Chương 12: Đảo Ác Mộng
Sau cuộc phiêu lưu đó họ đi về phương Nam hơi chếch sang hướng đông một chút trong suốt 12 ngày với sức gió vừa phải. Bầu trời ngày nào cũng trong veo, không khí ấm áp, không thấy cá biển chim trời, trừ một lần có gặp một hai con cái voi từ đằng xa phun lên những cột nước vào mạn tàu bên phải. Lucy và Reepicheep cứ ngồi đánh cờ suốt. Rồi đến ngày thứ 13, từ trên đài quan sát Edmund nhìn thấy một cái gì trông như ngọn núi cao đen thẫm vươn mình lên khỏi mặt biển ngay trước mũi tàu của họ.
Họ thay đổi hải trình hướng cho tàu đi vào gần mảnh đất đó, chủ yếu bằng các mái chèo bởi vì gió không chiều lòng người lại đổi sang thổi theo hướng đông bắc. Khi trời nhập nhoạng tối họ vẫn thấy còn cả một quãng đường dài trước mặt và phải chèo suốt đêm. Sáng hôm sau, thời tiết vẫn đẹp nhưng là một sự bình lặng đơn điệu. Cái khối đen vẫn lù lù nằm trước mặt, đã gần hơn, to hơn nhưng vẫn mờ mờ, tỏ tỏ thế là một vài người nghĩ đường vẫn còn xa lắm còn những người khác lại nghĩ họ đi vào vùng có sương mù.
Vào lúc 9 giờ sáng, thật bất ngờ, nó ở gần ngay trước mũi và có thể thấy đó không phải là một mảnh đất mà cũng không phải là một đám sương mù dày đặc theo cái nghĩa thông thường mà là một khối đen. Kể cũng khó miêu tả, nhưng bạn có thể hình dung nó là một cái gì giống như khi bạn nhìn vào miệng một đường hầm tàu hỏa - một đường hầm vừa dài hun hút vừa ngoằn ngoèo vì thế bạn không thể thấy ánh sáng cuối đường hầm. Mọi chuyện xảy ra như thế này. Đi được vài bước bạn còn thấy đường ray, những hành khách đang gà gật và lớp sỏi trên đường đi dưới ánh sáng lồ lộ ban ngày, rồi tàu đi đến một nơi tranh tối tranh sáng và bất thình lình không hề có một đường ngăn cách, tất cả biến mất trong một bóng đêm dày đặc êm mượt như nhung.
Nó vẫn ở đấy thôi. Cách mũi tàu vài thước những người Narnia còn ngửi thấy mùi khỏe khoắn của nước biển xanh lơ ngả sang xanh lá cây. Xa hơn một chút nữa, họ có thể thấy nước biển nhạt dần có màu xam xám như nó vẫn thế vào lúc chiều tối. Nhưng xa hơn chút nữa là một bức màn đen dày đặc như thể họ đi vào đêm ba mươi không trăng và không có lấy một vì sao.
Caspian hét lên bảo những người neo buồm cho tàu quay lại, tất cả mọi người trừ những người đang làm nhiệm vụ chèo thuyền đều chạy ra ngoài mũi tàu, căng mắt ra nhìn. Nhưng chẳng có gì để nhìn. Sau lưng họ là biển và mặt trời, trước mặt họ là Bóng Đen vĩ đại.
- Chúng ta có nên đi vào đấy không? - Caspian kéo dài giọng, hỏi.
- Không, theo ý kiến của thần. - Thuyền trưởng đáp.
- Chúng tôi cũng nghĩ như thuyền trưởng. - Vài thủy thủ đồng thanh nói.
- Gần như tôi cũng nghĩ thế. - Edmund nói.
Lucy và Eustace không nói gì nhưng chúng cảm thấy vui trong lòng khi mọi việc diễn ra như thế. Chợt giọng nói chin chít rành mạch của Reepicheep vang lên phá vỡ sự im lặng.
- Tại sao lại không? Có ai vui lòng giải thích cho tôi rõ không?
