Chương 14: Bree trở thành con ngựa khôn ngoan

Chúng ta phải quay về với Aravis và hai con ngựa. Ẩn sĩ nhìn xuống mặt hồ, nói với chúng là Shasta không bị giết, thậm chí cũng không bị thương nặng vì ông thấy nó đứng dậy và được vua Lune đón chào một cách đầy yêu thương như thế nào. Bởi ông chỉ nhìn thấy hình ảnh mà không nghe được tiếng nói nên ông không biết người ta nói với nhau cái gì, một khi trận đánh kết thúc và các câu chuyện bắt đầu thì cũng không còn gì đáng nhìn xuống hồ nữa.

Sáng hôm sau trong lúc ẩn sĩ đang ở trong nhà, cả ba thảo luận xem chúng nên làm gì tiếp theo.

- Với tôi thế này là quá đủ. - Hwin nói. - Ẩn sĩ đối với chúng ta rất tốt và tôi biết rất rõ là tôi mang ơn ông. Nhưng tôi đã phát phì như một con ngựa được cưng chiều. Suốt ngày chỉ có ăn mà chẳng vận động gì cả. Trở về Narnia thôi.

- Nhưng không phải hôm nay, cô bạn ạ. – Bree nói. – Tôi không thấy có gì phải gấp gáp trong chuyện này. Một ngày nào đó, các vị có nghĩ thế không?

- Trước tiên chúng ta phải gặp Shasta nói lời tạm biệt... và cả lời xin... lỗi nữa. – Aravis nói.

- Đúng thế. – Bree reo lên vẻ hồ hởi. – Đó đúng là điều tôi đang định nói.

- Tất nhiên rồi. – Hwin nói. – Tôi nghĩ cậu ấy đang ở Anvard. Lẽ tự nhiên chúng ta sẽ tìm cậu ấy để tạm biệt. Đằng nào thì cũng trên đường đến Narnia mà. Nhưng mà tại sao chúng ta không lên đường ngay nhỉ? Sau cùng, tôi nghĩ Narnia là nơi tất cả chúng ta đều muốn đến cơ mà.

- Tôi cũng cho là thế. – Aravis chậm rãi nói. – Nó bắt đầu tự hỏi thực ra nó muốn làm gì khi đến đây vì nó bắt đầu ít nhiều có cảm giác cô đơn, lạc lõng.

- Tất nhiên, tất nhiên. – Bree nói hấp tấp. – Nhưng đâu có cần phải gấp gáp như vậy, không biết cô có hiểu ý tôi không nữa?

- Không, tôi không hiểu đâu. – Hwin nói. Mà tại sao anh lại không muốn đi ngay?

- Hừm, thì... – Bree ấp úng. – Hừm, cô thấy không, đây là một sự kiện trọng đại... trở về cố hương... buộc chân vào xã hội... một xã hội tốt đẹp nhất... thì việc quan trọng nhất là cũng phải gây một ấn tượng tốt chứ, cũng... có lẽ... cũng phải coi cho ra dáng chứ hả?

Hwin cười lăn cười bò, theo kiểu cười của ngựa.

- Đó là vì cái đuôi của anh, Bree ạ. Bây giờ thì tôi hiểu hết rồi. Anh muốn đợi cho đến khi đuôi anh mọc dài lại. Ôi, thật là... Bree anh đã trở nên phù phiếm như một tiểu thư Tarkheena ở Tashbaan từ bao giờ vậy?

- Ngươi thật ngớ ngẩn hết chỗ nói, Bree ạ. – Aravis nói.

- Nhân danh Bờm Sư Tử, tôi không phải như thế đâu, Tarkheena. – Bree thanh minh với vẻ phật ý. – Tôi chỉ tự tôn trọng bản thân mình với những bạn ngựa khác mà thôi.

- Bree, - Aravis hỏi, nó không quan tâm đến chuyện đuôi ngựa dài hay ngắn, - tôi muốn hỏi anh một câu từ lâu rồi. Tại sao anh luôn miệng nói: "Nhân danh Sư Tử" hay "Nhân danh Bờm Sư Tử" vậy? Tôi tưởng anh ghét sư tử lắm mà.

