vua ở đầu bàn bên kia. Dar và Peridan, Cor và Corin ngồi ở cùng phía với nhà vua.
- Bệ hạ hoàn toàn có quyền chém đầu hắn. – Peridan nói. – Chính cái tội danh tấn công thành Anvard mà không khiêu chiến đã đặt y ngang hàng với những tên thích khách.
- Điều đó rất đúng. – Edmund nói. – Nhưng kể cả một tên phản bội thì cũng có thể cải tà quy chính. Tôi biết một người đã làm được điều đó. – Khuôn mặt nhà vua trẻ có một vẻ đăm chiêu tư lự. – Giết cái tên Rabadash rất có thể sẽ dấy lên nạn binh đao đẫm máu với Tisroc.
- Một quả vả cho Tisroc, - vua Lune nói. – Sức mạnh của hắn là ở quân số mà quân số thì chẳng bao giờ vượt qua được sa mạc. Nhưng tôi không có lòng dạ nào muốn giết người (dù đó là những tên phản bội) với một dòng máu lạnh. Nếu cắt cổ hắn ở trong một trận giao tranh thì trái tim tôi sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng đây lại là một vấn đề khác.
- Theo ý kiến của tôi, - Lucy lên tiếng, - đức vua hãy tạo cho hắn một cơ hội. Hãy trả lại tự do cho hắn với điều kiện hắn cam kết sẽ làm việc tốt trong tương lai. Rất có thể là hắn sẽ giữ lời.
- Có thể loài vượn còn có khả năng giữ lời hơn hắn em gái ạ. – Edmund nói. – Nhưng thề có Bờm Sư Tử, nếu hắn tráo trở thì có thể vào một lúc nào đó, ở một nơi nào đó bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ lấy đầu hắn trong một trận đấu công bằng.
- Cũng đáng thử một phen. – Vua Lune nói và những người có mặt đều tán đồng. Mang tù nhân lên đây, các bạn.
Rabadash được giải đến, tay và chân bị trói lại. Nhìn hắn, bất kì ai cũng có thể nghĩ là hắn đã trải qua một đêm trong địa ngục trần gian, không thức ăn, nước uống, nhưng thực ra hắn chỉ bị nhốt trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi và có một bữa ăn tối ngon tuyệt. Nhưng bởi vì hắn quá giận dữ và tuyệt vọng để có thể đụng đến thức ăn nên đã suốt đêm giậm chân đi đi lại lại la lối, chửi rủa om sòm, vì thế mà mặt mũi hắn mới có cái vẻ khó coi như thế.
- Hoàng tử không cần có người bảo cho mới biết được rằng, - vua Lune nói, - theo pháp luật hiện hành của các quốc gia cũng như với tất cả những lý do của một chính sách thận trọng, chúng tôi hoàn toàn có quyền xử trảm hoàng tử như một người vi phạm quyền lợi của một người khác. Tuy vậy xét thấy hoàng tử trẻ người non dạ và hấp thu một nền giáo dục yếu kém, thiếu vắng những yếu tố nhân bản và tinh thần thượng võ, mà rõ ràng hoàng tử đã thẩm thấu trên mảnh đất của các nô lệ và các bạo chúa; chúng tôi quyết định trả lại tự do cho hoàng tử, không làm phương hại đến bất cứ mặt nào nhưng với những điều kiện như sau: thứ nhất...
- Ta nguyền rủa ngươi, đồ chó man rợ! – Rabadash tuôn ra những lời lẽ độc địa. – Ngươi nghĩ ta thèm nghe những điều kiện của ngươi hay sao? Kinh tởm! Ngươi nói nhiều đến một sự giáo dưỡng mà ta không hiểu. Thật dễ nói như thế với một người đàn ông bị xiềng, a ha ha. Bỏ những sợi dây xiềng này đi, đưa cho ta một thanh gươm, bất cứ kẻ nào trong bọn bay có gan hãy ra đây tranh thiệt hơn với ta rồi hãy nói lý lẽ.
Gần như tất cả những người quý tộc đều đứng bật dậy, Corin thét lên giận dữ.
- Trật tự! Xin mời vua Edmund và các ngài quý tộc! – Vua Lune nói. – Chẳng phải giữa chúng ta còn có những chuyện quan trọng hơn là để cho mình bị chọc giận bởi lời chế nhạo của một kẻ không coi ai ra gì? Ngồi xuống đi Corin, nếu không con phải rời khỏi bàn ăn ngay. Tôi yêu cầu hoàng tử một lần nữa: Hãy lắng nghe điều kiện của chúng tôi.