Chẳng có ai có lòng nào giải thích nên bác nói tiếp:
- Nếu tôi đang nói chuyện với mấy bác nông phu hoặc mấy tên nô lệ thì tôi có thể cho đấy là một sự gợi ý xuất phát từ sự hèn nhát. Nhưng tôi hi vọng sau này ở Narnia không loan ra một cái tin là một nhóm những người cao quý nhất, tinh hoa nhất đang ở độ tuổi rực rỡ nhất trong đời lại cụp đuôi bỏ trốn chỉ vì họ sợ bóng tối.
- Nhưng cái phong cách quý hóa ấy thì có ích gì khi đi qua cái bóng tối dày đặc này chứ? - Drinina hỏi lại.
- Ích lợi à? - Reepicheep đáp. - Ích lợi ư, thuyền trưởng? Nếu với cái từ này ông muốn nói đến chuyện đổ đầy cái ví của chúng ta, thì tôi thừa nhận nó chẳng có ích lợi gì hết. Từ trước đến giờ, theo như chỗ tôi biết chúng ta đâu có dong buồm lênh đênh nơi chân trời góc biển này để tìm kiếm cái gì có lợi mà là tìm kiếm những cuộc phiêu lưu và danh dự đấy chứ. Và đây sẽ là một cuộc phiêu lưu lí thú nhất mà tôi từng nghe thế mà bây giờ ta lại lùi bước thì chẳng phải điều này bôi nhọ danh dự của chúng ta hay sao?
Một vài thủy thủ làu bàu trong miệng nghe như: "Danh dự cái con khỉ ấy", còn Caspian thì nói:
- Ôi chán ông thật đấy, Reepicheep. Tôi gần như mong là chúng tôi không mang ông đi theo. Thôi được, nếu ông mà đã nói thế thì tôi cho rằng chúng ta nên đi tiếp. Trừ phi Lucy không muốn thế.
Lucy cảm thấy rất rõ ràng rằng nó nên từ chối, nhưng điều mà nó nói ra miệng lại là:
- Tôi cũng muốn liều một phen.
- Ít nhất thì bệ hạ cũng ra lệnh cho bật đèn lên chứ? - Thuyền trưởng hỏi.
- Bằng tất cả mọi phương tiện. - Caspian ra lệnh. - Phải nhìn cho thật rõ, thuyền trưởng ạ.
Thế là ba ngọn đèn lồng ở đuôi tàu, ở mũi và trên cột buồm đều được thắp sáng, Drinian còn ra lệnh đối thêm hai ngọn đuốc ở giữa tàu. Sau đó tất cả bọn đàn ông, trừ những người làm nhiệm vụ cầm chèo ở phía dưới đều được lệnh lên boong, gươm giáo lăm lăm và ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Lucy và hai cung thủ mang đầy đủ cung và tên đứng trên đài quan sát. Rynelf đã giương cung lên trong tư thế sẵn sàng nhắm bắn.
Reepicheep, Edmung, Eustace và Caspian, nửa thân trên sáng lên trong chiếc áo giáp sẵn sàng đứng bên cạnh Rynelf. Drinian cầm bánh lái.
- Và bây giờ, nhân danh Aslan, tiến lên! - Caspian hô vang. - Chậm mà chắc. Tất cả mọi người im lặng, nghe lệnh!
Với một tiếng chuyển mình răng rắc và một tiếng rền, con tàu Hướng tới Bình minh lao về phía trước khi người ta bắt đầu chèo thuyền. Lucy, đứng cao trên đài quan sát, nhìn được cảnh tượng đáng ghi nhớ vào đúng cái lúc mà họ tiến vào trong bóng đen. Đầu tàu đã biến mất trong lúc mặt trời còn nhuộm vàng đuôi tàu. Lucy muốn ghi trong đầu cảnh tượng này. Mới ở cái giây này, đuôi tàu sơn son thếp vàng, biển xanh lơ và bầu trời ngát... tất cả còn hiện diện trong ánh mặt trời thì một tích tắc sau, biển và trời đã biến mất, ngọn đèn ở đuôi tàu - một vật khó nhận ra vào cái phút trước - bây giờ là vật duy nhất cho biết con tàu kết thúc ở đâu. Phía trước ngọn đèn, Lucy có thể trông thấy cái bóng đen đen của Drinian cúi xuống tay bánh lái. Bên dưới cô bé hai ngọn đuốc làm hiện rõ hai mảng nhỏ trên boong tàu, ánh sáng loang loáng của những thanh kiếm, mũ trụ và phía trước là một hòn đảo khác trong ánh sáng ở phần boong mũi tàu. Tách ra khỏi phần dưới, tàu quan sát chỉ được chiếu sáng bởi ngọn đèn treo trên cột buồm, hình như là chỗ nhận được ít ánh sáng nhất trong cái thế giới thu nhỏ đang trôi vào trong bóng đen đông đặc này. Và những ngọn đèn ấy - như bao giờ cũng xảy ra với những nguồn sáng mà bạn có khi ở vào những thời điểm không thích hợp - trông có vẻ ma quái và thiếu tự nhiên. Lucy chợt rùng mình sợ hãi.