- Thì đúng thế. Nhưng khi tôi nói đến sư tử, tất nhiên là tôi muốn nói đến Aslan, nhà giải phóng vĩ đại ở Narnia, người đã đánh đuổi phù thủy mùa đông băng giá ra khỏi Narnia. Tất cả những người Narnia đều nói câu này.

- Vậy ông ấy là một con sư tử à?

- Không, không, tất nhiên là không. – Bree nói bằng một giọng có vẻ rất sững sờ.

- Tất cả những câu chuyện về ông ấy được người ta kháo nhau ở Tashbaan đều là như thế, - Aravis nói, - nếu ông ấy không phải là một con sư tử vậy tại sao người ta lại gọi ông ấy là sư tử?

- Phải, cô khó mà hiểu được điều đó ở cái tuổi của cô. – Bree nói. – Tôi cũng chỉ là một con ngựa non mới đẻ lúc còn ở Narnia nên bản thân tôi cũng không thể hiểu mọi chuyện thật đầy đủ được.

Bree quay lưng về phía hàng rào xanh khi nói điều này, Hwin và Aravis quay mặt về phía nó. Nó nói với giọng bề trên, đôi mắt nó khép lại, đó là lý do nó không thấy biểu hiện trên nét mặt hai người. Aravis và Hwin có lý do chính đáng để có dáng điệu mắt chữ o mồm chữ a bởi vì trong lúc Bree say sưa nói, chúng nhìn thấy một con sư tử lớn bên ngoài nhảy lên hàng rào, đi thăng bằng trên mặt hàng rào. Chỉ có một điều khác biệt là con sư tử này có bộ lông vàng rực hơn, hình dáng đẹp đẽ hơn và cũng đáng sợ hơn bất cứ con sư tử nào mà chúng đã gặp. Sau đó sư tử nhảy vào bên trong hàng rào và bắt đầu đi đến gần Bree từ phía sau, không hề gây một tiếng động nào. Cả Aravis và Hwin đều đứng bất động như thể chúng bị đóng thành băng.

- Không có gì phải nghi ngờ, - Bree tiếp tục, - khi người ta nói đến ông ấy trong thân xác một con sư tử, họ chỉ có ý muốn nói ông ấy mạnh như sư tử hoặc (đối với kẻ thù của họ, tất nhiên) ông ấy dữ tợn như một chúa tể sơn lâm. Hoặc là một cái gì gần giống như vậy. Ngay cả khi một cô gái bé nhỏ như cô, Aravis à, thì cô cũng phải hiểu rằng thật là một sự báng bổ khi coi ông ấy là một con sư tử thật. Đúng vậy, như thế là thiếu tôn trọng. Nếu ông là một con sư tử, chẳng hóa ra ông ấy cũng chỉ là một con thú như hầu hết chúng tôi sao? Tại sao vậy? (nói đến đây Bree bắt đầu cười khặc khặc theo kiểu cười của ngựa). Là một con sư tử ông ấy phải có bốn chân, một cái đuôi và một hàng ria...! Ô hô hô! Cứu tôi!

Vì khi Bree nói đến từ "ria", một trong những sợi ria của Aslan chọc vào tai nó. Bree bắn đi như một mũi tên sang tận đầu bên kia bãi cỏ rồi từ đấy nó lại vọt về chỗ cũ; bức tường quá cao để có có thể nhảy qua mà nó thì không thể bay được. Cả Aravis và Hwin đều nhìn lại. Có một sự im lặng căng thẳng kéo dài khoảng một giây.

Đoạn Hwin rung rinh toàn thân, hí lên một tiếng nghe là lạ rồi phi nước kiệu tới chỗ sư tử, nói:

- Xin mời, ngài thật đẹp đẽ uy phong. Ngài có thể ăn thịt tôi nếu muốn. Tôi thà để ngài ăn thịt còn hơn làm mồi cho bất cứ kẻ nào khác.

- Con gái thân yêu nhất của ta! – Aslan nói, đặt một cái hôn lên chiếc mũi mượt như nhung co rúm lại của Hwin. – Ta biết con sẽ không để quá lâu mới chạy đến chỗ ta. Niềm vui sẽ ở lại cùng con.