- Ta không nghe điều kiện của bọn man di mọi rợ và phù thủy các ngươi. – Rabadash nói. – Không một kẻ nào trong số các ngươi có gan chạm lên một sợi tóc trên đầu ta đâu. Mỗi sự sỉ nhục mà các ngươi đổ lên đầu ta hôm nay sẽ phải trả giá: cả sông và biển ở Narnia và Archenland sẽ nhuộm đầy máu. Tisroc sẽ thực hiện một cuộc báo thù kinh khủng nhất. Có thể điều đó đang diễn ra vào ngay lúc này. Cứ giết ta đi rồi mảnh đất phương bắc này bị thiêu rụi và chà đạp sẽ trở thành một câu chuyện kinh động thế giới đến cả ngàn năm sau. Chờ đấy! Chờ đấy! Chờ đấy! Tầm sét của thần Tash sẽ bổ xuống đầu các ngươi.
- Không phải là đi nửa đường nó bị vướng vào một cái móc rồi sao? – Corin hỏi.
- Phải biết xấu hổ chứ Corin? – Nhà vua nhắc. – Con không bao giờ nên chế giễu người thất thế, cứ để danh đấy cho đến khi người ấy mạnh hơn con; khi ấy con có thể làm như con muốn.
- Ôi, Rabadash, ngươi thật ngu muội! – Lucy thở dài. Ngay sau đó Cor tự hỏi cớ sao mỗi người ngồi bên bàn lại đứng dậy, người thẳng tắp trang nghiêm. Tất nhiên nó cũng làm theo mọi người và sau đấy nó biết rõ nguyên do. Aslan đang ở giữa mọi người nhưng không một ai nhìn thấy ông đi vào. Rabadash giật bắn cả người khi hắn nhìn thấy thân hình to lớn của sư tử nhẹ nhàng đứng giữa hắn và những người buộc tội hắn.
- Rabadash, - Aslan nói, - hãy nghe ta nói đây. Số phận của ngươi đang đến gần nhưng ngươi vẫn có thể tránh được. Hãy quên đi niềm kiêu hãnh của bản thân (mà ngươi kiêu hãnh vì cái gì mới được chứ) và cơn giận dữ của ngươi (có ai làm gì sai trái với ngươi nào) mà chấp nhận lòng tốt của những vị vua nhân đức này.
Nghe đến đây Rabadash trợn mắt lên, ngoác cái miệng hắn ra thành một nụ cười kinh khủng, chẳng có gì giống với nụ cười mà giống như đang nhe răng cắn và vẫy vẫy đôi tai của hắn (ai cũng có thể học cách làm được điều này nếu người ấy gặp rắc rối). Bao giờ hắn cũng làm cái trò này rất hiệu nghiệm với người Calormen. Cả những người can đảm nhất cũng run lên như giẽ khi thấy hắn tạo ra vẻ mặt trên, những người bình thường thì lăn quay ra sàn, còn những kẻ yếu bóng vía thì thường bất tỉnh. Nhưng điều Rabadash không nhận ra được là thật dễ làm hoảng vía những người mà hắn có thể cho vào vạc dầu sôi chỉ với một lời từ miệng hắn. Cái mặt nhăn gớm ghiếc ấy không hề có vẻ đe dọa ở đất Archenland này; sự thật thì Lucy nghĩ là hắn bị bệnh.
- Con quỷ! Con quỷ! Con quỷ! – Hoàng tử Rabadash ré lên. – Ta biết rõ ngươi. Ngươi chính là con quỷ xấu xa ở Narnia. Ngươi, kẻ thù của các thánh thần. Biết ra là ai không, con quỷ kinh tởm kia? Ta chính là hậu duệ của thần Tash – Không ai có thể khuất phục được và không biết nhượng bộ ai. Lời nguyền rủa của thần Tash bổ xuống đầu ngươi. Ánh sáng trong hình dạng của những con bò cạp sẽ đổ như mưa xuống ngươi. Những ngọn núi ở Narnia sẽ bị nghiền ra thành cám...
- Hãy cẩn thận đấy Rabadash. – Aslan nói giọng nhẫn nại. – Số phận đã đến gần hơn; nó đang đợi ngoài cửa, nó đã nâng then cài lên.
- Cứ để cho trời sập xuống đi! – Rabadash gào lên. – Cứ để cho mặt đất nứt ra đi. Nhưng hãy nhớ là ta sẽ không bao giờ nhượng bộ cho đến khi ta cầm tóc cái con gọi là nữ hoàng man rợ lôi vào trong cung điện của ta, cái con chó cái, cái...