Họ đi như thế được bao lâu trong bóng đen thì không ai biết rõ. Trừ tiếng cọt kẹt của cọc chèo và tiếng mái chèo khuấy nước tuyệt không có thứ gì khác cho biết là họ đang di chuyển. Edmund, đứng ở mũi tàu nhìn ra, không thấy bất cứ một cái gì ngoài ánh phản chiếu của ngọn đèn trước mặt. Đó là một ánh phản chiếu trơn như mỡ, những con sóng gợn lên trước mũi tàu vừa nặng nề, vừa mờ nhạt và thiếu sức sống. Thời gian chậm chạp trôi qua, tất cả mọi người, trừ những người chèo thuyền, đều rùng mình ớn lạnh. Bất thình lình, từ một chỗ nào đó - bây giờ thì không ai có cảm giác về phương hướng rõ ràng nữa - vang lên một tiếng kêu thê lương rùng rợn, cũng có thể đó không phải là giọng con người hoặc đúng là của một người nào đó nhưng trong cơn kinh hoàng tột độ đã không còn có cái âm thanh phát ra trong thanh quản con người nữa.
Caspian cố nói một điều gì đó nhưng cổ họng cậu khô đắng lại - chợt vang lên cái giọng rin rít của Reepicheep nghe the thé hơn bình thường trong cái không khí im lặng hãi hùng này:
- Ai gọi đấy? Nếu ngươi là một kẻ thù thì chúng ta không sợ đâu, còn nếu ngươi là bạn thì kẻ thù của ngươi sẽ được dạy cho biết thế nào là lễ độ.
- Xin cứu vớt! - Cái giọng ban nãy kêu lên. - Xin hãy rủ lòng thương! Dù đại nhân chỉ ở trong một giấc mơ thì hãy ra tay cứu độ. Hãy đưa tôi lên tàu, dù sau đó có giết tôi chết cũng được. Nhân danh tất cả những tấm lòng từ bi, đừng bỏ đi, đừng để tôi ở lại mảnh đất bị nguyền rủa, bị ma ám này.
- Ông ở đâu? - Caspian hét lên. - Hãy lên boong tàu ông sẽ được đón tiếp.
Nghe vang lên một tiếng kêu nữa, không biết là vì vui mừng hay sợ hãi và họ biết có một người đang bơi lại gần tàu.
- Dừng lại và hãy kéo người này lên, các ông. - Caspian ra lệnh.
- Vâng, thưa bệ hạ. - Đám thủy thủ đáp. Vài người xúm lại thành tàu với những sợi dây chão và một người cầm một ngọn đuốc cúi người qua thành tàu. Một khuôn mặt trắng bệch, hoang dại nhô lên khỏi mặt nước đen ngòm và rồi thấy có tiếng lao sao, tiếng lôi kéo và hàng chục cánh tay bè bạn đưa ra, người lạ mặt được kéo lên boong.
Edmund nghĩ trong đời mình cậu chưa bao giờ trông thấy một người nào có vẻ man rợ hơn. Mặc dầu trông ông ta không già lắm nhưng mái tóc bù xù thì bạc trắng hết. Khuôn mặt gầy, dúm dó, quần áo của ông ta chỉ là một mảnh giẻ tả tơi ướt sũng mắc lên người. Nhưng điều đáng chú ý nhất là đôi mắt - mở to như thế ông ta không hề có mi mắt - trợn trừng không còn thần sắc trong một nỗi kinh hoàng khôn xiết. Vừa đặt chân lên boong tàu, người này đã hoảng hốt kêu lên.
- Chạy đi! Chạy đi! Tàu phải bơi đi ngay. Chèo, chèo, chèo mạnh vào vì cả mạng sống của mình để thoát khỏi cái bờ biển bị ma ám này.
- Cứ bình tĩnh, - Reepicheep nói, - bình tĩnh lại kể cho chúng tôi nghe xem mối đe dọa là gì. Chúng tôi không quen với việc bỏ chạy trước bất cứ nguy hiểm nào.
Người lạ giật mình đến thót một cái khi nghe thấy giọng nói của bác chuột, người mà cho đến lúc ấy ông ta mới nhận ra.
- Dù sao thì mọi người cũng phải cao chạy xa bay. - Ông ta hổn hển nói. - Đây là hòn đảo nơi giấc mơ biến thành sự thật.
- Nếu vậy nó là hòn đảo tôi đã tìm kiếm từ rất lâu rồi, - một thủy thủ nói như cố ý làm cho người lạ bớt căng thẳng, - tôi sẽ cưới cô nàng Nancy nếu chúng tôi đặt chân được đến đây.
- Và tôi sẽ tìm thấy Tom vẫn còn sống hẳn hoi. - Người khác đế theo.
- Một lũ ngốc! - Người lạ nói, giậm chân giận dữ. - Đó chính là cái loại chuyện viễn tưởng đã mang tôi đến đây, và tôi thà bị chết đuối hoặc không bao giờ được sinh ra trên đời còn hơn. Các ông có nghe tôi nói gì không? Đấy là nơi những giấc mơ... phải, những giấc mơ, các ông có hiểu không - đến với cuộc đời, trở thành sự thật. Không phải là ước mơ mà là những cơn mơ, những cơn ác mộng.
Im lặng bao trùm lên trong vòng nửa phút, rồi với tiếng lách cách của chiếc áo giáp, cả thủy thủ đoàn chen nhau chạy xuống cửa sập chính nhanh như đôi chân mềm nhũn có thể mang họ đi được, vớ lấy mái chèo, chèo thục mạng như họ chưa từng làm thế trong đời. Drinian xoay bánh lái, người neo buồm làm những động tác quyết liệt mà chưa có ai từng làm thế bao giờ. Mọi người chỉ mất có nửa phút để nhớ lại những giấc mơ mà họ đã có trong đời - những giấc mơ làm cho bạn sợ không dám ngủ tiếp nữa - và nhận ra việc đặt chân lên một miền đất nơi giấc mơ biến thành hiện thực thật ra đáng sợ như thế nào.
Chỉ có Reepicheep là đứng yên không nhúc nhích.
- Thế này là thế nào thưa bệ hạ, có phải người có ý định chịu đựng sự chống đối này, sự hèn nhát này? Đó là một sự hoảng loạn. Một sự tháo chạy đớn hèn.
- Chèo đi, chèo đi! - Caspian gào đến rách cả họng! - Hãy cứu lấy tất cả chúng ta! Đầu tàu quay đúng hướng chưa Drinian? Ông muốn nói gì thì cứ việc, Reepicheep ạ. Có những cái con người không thể đối mặt.
- Vậy thì, tôi thật may mắn vì đã không phải là một con người. - Reepicheep đốp lại với một cái cúi chào cứng ngắc.
Lucy đứng trên đài chiến đấu đã nghe được tất cả những điều này. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một trong những giấc mơ mà nó đã cố hết sức quên đi lại quay trở lại rõ mồn một trong tâm trí như thể nó chỉ vừa mới thức giấc. Thế là họ bỏ chạy, để hòn đảo kì bí đó lại sau lưng trong bóng đêm mịt mùng. Trong một giây nó chỉ muốn chạy xuống boong đứng bên cạnh Edmund và Caspian. Nhưng làm thế thì có ích gì? Nếu những cơn ác mộng thành sự thật thì cả Edmund lẫn Caspian đều có thể biến thành một cái gì rất đáng sợ nếu nó đến gần. Lucy nắm chặt lấy tay vịn và cố lấy lại bình tĩnh. Họ đang chèo cật lực trở lại chỗ có ánh sáng, mọi chuyện rồi sẽ ổn trong vòng vài phút nữa. Nhưng giá như mọi cái đều ổn thỏa được vào lúc này!