Đoạn Aslan ngẩng đầu lên, nói bằng một giọng cao hơn:

- Bây giờ thì Bree, con ngựa vừa kiêu hãnh vừa hoảng sợ một cách tội nghiệp kia, con hãy đến gần đây nào, gần hơn nữa, con trai. Đừng sợ làm điều cần phải làm. Chạm vào người ta đi. Ngửi ta đi. Đây là móng vuốt của ta. Đây là đuôi của ta, còn đây là hàng ria. Ta là một con thú thật sự đấy.

- Aslan, - Bree nói bằng một giọng run rẩy, - con sợ rằng mình đúng là một kẻ ngu xuẩn.

- Thật là một điểm đáng mừng khi con ngựa biết rõ như thế nào vào lúc nó còn non trẻ. Cả con người cũng thế. Lại gần đây Aravis, con gái của ta. Coi đây. Móng vuốt của ta mềm như nhung. Con sẽ không bị thương lần nữa đâu.

- Lần ấy chính là ngài ư? – Aravis hỏi.

- Phải, chính ta đã đả thương con. Trước sau ta cũng là con sư tử con đã gặp trong toàn bộ cuộc hành trình. Có biết tại sao mà ta làm con bị thương không?

- Thưa không.

- Những vết cào trên lưng con – nước mắt trả bằng nước mắt, cái tát đền cho cái tát, máu trả nợ máu – như thế mới công bằng với những vết roi đã hằn trên lưng người hầu gái vô tội bởi vì con đã bỏ thuốc mê cho cô ta. Con cần phải biết cái cảm giác ấy như thế nào.

- Thưa vâng, ngài làm ơn...

- Cứ hỏi đi, con gái yêu...

- Cô ấy có bị liên lụy gì thêm về cái lỗi con gây ra không ạ?

- Con gái. Ta chỉ nói với con chuyện có liên quan tới con chứ không phải chuyện về cô gái ấy. Không có ai được bảo cho biết chuyện gì không phải của mình.

Đoạn sư tử lắc đầu và nói với một giọng nhẹ nhàng hơn:

- Hãy vui lên, những đứa con bé nhỏ. Chúng ta rồi sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Nhưng trước đó các con sẽ có một vị khách khác. – Rồi chỉ với một cú nhảy, sư tử đặt bốn chân lên hàng rào và biến mất.

Mọi việc thật quá kỳ lạ, không ai có ý muốn đề cập đến Aslan sau khi ông đi khỏi. Mỗi người trong bọn họ chậm rãi tìm đến những chỗ khác nhau trong khoảnh đất rào kín của ẩn sĩ, những bước đi lặng lẽ dọc ngang và mỗi người chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.

Nữa giờ sau hai con ngựa quay lại phía sau túp lều của ẩn sĩ ăn những món ngon lành mà ông đã chuẩn bị cho chúng còn Aravis vẫn đi đi lại lại, vẩn vơ suy nghĩ, chợt nó giật mình vì tiếng kèn trumpet hùng tráng vang lên ngay ngoài cổng.

- Ai đấy? – Aravis hỏi.

- Hoàng tử Cor xứ Archenland. – Một giọng nói bên ngoài vọng vào trả lời.

Aravis tháo chốt cửa và mở rộng cánh cổng, hơi lùi lại phía sau một chút để cho những người lạ mặt bước vào.

Hai người lính cầm kích bước vào trước, đứng hai bên lối đi. Sau đó là người truyền lệnh và người thổi kèn trumpet.

- Hoàng tử Cor xứ Archenland muốn được gặp tiểu thư Aravis. – Người truyền lệnh thông báo. Sau đó anh ta và người thổi kèn đứng tránh sang hai bên cúi chào long trọng. Quân lính bên ngoài cất tiếng chào và hoàng tử bước vào. Tất cả những người tháp tùng rút lui, cánh cổng khép lại sau lưng họ.

Hoàng tử cúi đầu chào, một cái cúi đầu quá lóng ngóng, vụng về so với một hoàng tử. Aravis cúi đầu đáp lễ theo lối người Calormen (không giống với kiểu chào hỏi của chúng ta) nó chào rất khéo bởi vì nó được dạy dỗ chu đáo về khoản này. Đoạn nó ngước lên coi xem hoàng tử là người như thế nào.