- Giờ đã điểm, - Aslan nói và Rabadash thấy – trước sự kinh hoàng tột độ của hắn – tất cả mọi người cười rộ lên.
Họ không thể nhịn cười được. Rabadash cứ vẩy đôi tai suốt và khi Aslan vừa nói xong câu – giờ đã điểm – thì đôi tai của hắn bắt đầu thay đổi. Nó mọc dài ra, nhọn hơn, chẳng bao lâu sau đã phủ đầy lông xám. Trong lúc mọi người đang tự hỏi mình đã nhìn thấy đôi tai giống như thế bao giờ chưa thì khuôn mặt hắn cũng biến đổi, nó dài ra, dày lên ở phần trên và đôi mắt to ra; cái mũi lại tụt xuống phía dưới khuôn mặt (hoặc giả cả cái mặt phồng lên thành một cái mũi to tướng) lông phủ kín cả khuôn mặt. Đôi tay hắn dài hơn, buông thõng phía trước, chấm đất, chỉ có điều nó không còn là bàn tay nữa mà hiện thành móng vuốt. Bây giờ hắn đứng trên bốn chân, bộ quần áo biến mất, và mọi người cười to hơn, cười sặc sụa (bởi vì họ không thể nhịn được, ngay trước mặt họ, cái trước đây là Rabadash bây giờ - thật đơn giản và không nhầm lẫn vào đâu được - chính là một con lừa. Điều kinh khủng là cái kẻ vừa mới nói tiếng người bây giờ không còn hình người nữa, khi hắn nhận ra sự thay đổi hình dạng của chính mình, hắn kêu lên:
- Ôi, đừng, đừng biến tôi thành lừa! Làm ơn đi! Nếu được là một con ngựa... be-be... be! – Và thế là cả ngôn ngữ cuối cùng cũng biến thành tiếng lừa kêu.
- Bây giờ hãy nghe ta nói đây, Rabadash! – Aslan nói. – Sự công bằng chính là điều có lý, có tình. Ngươi sẽ không phải là một con lừa mãi mãi.
Và tất nhiên con lừa vểnh tai lên nghe – với một dáng điệu tức cười khiến tất cả lại ồ lên. Họ đã cố không cười nhưng không sao nhịn nổi.
- Ngươi có thể cầu khẩn thánh Tash. – Aslan nói. – Trong đền thờ thần Tash ngươi sẽ được cứu vớt. Ngươi phải đứng trước bàn thờ thần Tash ở Tashbaan vào lễ hội mùa thu trong năm nay. Trước sự chứng kiến của toàn dân thành Tashbaan, tấm da lừa sẽ rơi xuống và mọi người sẽ nhận ra ngươi là hoàng tử Rabadash. Nhưng trong suốt cuộc đời ngươi, có lúc nào ngươi đi ra khỏi đền thờ lớn ở Tashbaan dù chỉ mười dặm ngươi sẽ lập tức có cái hình dạng như lúc này. Nếu chuyện đó xảy ra sẽ không có chuyện biến đổi thành người lần thứ hai đâu.
Có một sự im lặng ngắn ngủi, rồi tất cả mọi người đều động đậy chân tay, người này nhìn người kia như thể đây là một giấc mơ. Aslan đã đi khỏi. Nhưng vẫn còn quầng sáng trong không gian và trên bãi cỏ, còn niềm hân hoan trong lòng mọi người, điều đó đảm bảo với họ là họ không còn chiêm bao, và dù sao thì con lừa vẫn còn đứng đó, ngay trước mặt họ.
Vua Lune là một người có trái tim nhân từ nhất, khi thấy kẻ thù của mình rơi vào hoàn cảnh trớ trêu đáng tuyệt vọng như vậy, ông đã quên mất cơn giận của mình.
- Hoàng tử Rabadash, - ông nói, - tôi thật lấy làm tiếc vì mọi chuyện đã xảy ra như vậy. Hoàng tử cũng thấy điều này xảy ra không phải theo ý chúng tôi. Tất nhiên, chúng tôi lấy làm sung sướng được cấp cho hoàng tử một con tàu để trở về Tashbaan để... à để thực hiện những điều Aslan đã dự báo. Hoàng tử sẽ cảm thấy tiện nghi và thoải mái xứng với vị trí của mình trên một con tàu đẹp nhất của hoàng gia, có cà rốt tươi nhất và quả kế...
Nhưng tiếng kêu be be chói tai và một cái đá trúng phóc của con lừa vào một trong những người lính đã chứng tỏ rõ ràng rằng lời đề nghị nghĩa hiệp đó không được tiếp nhận với một thiện chí.