Mặc dầu việc chèo thuyền gây nhiều tiếng ồn nó vẫn không phá vỡ được sự im lặng bịt bùng đang chụp lên con tàu. Mọi người đều biết sẽ tốt hơn nếu không nghe ngóng, không căng tai ra đón mỗi động tĩnh phát ra từ trong bóng tối dày đặc. Nhưng không ai lại không để ý lắng nghe. Chẳng bao lâu sau ai cũng nghe thấy một tiếng động gì đó. Tai mỗi người lại nghe thấy một điều khác nhau.
- Ông có nghe thấy một tiếng động... nghe như thế... như thể một cái kéo khổng lồ đang mở ra, đóng lại... Ở đằng kia? - Eustace hỏi Rynelf.
- Suỵt, tôi chỉ nghe thấy tiếng con gì đó đang bò lên ở hai bên sườn tàu.
- Nó đang làm cái gì đó với cột buồm. - Caspian nói.
- Úi chà! - Một thủy thủ bật lên. - Tiếng cồng bắt đầu rồi. Tôi đã biết rõ là như thế mà.
Cố không nhìn vào cái gì (đặc biệt là không nhìn ra sau lưng), Caspian đi xuống đuôi tàu đến buồng lái của Drinian.
- Thuyền trưởng, - cậu hỏi với cái giọng nhỏ như vừa chạy hụt cả hơi, - chúng ta chèo được bao lâu rồi - tôi muốn nói chèo từ chỗ gặp người lạ.
- Có lẽ được 5 phút ạ. - Drinian cũng thì thào đáp lại.- Có gì không ạ?
Đôi tay Drinian run lên trên bánh lái, một dòng mồ hôi lạnh túa ra trên mặt ông. Cũng đúng cái ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu tất cả mọi người. "Chúng ta sẽ không bao giờ thoát ra được, không bao giờ. - Những người chèo thuyền rên rỉ. - Ông ấy đã lái chúng ta đi sai đường. Chúng ta sẽ quay mòng mòng ở một chỗ. Sẽ không bao giờ thoát ra được."
Người lạ mặt, nãy giờ vẫn nằm cuộn thành một đống trên sàn bây giờ ngồi bật dậy, tuôi ra những âm thanh nửa cười nửa khóc thật quái gở:
- Không bao giờ thoát ra được. - Ông ta tru lên từng hồi. - Là thế đấy. Tất nhiên. Chúng ta sẽ không bao giờ thoát ra được. Tôi thật là một thằng ngu mới nghĩ các người có thể giúp cho tôi trốn thoát dễ dàng. Không, không, không bao giờ thoát ra được.
Lucy gục đầu vào gờ của đài quan sát, thì thầm:
- Aslan, Aslan, nếu người thương yêu tất cả chúng con xin người hãy ra tay cứu đỡ vào lúc này. - Bóng đen không nhạt bớt chút nào nhưng Lucy bắt đầu cảm thấy đỡ hơn - từng chút một: "Sau cùng sẽ không có chuyện gì xảy ra với chúng ta," nó nghĩ.
- Coi kìa! - Cái giọng khàn khàn của Rynelf vang lên từ mũi tàu. Đã có một vệt sáng đằng mũi tàu, mọi con mắt đều dồn lại, chăm chú quan sát vệt sáng lan rộng ra đổ xuống con tàu. Nó không xua tan được bóng tối bao quanh nhưng cả con tàu sáng bừng lên như có ánh đèn pha chiếu vào. Caspian hấp háy mắt, nhìn quanh thấy khuôn mặt của những người bạn đồng hành biểu lộ những cảm xúc lẫn lộn, mãnh liệt. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về một hướng và đằng sau mỗi người là cái bóng đen, sắc cạnh của chính mình.
