Chương 3: Quần đảo Đơn Côi
- Nhìn thấy đất liền rồi. - Người hoa tiêu đứng ở mũi tàu kêu lên.
Lucy lúc ấy đang đứng nói chuyện với Rhince ở khoang dưới đuôi tàu, bèn chạy lên cầu thang và chạy ra mũi tàu. Trên đường đi nó gặp Edmund, hai người thấy Caspian, Drinian và Reepicheep đang đứng ở khoang đầu tàu. Sáng hôm ấy trời se lạnh, bầu trời có một màu xám nhạt, mặt biển xanh đậm hơn với những chiếc mũ bọt trắng xóa và kia, chếch một chút khỏi mũi tàu về phía quần đảo Đơn Côi là Felimath, hòn đảo gần nhất trong quần đảo hiện lên như một quả đồi thấp xanh rờn nổi lên trên mặt biển, phía sau hòn đảo đó, xa xa một chút là những cái dốc thoai thoải màu khói thuốc của người chị em của nó - đảo Doorn.
- Cũng là Felimath ngày ấy! Cũng là Doorn ngày xưa! - Lucy vỗ tay reo lên. - Ôi anh Edmund, bao lâu rồi kể từ ngày chúng ta nhìn thấy nơi này lần cuối?
- Tôi không thể hiểu được tại sao quần đảo này lại thuộc về Narnia? - Caspian nói. - Có phải Peter Đại đế đã chinh phục vùng này?
- Ồ không, Edmund đáp, - nơi này thuộc về Narnia trước cả thời của chúng tôi - từ thời Bạch Phù Thủy kia.
(Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ được nghe câu chuyện những hòn đảo xa xôi này đã được ghép vào lãnh thổ nước Narnia như thế nào, nếu như khi nào tôi biết thì câu chuyện này sẽ hết sức thú vị và tôi có thể kể lại trong một cuốn sách khác.)
- Tâu bệ hạ, chúng ta hạ neo ở đây chứ ạ? - Drinian hỏi.
- Tôi không nghĩ Felimath là nơi đổ bộ tốt. - Edmund nói. - Vào thời của chúng tôi nó hầu như không có dấu chân người và giờ đây có vẻ như nó vẫn thế. Người ta chủ yếu sống ở Doorn, có một ít sống ở Avra - đó là hòn đảo thứ ba, lúc này mọi người còn chưa thấy rõ đâu. Người ta chỉ chăn cừu ở Felimath thôi.
- Nếu vậy chúng ta hãy đi vòng qua mũi đất này, có lẽ thế chăng, - Drinian dè dặt đưa ra ý kiến, - sau đó sẽ đổ bộ lên đảo Doorn. Như thế có nghĩa là phải chèo cật lực.
- Tôi thật tiếc là chúng ta không cập tàu vào đảo Felimath. - Lucy nói. - Tôi chỉ muốn đặt chân lên đấy một lần nữa. Một nơi rất u tịch - một sự u tịch rất dễ chịu, rất êm đẹp... những lớp cỏ mềm, cỏ ba lá và làn gió biển mơn man trên má.
- Tôi cũng thích được sải bước trên đó. - Caspian nói. - Tôi sẽ nói với quý vị điều này: Tại sao chúng ta không bơi thuyền vào bờ rồi để thuyền quay về tàu còn chúng ta sẽ đi ngang qua đảo và con tàu Hướng Tới Bình Minh sẽ đón chúng ta ở phía bên kia?
Nếu như Caspian có kinh nghiệm hơn, như sau một thời gian nữa cậu trở thành nhà hàng hải lão luyện thì cậu hẳn không đưa ra một gợi ý như vậy nhưng vào lúc đó nó có vẻ là một ý kiến quá tuyệt vời để bác bỏ.
- Vậy thì cứ thế đi. - Lucy nói.
- Cậu sẽ đi với chúng tôi chứ? - Caspian hỏi Eustace, người cũng ra đứng trên boong tàu với cái tay bị băng.
- Bất cứ chỗ nào khiến tôi thoát khỏi con tàu đáng nguyền rủa này. - Eustace nói.
- Đáng nguyền rủa? - Drinian hỏi lại. - Cậu nói thế là có ý gì?
- Ở một đất nước văn minh như quê hương tôi, - Eustace nói, - tàu bè lớn đến nỗi khi ông ở trên tàu ông không hề có cảm giác đang lênh đênh trên biển.