Người ta thấy chỉ là một thằng bé không hơn không kém. Đầu để trần, mái tóc vàng quăn lại thành từng lọn nhỏ và mảnh như những sợi vàng, khó mà dày hơn một sợi dây. Chiếc áo choàng khoác bên ngoài được may bằng thứ lanh màu trắng mịn như loại dùng làm khăn mùi xoa, làm nổi bật chiếc áo nịt mặc bên trong màu đỏ thắm, bàn tay trái đang đặt trên chuôi gươm bằng men sứ thì quấn băng trắng.

Aravis nhìn vào mặt hoàng tử thêm một lần nữa, trước khi há to miệng thốt lên:

- Trời ơi! Đây là Shasta!

Shasta đỏ mặt cho đến tận chân tóc và nó hấp tấp nói nhanh:

- Nghe đây, Aravis, - Shasta nói. – Tôi hy vọng bạn không nghĩ tôi đến đây như thế này (với cả người thổi kèn trumpet và quân lính) là để cố gây ấn tượng với bạn hoặc giả làm cho tôi khác với chính mình... giống như một loại cặn bã nào đó. Thực ra tôi thích đến đây với bộ quần áo cũ của tôi hơn, nhưng nó đã bị đốt và cha tôi nói...

- Cha anh?

- Vua Lune chính là cha tôi. Lẽ ra tôi phải đoán ra điều này. Corin giống tôi như đúc. Chúng tôi là anh em sinh đôi, rồi bạn gặp sẽ biết. À mà tên tôi không phải Shasta mà là Cor.

- Cái tên Cor nghe êm tai hơn Shasta. – Aravis nói.

- Ở Archenland anh em trai thường được cha mẹ đặt tên như thế. – Shasta (hoặc hoàng tử Cor như chúng ta phải gọi theo nghi thức) nói. – Giống như Dar và Darrin, Cole và Colin vân vân.

- Shasta... tôi muốn nói hoàng tử Cor. Không, hãy để cho tôi nói. Tôi có một điều phải nói ra ngay bây giờ. Cho tôi xin lỗi vì đã có thái độ kiêu căng, ngạo mạn. Nhưng tôi đã hiểu ra điều này từ trước khi biết anh là một hoàng tử, tôi... tôi nói thật đấy, tôi... tôi đã thay đổi khi thấy anh quay lại đối mặt với sư tử.

- Ông không định giết bạn đâu, sư tử ấy mà!

- Tôi biết. – Aravis nói, gật gật đầu. Cả hai đứng yên, vẻ nghiêm trang hồi lâu vì cả hai đều hiểu là người kia đã biết về Aslan.

Bất chợt Aravis nhớ ra cái tay băng bó của Cor.

- Ôi, tôi quên mất! Anh đã tham gia trận chiến đấu. Đây là vết thương à?

- Chỉ là một vết cào xước. – Cor nói, lần đầu tiên có điệu bộ của một nhà quý tộc. Nhưng chỉ ngay sau đó nó đã bật cười và nói. – Nếu bạn muốn biết sự thực thì đó không phải là một vết thương đúng nghĩa. Tôi chỉ làm cho các đốt ngón tay bị trầy da như một thằng ngốc tự gây ra chuyện cho mình khi xớ rớ gần chỗ người ta đánh nhau.

- Dù sao thì anh cũng đã tham gia một trận đánh. Chắc là tuyệt vời lắm.

- Không giống như tôi tưởng chút nào. – Cor nói.

- Nhưng Sha... Cor, tôi muốn nói, anh còn chưa kể cho tôi nghe về vua Lune và làm cách nào mà ông ấy lại nhận ra anh.

- Được, nhưng chúng ta hãy ngồi xuống đã. Bởi vì đây là một câu chuyện dài. Dù sao thì cha tôi cũng là một người chính trực. Tôi rất sung sướng – hoặc cũng gần như thế – khi biết ông là cha tôi cho dù ông không phải vua chăng nữa, mặc cho việc học tập và tất cả những chuyện kinh khủng sẽ xảy đến với tôi. Nhưng bạn cần biết rõ mọi chuyện. Là thế này, Corin và tôi là anh em sinh đôi. Khoảng một tuần sau khi chào đời người ta mang chúng tôi đến chỗ một nhân mã già, nổi tiếng thông thái ở Narnia để được chúc phúc gì đó. Lúc ấy nhân mã này đã là một nhà tiên tri giỏi như nhiều nhân mã khác. Có lẽ bạn còn chưa gặp bất cứ một nhân mã nào, phải không? Trong trận đấu ngày hôm qua cũng có một vài nhân mã. Những người đặc biệt nhất, nhưng tôi không thể nói là mình quen được với họ. Phải, Aravis ạ, có nhiều cái cần phải làm quen ở những đất nước phương bắc này.