Và đến đây để xếp hắn vào một xó, tôi cũng nên kể vắn tắt câu chuyện về hắn. Rabadash (hoặc con lừa) được đưa lên thuyền trở về Tashbaan rồi được mang đến đền thờ thần Tash vào lễ hội mùa thu và sau đó hắn lại được trở lại làm người. Nhưng tất nhiên có đến 4 hoặc 5 ngàn người chứng kiến sự biến đổi này, và vụ việc này không thể ém nhẹm được. Sau khi Tisroc già qua đời, Rabadash trở thành một Tisroc nối ngôi, hắn là một ông vua chuộng hòa bình nhất mà người dân Calormen biết đến. Đó là vì hắn đâu dám đi quá Tashbaan mười dặm thì làm sao có thể tiến hành các cuộc chiến tranh, vả chăng hắn đâu muốn các Tashbaan của mình gặt hái được chiến công dựa trên những phí tổn của hắn... bởi vì đó cũng là cách mà các Tisroc bị mất ngôi báu.
Nhưng dù sao thì cũng nhờ những lý do cá nhân ấy mà những nước láng giềng nhỏ hơn cũng được hưởng thái bình. Thần dân của hắn không bao giờ quên rằng hắn từng là một con lừa, trong thời kỳ hắn trị vì và trước mặt hắn, người ta xưng tụng hắn là Rabadash Thái Bình – Hoàng đế, sau khi hắn chết và sau lưng hắn người ta gọi hắn là Rabadash Lố Bịch và bạn muốn tra cứu về hắn trong một cuốn lịch sử đáng tin cậy về Calormen (bạn cứ thử tìm trong thư viện địa phương xem sao), bạn sẽ tìm thấy hắn dưới cái tên này. Cho đến tận hôm nay trong các trường học ở Calormen nếu bạn làm một việc gì đó ngu xuẩn một cách khác thường bạn sẽ có khả băng bị gọi là "một Rabadash thứ hai".
Trong khi đó ở Anvard ai nấy đều vui sướng là hắn đã bị đưa đi trước khi những niềm vui thực sự bắt đầu. Đó là một bữa tiệc lớn được tổ chức ngay tối hôm đó ở bãi cỏ trước lâu đài có hàng chục chiếc đèn lồng hỗ trợ cho mặt trăng. Rượu vang chảy như suốt, những câu chuyện nổ như pháo ran, những chuyện đùa chốc chốc lại làm rộ lên tiếng cười và rồi im lặng được lập lại. Một thi sĩ cung đình cùng hai người kéo vĩ cầm bước ra giữa vòng tròn. Aravis và Cor chuẩn bị tâm lý đón nhận một sự nhàm chán vì loại thơ Calormen duy nhất mà chúng biết là của người Calormen mà bây giờ thì bạn biết nó là như thế nào rồi đấy. Nhưng ngay từ lúc cái vĩ chạm vào dây đàn làm nảy lên những hợp âm đầu tiên thì dường như những âm thanh này đã đi vào tâm hồn hai đứa trẻ rồi, nhà thơ cao giọng ngâm nga một bài thơ cổ về Olvin tóc vàng, việc chàng chiến đấu với khổng lồ Pire và biến hắn thành đá như thế nào (đó cũng là bài thơ kể sự tích về Mount Pire – có nghĩa là một người khổng lồ hai đầu) sau đó chàng đã chiếm được trái tim người đẹp Liln và cuối cùng nàng đã trở thành vợ chàng ra sao. Khi bài thơ kết thúc cả hai đứa lại ao ước được nghe thêm lần nữa.
Mặc dầu Bree không biết ngâm thơ, nó cũng kể lại câu chuyện về cuộc chiến của Lalindreh. Lucy kể lại – mọi người, trừ Aravis và Cor đã nghe chuyện này không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn muốn nghe lại – câu chuyện về cái tủ áo phiêu lưu đầu tiên của bốn anh em Peter, Susan, Edmund và Lucy ở Narnia.
Và sau đó chắc chắn là vua Lune không chóng thì chầy cũng nhắc nhở là đã đến giờ các cô bé, cậu bé đi ngủ.
- Ngày mai, - ông nói thêm, - Cor sẽ đi tham quan toàn bộ lâu đài với cha, kiểm tra toàn bộ pháo đài, đánh dấu điểm mạnh điểm yếu của chúng, bởi vì sẽ đến lượt con coi giữ vương quốc này một khi cha qua đời.
- Không có chuyện đó đâu ạ, và nếu nó có xảy ra thì Corin mới là người lên làm vua cha ạ. – Cor nói.