- Trong trường hợp ấy cậu có thể ở lại trên bờ. - Caspian nói. - Ông vui lòng cho mọi người hạ thuyền chứ Drinian?
Vua, bác chuột, hai anh em nhà Pevensie và Eustace bước xuống thuyền và bơi vào bãi biển Felimath. Khi con thuyền bỏ họ lại đảo và quay về tàu, tất cả cùng ngoái đầu lại nhìn quanh. Họ ngạc nhiên khi thấy con tàu Hướng Tới Bình Minh trông mới nhỏ nhoi làm sao. Tất nhiên, Lucy đi chân đất vì nó đã hất đôi giày đi trong lúc ngã xuống biển, nhưng cũng không có trở ngại gì khi đi trên lớp cát mịn. Thật khoan khoái khi lại ở trên đất liền lần nữa, lại được ngửi mùi đất và mùi cỏ ngai ngái dẫu rằng thoạt đầu mặt đất dường như cũng nhô lên hạ xuống như con tàu dập dềnh trên sóng, như một việc bao giờ cũng xảy ra cho một người lênh đênh trên biển được một thời gian. Không khí ấm hơn trên tàu và Lucy cảm thấy cát mơn man đôi chân nó với một cảm giác thật dễ chịu khi nó bước qua. Nghe đâu đây là một con chim sơn ca cất cao tiếng hót.
Họ đi sâu vào trong đất liền rồi đi lên một ngọn đồi thấp có cái dốc khá gấp. Lên đến đỉnh tất nhiên họ dừng lại ngoái đầu nhìn và kia con tàu của họ sáng lên như một con bọ cánh cứng khổng lồ với bộ cánh màu sắc rực rỡ đang chậm rãi bò về phía tây bắc bằng những cái chân là những mái chèo. Họ vượt qua triền đồi bên kia và không nhìn thấy con tàu đâu nữa. Đảo Doorn nằm trải ra trước mặt họ, chỉ bị ngăn cách với Felimath bằng một cái lạch nước rộng chừng một dặm, sau nó và nằm chếch sang trái một chút là đảo Avra. Màu trắng của thành phố nhỏ Narrowhaven trên đảo Doorn đã có thể trông thấy thật dễ dàng.
- Trời ơi! Cái gì thế kia? - Edmund bất thần kêu lên.
Trên một thung lũng xanh rờn mà họ đang đi tới có 6 người đàn ông mặt mày dữ tợn, tất cả đều có vũ khí đang ngồi nghỉ chân bên một gốc cây.
- Đừng cho họ biết chúng ta là ai nhé. - Caspian dặn.
- Nhưng thưa bệ hạ tại sao lại không ạ? - Chuột Reepicheep hỏi, bác ta lấy làm khoan khoái lắm khi được ngự trên vai Lucy.
- Tôi cảm thấy dường như không ai trong số những người ở đây từng nghe một điều gì đó về Narnia trong một khoảng thời gian dài rồi. Rất có thể họ cũng không biết gì về triều đại của chúng ta. Trong trường hợp này sẽ không được an toàn lắm khi xuất hiện trước mặt người bản xứ với tư cách là một ông vua.
- Chúng ta cũng mang theo vũ khí cơ mà. - Reepicheep nói.
- Phải, Reep ạ, tôi biết điều đó. - Caspian nói vẻ nhẫn nại. - Nhưng nếu đây là vấn đề tái chinh phục lại ba hòn đảo này thì tôi muốn quay lại với một đội quân hùng hậu hơn.
Vào lúc này họ đã đi gần đến chỗ những người lạ, một người trong bọn - một người to con, râu tóc xồm xoàm đen nhánh - kêu to:
- Chúc quý khách một buổi sáng tốt lành.
- Chào các quý ông. - Caspian đáp lại với cái cúi đầu nhã nhặn. - Dám hỏi nơi đây vẫn còn dưới chế độ cai trị của thống đốc chứ ạ?
- Chắc chắn là vậy. - Người đàn ông đáp. - Đó là thống đốc Gumpas. Ông ấy sống ở Narrowhaven. Nhưng quý vị hãy dừng chân uống với chúng tôi một chút gì chứ?
Caspian cảm ơn lời mời, mặc dầu cả cậu lẫn những người còn lại đều không có thiện cảm gì với vẻ mặt của những người mới quen, họ vẫn ngồi xuống. Nhưng họ còn chưa kịp chạm môi vào ly rượu thì người đàn ông râu tóc đen đã gật đầu ra hiệu cho những người còn lại và nhanh như một tia chớp cả năm vị khách đã thấy mình bị ôm chặt trong những cánh tay cứng như thép. Có mấy phút vật lộn nhưng bên kia có lợi thế áp đảo nên chẳng bao lâu sau các du khách đã bị tước vũ khí, tay bị trói quặt sau lưng - trừ Reepicheep thì nằm gọn trong lòng bàn tay của kẻ bắt cóc và đang cắn tay người này một cách giận dữ.
- Cẩn thận với con vật này đấy Jacks. - Một kẻ có vẻ là thủ lĩnh nói. - Đừng có làm nó tổn hại. Nó sẽ kiếm được một món kha khá đấy, tao không nghi ngờ gì điều này đâu.
- Đồ hèn nhát! Quân thỏ đế! - Reepicheep chin chít kêu lên. - Trả cho ta thanh kiếm và thả chân ta ra nếu ngươi dám...
- Ái chà chà! - Kẻ buôn nô lệ trầm trồ thốt lên (bởi vì lão đúng là một kẻ như thế). - Ôi, nó biết nói, giời đất ạ! Tao chẳng dám mơ đến chuyện này đâu. Trời đánh thánh vật tao nếu tao không kiếm được hơn 200 đồng vàng (đồng Calormen, thứ tiền tệ chủ yếu ở vùng này trị giá bằng một phần ba bảng Anh).
- À ra các ông là thế. - Caspian nói. - Một kẻ chuyên bắt cóc trẻ con và một tên buôn nô lệ, tôi hy vọng các ông không tự hào về điều đó.
- Nào, nào, nào, - kẻ buôn nô lệ nói, - chúng mày đừng bắt đầu lên lớp như thế. Càng chấp nhận sự thật bao nhiêu thì sự việc càng dễ chịu cho cả lũ chúng mày bấy nhiêu, biết chưa? Tao không làm điều này vì vui thú. Tao cũng chỉ muốn kiếm sống như cứ kẻ nào khác thôi.
- Ông đưa chúng tôi đi đâu đây? - Lucy hỏi, khó khăn lắm mới mở miệng ra nói được.
- Qua bên Narrowhaven. - Tên buôn nô lệ đáp. - Ngày mai có phiên chợ ở đó.
- Ở đây có lãnh sự quán Anh không? - Eustace hỏi.
- Thế nó là cái quái quỷ gì vậy?
Nhưng sau khi Eustace phát mệt vì cố gắng giải thích khái niệm này, tên buôn nô lệ đã nói một cách cộc cằn:
- Thôi, tao nghe những lời nhảm nhí như thế là đủ lắm rồi. Con chuột này khá lắm còn nếu mày muốn nói gì thì có thể nói với cái đít con lừa. Đi thôi, chúng mày.
Sau đó bốn người tù bị trói lại với nhau, không đau lắm nhưng đủ để đảm bảo an toàn cho bọn cướp và chúng dẫn mọi người xuống bãi biển. Reepicheep được mang đi, bác ta đã thôi không còn cắn nữa trước lời đe dọa buộc mõm bác lại, nhưng bác có khối điều để nói và Lucy tự hỏi không biết có bất cứ ai chịu nổi những lời nhục mạ mà bác chuột nhà ta đã nói với kẻ buôn nô lệ này không. Nhưng bọn chúng chẳng tỏ thái độ gì cả chỉ nói: "Tiếp tục đi!" mỗi khi Reepicheep dừng lại lấy hơi, thỉnh thoảng chúng còn thêm vào: "Ôi, nói hay như trong một vở kịch." hoặc: "Này Blimey, mày làm sao mà nghĩ ra được những điều như nó nói!" hoặc: "Ai là người huấn luyện con chuột này vậy?". Những lời này làm cho Reepicheep giận sôi lên và cuối cùng bác gần như nghẹt thở và im bặt.
Khi họ xuống dưới bãi biển trông ra đảo Doorn họ thấy một thôn làng nhỏ, một con thuyền dài nằm trên bãi và xa hơn một chút là một con tàu đầy bùn trông rất bệ rạc.
- Nào những người bạn trẻ, - gã buôn nô lệ nói, - đừng có giở trò làm kinh động bất cứ ai... thì tụi bay thấy đấy chẳng có ai nghe chúng mày gào đâu. Lên thuyền!
Đúng lúc đó có một ông già râu dài, vẻ mặt hiền từ đẹp đẽ bước ra từ một trong những ngôi nhà (tôi nghĩ đó là một quán trọ) và nói:
- Chào Pug, nhiều hàng hơn mọi ngày hả?
Gã buôn nô lệ rõ ràng tên là Pug, kính cẩn cúi đầu chào rất thấp rồi nói bằng cái giọng ngọt như mía lùi:
- Vâng, thưa đại nhân.
- Ngươi đòi thằng nhỏ này bao nhiêu tiền? - Người kia hỏi, chỉ vào Caspian.
- À, - Pug đáp vẫn cái giọng ngọt nhạt ấy, - tôi biết đại nhân bao giờ cũng chọn thứ gì tốt nhất. Không thể lừa dối đại nhân bằng bất cứ thứ gì hạng hai. Thằng bé này tôi cũng lấy làm ưng bụng lắm. Ấy đấy... tôi cứ mong mãi có đúng cái loại này đấy. Chả là tôi có một trái tim yếu mềm và lẽ ra tôi không nên làm cái nghề này mới phải. Dù vậy, với một khách hàng tôn quý như đại nhân đây...
- Hãy nói cho ta biết cái giá ngươi đòi, con vật thối tha kia. - Nhà quý tộc nghiêm khắc nói. - Ngươi nghĩ ta muốn nghe câu chuyện nhăng nhít của ngươi về cái nghề buôn nô lệ dã man ấy sao?
- Ba trăm đồng vàng, thưa đại nhân, đó là tỏ lòng kính trọng đối với ngài đấy ạ, chứ với người khác thì...
- Ta trả cho ngươi 150 đồng.
- Ôi xin làm ơn, xin rủ lòng thương, - Lucy bật lên, - xin đừng chia rẽ chúng tôi, dù ông có làm gì... Ông không biết là... - nhưng đến đây nó dừng lại vì thấy cho đến lúc này Caspian vẫn không muốn để lộ thân phận của mình.
- Một trăm năm mươi đồng, thế thôi. - Nhà quý tộc đáp, giọng dứt khoát. - Còn về phần cô, cô bé ạ, tôi lấy làm tiếc là tôi không thể mua tất cả mọi người. Cởi trói cho cậu bé này, Pug. Và nghe đây, hãy đối xử tốt với những đứa còn lại một khi chúng vẫn ở trong tay ngươi. Chắc ngươi có biết đến câu ác giả ác báo chứ hả?
- Ôi trời! - Pug kêu lên thống thiết. - Đã có ai nghe nói một quý ông trong cái nghề này lại đối xử tốt với món hàng như tôi chưa? Phải, tôi đã đối xử với chúng như với những đứa con chính tôi đứt ruột đẻ ra ấy chứ.
- Giọng ngươi đủ hùng hồn để nghe như thật rồi đấy. - Người kia cười gằn.
Và giây phút đáng sợ nhất đã đến. Caspian được cởi trói và người chủ mới của cậu nói:
- Đi theo ta, cậu bé.
Lucy bất chợt bật khóc còn Edmund thì bàng hoàng. Nhưng Caspian ngoái đầu lại và nói:
- Vui lên đi các bạn. Tôi đoán chắc là cuối cùng mọi việc cũng đâu vào đấy thôi.
- Nào, thưa tiểu thư, - Pug nói, - đừng có mè nheo và làm cho mặt cô trở nên khó coi vào phiên chợ ngày mai. Cô là một cô bé ngoan và rồi cô sẽ thấy chẳng có gì phải khóc mếu cả.
Sau đó họ được đưa lên con tàu chở nô lệ, một con tàu tối đen dài hun hút và bẩn thỉu, nơi họ gặp nhiều tù nhân kém may mắn khác, bởi vì chính Pug là một tên cướp biển vừa trở về sau một đợt tuần tiễu trên đất liền và bắt cóc được những người mà hắn muốn. Bọn trẻ không gặp ai quen biết, tù nhân chủ yếu là người Calmia và Terebinthia. Ở đây chúng ngồi trên đống rơm bẩn thỉu, tự hỏi không biết có chuyện gì sẽ xảy ra với Caspian và cố an ủi Eustace đang than vãn như thể tất cả mọi người đều có lỗi trong chuyện này, chỉ có mình nó là vô can.
Trong khi đó thì Caspian có một khoảng thời gian dễ chịu hơn. Người đàn ông bỏ tiền ra mua cậu dẫn cậu đi xuống một con đường nhỏ nằm giữa hai dãy biệt thự và đi được một đoạn họ đến một khoảng đất trống nằm sau ngôi làng. Đến đây người đàn ông quay lại nhìn thẳng vào mặt cậu.
- Cậu bé không cần phải sợ tôi đâu. - Ông nói. - Tôi sẽ đối xử tử tế với cậu. Tôi đã mua cậu vì khuôn mặt cậu. Nó nhắc tôi nhớ đến một người.
- Cháu có thể hỏi đó là ai không, thưa ông?
- Cậu nhắc tôi nhớ đến chúa công của tôi, đức vua Caspian ở Narnia.
- Thưa tiên sinh, vậy thì tôi chính là ông chủ của tiên sinh. Tôi là vua Caspian của Narnia.
- Cậu nói ra điều này dễ dàng quá. Làm sao tôi biết đấy là thật?
- Đầu tiên hãy căn cứ vào khuôn mặt tôi. Thứ hai, bằng linh cảm tôi biết rõ ông là ai. Ông là một trong bảy người mà chú tôi là Miraz đã đày đi biệt xứ và là một trong những người mà tôi đích thân ra đi tìm kiếm: Argor, Bern, Octesian, Restimar, Mavramorn và... và tôi quên mất hai cái tên còn lại rồi. Và cuối cùng nếu tiên sinh vui lòng ban cho tôi một thanh kiếm tôi sẽ chứng minh trên cơ thể của bất cứ người nào trong một trận đấu công bằng để chứng minh tôi là Caspian, con trai của Caspian thứ chín, ông vua hợp pháp của Narnia, chúa tể của Cair Paravel, hoàng đế của quần đảo Đơn Côi.
- Ôi trời, - nhà quý tộc kêu lên, - cũng là cái giọng nói ấy, cái cách diễn đạt ấy. Chúa công của tôi - đức vua của tôi! - Và ở đấy, giữa cánh đồng, người đàn ông quỳ gối, hôn lên tay đức vua.
- Số tiền mà tiên sinh bỏ ra cho người của chúng tôi sẽ được đền bù xứng đáng từ ngân sách quốc gia. - Caspian nói.
- Nó còn chưa nằm trong túi Pug đâu, thưa bệ hạ. - Ngài Bern nói, bởi ông chính là cựu đại thần có cái tên là Bern. - Và không bao giờ có chuyện đó đâu, thần tin chắc như vậy. Thần đã đề đạt lên thống đốc hàng trăm lần bản kiến nghị bãi bỏ việc buôn bán nô lệ bẩn thỉu này.
- Ngài Bern kính mến, chúng ta cần phải trao đổi với nhau về tình hình những hòn đảo này. Nhưng trước hết tôi muốn biết câu chuyện riêng về ngài.
- Tâu bệ hạ, cũng chẳng có nhiều để nói. Tôi đến đây cùng với sáu người bạn sau bao nhiêu ngày lênh đênh trên biển. Rồi tôi đem lòng yêu một cô gái trên đảo, cảm thấy cuộc đời chìm nổi như thế là quá đủ rồi. Tôi cũng chẳng có ý muốn trở về cố hương một khi ông chú của bệ hạ còn nắm giữ binh quyền. Thế là tôi cưới vợ và kể từ đấy cắm rễ nơi mảnh đất này.
- Thế ông thống đốc Gumpas ấy là người thế nào? Ông ta vẫn coi vua Narnia là hoàng đế của mình chứ?
- Trên danh nghĩa thì đúng thế. Mọi việc đều được thi hành nhân danh đức vua. Nhưng ông ta sẽ không phải là người vui sướng hơn cả khi biết có một ông vua Narnia thật sự, còn sống hẳn hoi tìm đến mình. Nếu bệ hạ đi tay không, một mình đến gặp thống đốc ông ta sẽ không ngại giả vờ tuyên thệ lòng trung thành của mình đâu, nhưng ông ta không tin bệ hạ. Cuộc sống của bệ hạ sẽ nằm trong vòng nguy hiểm. Tâu bệ hạ, bệ hạ đến đây bằng gì?
- Con tàu của tôi đang neo đậu lại ngoài khơi. Chúng tôi có 36 tay kiếm nếu như buộc phải giao tranh. Chúng ta có nên đưa con tàu vào bến đánh úp Pug và giải phóng cho những người bạn của tôi bị hắn giam cầm không?
- Theo thiển ý của hạ thần thì ta không nên làm vậy. Ngay khi có một trận đánh nổ ra sẽ có hai hoặc ba con tàu rời khỏi Narrowhaven đến đây cứu viện cho Pug. Bệ hạ nên đưa ra một lực lượng hùng hậu hơn trong thực tế và bằng uy danh của một ông vua. Điều này không thể có trong một trận đánh đơn giản. Gumpas là một thằng đàn ông có trái tim của một con gà mái và làm vậy có thể khiến hắn kinh hồn khiếp vía.
Sau khi trao đổi thêm một vài điều nữa, hai người xuôi xuống bãi biển chếch một chút về hướng tây ngôi làng; ở đây, Caspian đưa một cái tù và lên môi thổi. (Cái tù và này không phải cái tù và của Narnia - tù và của nữ hoàng Susan đã để lại cho nhiếp chính vương Trumpkin sử dụng nếu đất nước trong tình trạng nguy cấp lúc vua không có mặt) Drinian đang ngồi ngóng đợi tin trên bờ, nhận ra ngay đó là kèn tín hiệu hoàng gia và con tàu Hướng Tới Bình Minh bắt đầu hướng vào bờ. Sau đó một con thuyền được thả xuống và vài phút sau Caspian và ngài Bern đã ở trên boong tàu giải thích cặn kẽ mọi việc cho Drinian nghe.
Thuyền trưởng cũng như Caspian chỉ muốn đưa con tàu của mình đến sát con tàu buôn nô lệ, tấn công nó nhưng Bern vẫn một mực phản đối:
- Hãy xuôi theo lạch nước này, ông thuyền trưởng, - Bern nói, - rồi vòng qua đảo Avra nơi dinh cơ của tôi ở đó. Nhưng trước hết hãy giương cao cờ hiệu của nhà vua, nắm chắc những tấm khiên, và cử càng nhiều người lên boong chiến đấu càng tốt. Ngoài ra còn cần có khoảng 5 cung thủ khi tàu đi vào bến và đưa ra các thông điệp.
- Thông điệp? Cho ai? - Drinian hỏi.
- Cho ai à? Tất nhiên không phải cho những con tàu khác nhưng phải làm sao cho Gumpas nghĩ như thế.
- Ồ, tôi hiểu rồi. - Drinian nói, xoa hai tay vào nhau. - Họ sẽ giải mã những tín hiệu của ta. Tôi sẽ nói gì đây? Toàn bộ các tàu quanh nam Avra tập hợp tại...
- Chính là thế. - Ngài Bern reo lên. - Điều này thật tuyệt diệu. Toàn bộ cuộc hành trình của họ - nếu như họ có bất cứ con tàu nào - sẽ ra khỏi tầm nhìn của Narrowhaven.
Mặc dù Caspian rất đau lòng khi nghĩ đến những người bị cầm tù trong con tàu buôn nô lệ của Pug, cậu không thể không thấy quãng thời gian còn lại trong ngày hết sức thú vị. Sẩm tối hôm đó (bởi vì họ phải lái tàu bằng các mái chèo) con tàu đi quanh mạn đông bắc của hòn đảo Doorn và thả neo ở một doi đất của đảo Avra. Họ bước lên một hải cảng rất đẹp ở bờ mạn đảo Avra nơi dinh thự đẹp đẽ của Bern chạy dài xuống đến tận mép nước. Người của Bern đa phần đang làm việc ngoài đồng đều là những người tự do và đây là một thái ấp tươi vui và thịnh vượng. Ở đây, thủy thủ đoàn đi lên bờ, được đãi một bữa tiệc thịnh soạn trong ngôi nhà thấp, có nhiều hàng cột nhìn ra vịnh. Bern cùng bà vợ duyên dáng và những cô con gái tươi vui của hai người đã làm cho đám thực khách vui hẳn lên. Sau khi trời tối hẳn, Bern phái một sứ giả đi thuyền sang Doorn để chuẩn bị một số việc cho ngày hôm sau, ông không nói rõ là việc gì.