- Phải, chính thế. Nhưng anh kể tiếp đi.

- Vâng, khi gặp em Corin và tôi, có vẻ nhân mã chỉ chú ý đến tôi và nói: Một ngày kia cậu bé này sẽ cứu Archenland khỏi cảnh nước mất nhà tan. Tất nhiên cha mẹ tôi rất sung sướng khi nghe thế. Nhưng một người có mặt ở đó lại không thích điều này chút nào. Đó là nhà quý tộc tên Bar - chính là quan chưởng ấn của cha tôi. Chắc ông ta đã làm điều gì không phải – về điểm này tôi không được rõ lắm và cha tôi đã đuổi ông ta đi. Ngoài ra chẳng có chuyện gì xảy ra, ông ta vẫn được phép tiếp tục sinh sống ở Archenland. Nhưng ông quan này bụng dạ xấu xa hiểm độc bởi vì sau đó cha tôi mới vỡ lẽ ra rằng ông ta đã bán mình cho Tisroc với rất nhiều tin tức tuyệt mật gửi đến Tashbaan. Ngay khi biết được rằng tôi là kẻ sẽ cứu Archenland khỏi họa xâm lăng, ông ta đã đi đến quyết đinh, tôi sẽ phải bị loại bỏ. Phải, ông ta đã thành công trong việc bắt cóc tôi rồi bỏ trốn xuống vùng Mũi Tên Bay, rồi từ đó chạy ra biển. Ông ta đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Có một con tàu với những người tòng phạm đang đợi sẵn để mang tôi đi. Nhưng cha tôi đã nhận được tin tức, dù không kịp thời lắm, và đã hết sức đuổi theo kẻ phản bội. Ngài Bar đã ra ngoài khơi thì cha tôi mới đuổi theo đến bờ biển, nhưng chưa bị mất dấu. Cha tôi chỉ mất hai mươi phút để chuẩn bị một con tàu chiến và ra khơi đuổi theo.

Chắc đó là một cuộc đuổi bắt ngoạn mục. Sáu ngày liền họ đuổi theo con thuyền galây của Bar và dồn nó vào một cuộc giao tranh vào ngày thứ bảy. Đó là một cuộc thủy chiến dữ dội (tối hôm qua tôi được nghe kể rất nhiều về nó) kéo dài từ lúc mười giờ sáng cho đến tận lúc mặt trời lặn. Cuối cùng người của cha tôi đã chiếm được con tàu nhưng tôi lại không có mặt trên đó. Bản thân ngài Bar cũng đã bị giết. Nhưng một người của ông ta khai rằng vào lúc sáng sớm, khi nhận định mình chắc chắn sẽ bị thua, Bar đã trao tôi cho một trong những người phò tá thân tín của mình và để cả hai trốn đi trên một con thuyền nhỏ. Không ai thấy con thuyền đó. Nhưng tất nhiên đó là con thuyền mà Aslan (dường như ông có mặt trong tất cả những chuyện này) đã đẩy vào bờ đúng chỗ Arsheesh đang ngồi và ông ta đã cứu tôi. Ước gì tôi có thể biết tên người hiệp sĩ ấy bởi vì chắc chắn ông ta đã cố hết sức để giữ mạng sống cho tôi và ông đã chết vì đói khi làm thế.

- Tôi chắc rằng Aslan sẽ nói đó là chuyện của một người khác. – Aravis nói.

- Ồ phải, tôi đã quên mất điều đó.

- Tôi tự hỏi không biết lời tiên đoán có hiệu nghiệm không và nỗi nguy hiểm mà anh cứu Archenland thoát khỏi là cái gì vậy?

- À, - Cor nói vẻ ngượng ngập, - có vẻ như mọi người nghĩ tôi đã làm được việc đó.

Chợt Aravis vỗ hai tay vào nhau.