- Không đâu anh bạn, - vua Lune nói, - con là người kế vị của cha. Vương miện sẽ trao cho con.
- Nhưng con không muốn. – Cor phản đối. – Con còn lâu mới...
- Không có vấn đề con muốn hay không muốn, ta muốn hay không. Đây là luật.
- Nhưng chúng con là anh em sinh đôi, chúng con ngang quyền với nhau.
- Không. – Vua nói với một nụ cười. – Sinh đôi cũng có người ra trước ra sau. Con ra trước Corin 20 phút. Em con cũng rất tốt, hãy hy vọng như thế, mặc dù không ở vị trí cao nhất. – Và ông nhìn Corin với một ánh mắt long lanh.
- Nhưng thưa cha, cha không thể chọn người mà cha tín nhiệm hơn lên làm vua hay sao?
- Không! Vua phải sống theo pháp luật vì chính luật pháp đã đưa ông ta lên làm vua. Không có nhiều quyền lực dành cho một người ngồi trên ngai vàng hơn một anh lính tốt ở vị trí đứng gác đâu, con trai ạ.
- Ôi cha thân yêu! – Cor kêu lên. – Con không muốn điều này chút nào. Và Corin, anh thật sự lấy làm tiếc. Anh chẳng bao giờ nghĩ là việc anh trở về lại tước đi cây quyền trượng trong tay em.
- Hoan hô! Hoan hô! – Corin kêu vang. – Em sẽ không phải làm vua, em sẽ không phải làm vua. Bao giờ cũng là một hoàng tử. Làm hoàng tử sẽ có tất cả những trò vui!
- Đó là điều đúng đắn nhất mà em con đã lãnh hội được đấy, Cor ạ! – Vua Lune nói. – Bởi vì đây là ý nghĩa của việc làm vua: con phải là người đầu tiên xông ra mặt trận, chiến đấu hết sức mình, là người lính cuối cùng trong mỗi cuộc rút lui vô vọng. Và khi có nạn đói xảy ra (thỉnh thoảng vẫn có vào những giai đoạn tồi tệ) thì con phải là người mặc áo vải thô và cười vô tư trước một bữa cơm đạm bạc hơn bất cứ thần dân nào.
Khi hai anh em lên cầu thang về phòng ngủ, Cor hỏi em xem có thể làm được điều gì để thay đổi tình thế không. Corin nói:
- Nếu anh chỉ nói thêm một lời nữa về điều này, em sẽ... em sẽ đánh cho anh ngã lăn quay ra.
Sẽ hay hơn nếu kết thúc câu chuyện này bằng cách nói rằng hai anh em không bao giờ bất đồng ý kiến trong bất cứ chuyện gì nữa, nhưng tôi e rằng nói thế thì không đúng sự thật.
Trong thực tế chúng đánh nhau, cãi nhau thường xuyên như bất cứ hai anh em trai nào và những cuộc đánh nhau ấy bao giờ cũng kết thúc (nếu không bắt đầu) với việc Cor bị đánh nốc ao. Sau này khi họ lớn lên và trở thành những tay kiếm ngoại hạng, Cor là người có những ngón đòn rất "độc" thì cả Cor và bất cứ ai khác ở các nước phương Bắc đều không phải là đối thủ của Corin. Đó là lý do vì sao hoàng tử có biệt danh là Corin – Bàn tay sấm sét và tại sao chàng lập được kỳ tích vang dội trước gấu Lapsed ở Đỉnh Bão Táp, đó là một con gấu biết nói nhưng từ lâu đã trở về với nếp sống của gấu hoang.
Corin trèo lên tận hang ổ của gấu ở sườn Đỉnh Bão Táp vào một ngày mùa đông khi băng tuyết phủ kín các triền đồi và đánh nhau tay bo với nó mà không cần có người bấm giờ trong vòng 33 hiệp. Cuối cùng gấu tối tăm mặt mũi không nhìn thấy gì cả và nó đã tu tâm dưỡng tính trở nên khác hẳn.
Aravis cũng nhiều lần to tiếng (và tôi e là có cả những lần đấu chân tay) với Cor. Nhưng bao giờ cả hai người cũng làm lành với nhau và thế là năm tháng qua đi khi cả hai cùng lớn lên, họ đã quá quen thuộc với những cuộc cãi vã nảy lửa rồi lại làm hòa đến nỗi họ quyết định lấy nhau để tiếp tục làm những việc đó một cách thuận lợi hơn. Sau khi vua Lune băng hà, họ trở thành một ông vua và một bà hoàng hậu nhân đức sáng suốt của xứ