Lucy nhìn về phía ánh sáng rồi dần dần trông thấy một cái gì trong đó. Đầu tiên nó giống một cây thập tự sau lại trông như một chiếc máy bay, rồi lại giống một cái diều và cuối cùng là một vật có đôi cánh đang vẫy lên, chiếc đầu dài ra. Đó là một con hải âu cực lớn. Nó bay lượn ba vòng quanh cột buồm rồi lập tức đậu trên đỉnh đầu rồng ở mũi tàu. Nó kêu lên bằng một giọng mạnh mẽ, ngọt ngào nghe như là tiếng người dù không ai hiểu nó muốn nói gì. Sau đó nó dang rộng đôi cánh, bay lên và bắt đầu từ từ bay về phía trước hơi chếch một chút về mạn bên phải. Drinian lái tàu theo nó, không mảy may nghi ngờ sự hướng đạo tốt lành của nó. Không một ai, trừ Lucy biết rằng trong khi lượn quanh cột buồm nó thì thầm với cô bé: "Can đảm lên, trái tim thân thương của ta!" Cái giọng ấy Lucy biết rất rõ chính là của Aslan và cùng với giọng nói ấy là một hơi thở thơm tho phả lên người cô bé.
Trong vòng vài phút bóng tối như mực ở trước mặt chuyển dần sang màu xám nhạt và gần như ngay trước khi họ le lói một tia hi vọng thì cả con tàu đã lọt vào một thế giới xanh biếc, ấm áp và chan hòa ánh sáng mặt trời. Chợt mọi người đều nhận ra là chẳng có gì phải sợ và cũng chưa bao giờ họ sợ. Họ nháy mắt trong vùng ánh sáng và nhìn nhau. Vẻ rực rỡ của con tàu làm họ kinh ngạc: họ đã có phần lo rằng sẽ thấy bóng tối bám vào nước sơn màu trắng, màu xanh lá cây và màu vàng của con tàu làm cho nó dơ bẩn hay trở nên mờ xỉn đi. Đầu tiên là một người, rồi hai người và sau đó là ba người cùng cười phá lên:
- Tôi e rằng chúng ta đã biến mình thành một lũ ngốc. - Rynelf nói.
Lucy không mất nhiều thời gian bước xuống boong tàu nơi nó tìm thấy tất cả mọi người đang xúm quanh người khách lạ. Trong một lúc lâu ông ta quá hạnh phúc để có thể nói nên lời, ông ta ngây dại nhìn biển, nhìn mặt trời, lấy ta sờ lên thành tàu và dây tàu như muốn cảm thấy chắc chắn là mình đang thức trong khi những giọt nước mắt chảy ròng ròng xuống má.
- Cảm ơn. - Cuối cùng ông ta nói. - Mọi người đã cứu sống tôi khỏi... nhưng thôi không nói đến chuyện đó nữa. Bây giờ hãy cho tôi biết mọi người là ai. Tôi là một người Telmarine ở Narnia và khi tôi còn đôi chút giá trị, người ta ai cũng gọi tôi là ngài Rhoop.
- Còn tôi là Caspian, vua xứ Narnia, tôi giong buồm đi tìm ông và những người bạn đồng hành của ông năm xưa vốn là bạn của cha tôi.
Ngài Rhoop quỳ gối hôn lên tay đức vua:
- Tâu thánh thượng, người hãy ban cho thần một ân huệ.
- Là điều gì vậy? - Caspian hỏi.
- Đừng bao giờ đưa thần quay lại đây. - Ông nói, chỉ tay về phía đuôi tàu. Tất cả đều nhìn theo nhưng họ chỉ thấy biển xanh rực rỡ và bầu trời xanh trong veo. Đảo Đen và bóng đêm đã biến mất.
- Trời ơi! - Ngài Rhoop kêu lên. - Mọi người đã phá hủy được nó ư?
- Tôi không nghĩ đấy là công trạng của chúng tôi.
- Tâu bệ hạ, - Drinian hỏi, - ngọn gió này đang thổi theo hướng đông nam. Thần có thể cho gọi những anh bạn đáng thương đang chèo thuyền lên boong và cho giương buồm lên không? Cũng đến lúc để cho họ được nghỉ ngơi trên võng.
- Được, - Caspian nói, - và hãy rót rượu groc ra cho tất cả mọi người. Chao ôi, tôi cảm thấy có thể ngủ suốt 24 tiếng đồng hồ.
Thế là buổi chiều hôm ấy, với một niềm vui lớn, họ lái tàu về hướng đông nam theo một ngọn gió lành. Và không một ai nhận ra khi nào thì con hải âu biến mất.