- Ồ tất nhiên rồi, sao tôi lại ngốc thế không biết. Thật tuyệt vời! Archenland không bao giờ có thể gặp một tai họa nào lớn hơn việc Rabadash đem quân đến đánh úp, và hẳn đó sẽ là đại họa nếu không có anh vượt qua bao gian khổ đến báo tin. Anh có cảm thấy tự hào không?

- Tôi nghĩ... tôi cảm thấy sờ sợ.

- Bây giờ anh sẽ sống ở Anvard? – Aravis nói vẻ đăm chiêu.

- Ồ suýt nữa thì tôi quên mất lý do tôi đến đây. Cha tôi muốn mời bạn đến sống với chúng tôi. Ông nói không có một quý bà quý cô nào trong triều (họ gọi là triều đình, tôi cũng không hiểu tại sao nữa) từ khi mẹ tôi mất đi. Xin bạn hãy vui lòng chấp nhận. Rồi bạn sẽ thích cha tôi và cả Corin nữa. Họ không giống như tôi; họ là những người học thức và rất mực quý phái, tao nhã. Bạn không cần phải sợ là...

- Ôi thôi đi, - Aravis cắt ngang, - nếu không chúng ta lại cãi nhau mất. Tất nhiên, tôi sẽ đến.

- Bây giờ chúng ta hãy đi gặp các bạn ngựa nào, - Cor nói.

Đó là một cuộc gặp mặt vui vẻ và đầy ý nghĩa giữa Bree và Cor. Anh bạn Bree dù vẫn trong tâm trạng buồn buồn đã đồng ý khởi hành đến Anvard ngay. Cả bốn chào từ biệt ẩn sĩ và hứa sẽ nhanh chóng quay lại thăm ông. Hai con ngựa nghĩ là Aravis và Cor sẽ cưỡi lên người chúng nhưng Cor giải thích là trừ trong chiến tranh còn thì không ai ở Narnia và Archenland nghĩ đến chuyện ngồi lên lưng một con ngựa biết nói.

Điều này lại nhắc anh bạn Bree đáng thương là vốn hiểu biết của nó về phong tục Narnia hạn hẹp ra sao và vừa rồi nó mắc lỗi như thế nào. Vì thế mà trong lúc Hwin sải bước như trong mơ, vui vẻ bao nhiêu thì Bree lại mỗi lúc một hồi hộp và hoang mang bấy nhiêu.

- Vui lên đi anh bạn Bree. – Cor động viên. – Với tôi mọi chuyện còn tệ hơn nhiều. Anh sẽ không phải bị dạy dỗ gì trong khi tôi lại phải học đọc, học viết, học giao tế, khiêu vũ, học lịch sử, và âm nhạc... Anh chỉ có mỗi việc là phi nước đại và lăn lưng trên những quả đồi Narnia với niềm vui sướng trong tim mà thôi.

- Nhưng đấy mới là vấn đề. – Bree rên rỉ. – Thế bọn ngựa biết nói ấy có lăn như thế không? Giả sử họ không làm thế? Tôi không thể chịu đựng việc phải từ bỏ thói quen đó. Cô nghĩ sao hả Hwin?

- Dù sao thì tôi cũng sẽ làm như thế. Tôi không cho là có bất cứ ai trong bọn họ chịu từ bỏ hai cục đường phèn để chú ý đến chuyện anh có lăn lưng trên cỏ không.

- Chúng ta đi gần đến lâu đài chưa? – Bree hỏi Cor.

- Đi khỏi chỗ rẽ sắp tới là đến.

- Nếu vậy, - Bree nói, - tôi sẽ lăn ngay bây giờ, đây có thể là lần cuối cùng. Chờ tôi một phút nhé.

Nhưng phải mất năm phút sau nó mới chịu đứng lên, thở phì phò, trên người lấm tấm lá dương xỉ khô.

- Tôi sẵn sàng rồi. – Bree nói với giọng âu sầu trầm lắng. – Dẫn đường đi hoàng tử Cor, Narnia và phương Bắc!

Nhưng trông nó có vẻ của một con ngựa đi đến một đám ma hơn là một kẻ buộc phải tha hương lâu ngày bây giờ được trở về cố hương và về với tự do.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện