Chương 06 - Phần 01
Chương 6 - Phần 1. Cuộc tấn công của lũ bồ câu ma quái
Mấy ngày tiếp đó đúng như tra tấn, y hệt như những gì Tantalus muốn.
Đầu tiên là Tyson chuyển vào sống trong khu nhà thần Poseidon. Cứ mười lăm giây, cậu ấy lại tự cười khúc khích và hỏi, “Percy là anh trai mình sao?” như thể vừa trúng xổ số vậy.
“Này, Tyson,” tôi nói, “Việc đó không đơn giản như thế đâu.”
Nhưng không thể giải thích được điều này cho cậu ấy. Cậu ấy đang ở trên thiên đường. Và tôi… cũng nhiều như việc tôi thích chàng trai to lớn này, tôi không thể không cảm thấy ngượng ngập. Xấu hổ. Đấy, tôi đã nói ra rồi đó.
Cha tôi, vị thần Poseidon đầy uy quyền, đã để mắt tới vài linh thể tự nhiên và Tyson là kết quả. Ý tôi là tôi đã đọc những chuyện thần thoại về Cyclops. Thậm chí tôi còn nhớ rằng họ luôn là con của thần Poseidon. Nhưng tôi chưa thực sự nghĩ tới việc họ lại trở thành gia đình tôi. Mãi cho tới khi tôi có Tyson sống chung ở chiếc giường kế bên.
Và sau đó là những lời bàn tán của các trại viên khác. Đột nhiên tôi không còn là Percy Jackson - một anh chàng tuyệt vời, người đã tìm được tia chớp cho thần Zeus vào hè năm ngoái. Giờ đây, tôi chỉ là Percy Jackson - một gã đáng thương với người anh em là con quái vật xấu xí.
“Cậu ấy không phải là anh em thực sự của mình!” Tôi phải đối khi Tyson không có ở đó. “Cậu ấy giống anh em cùng cha khác mẹ hơn trong sự to lớn của gia đình… Giống… một người anh em cùng cha khác mẹ nhưng khác biệt gấp hai lần vậy đó, hoặc đại khái như thế.”
Không ai chấp nhận lời giải thích của tôi.
Tôi thừa nhận - tôi rất giận cha mình. Tôi cảm thấy việc trở thành con trai ông giờ đây như một trò cười.
Annabeth cố giúp tôi cảm thấy tốt hơn. Cô ấy gợi ý rằng cả hai cùng nhau lập thàng một đội trong cuộc đua ngựa sắp tới để giúp chúng tôi thoát khỏi suy nghĩ về các rắc rối của chúng tôi. Đừng hiểu sai ý tôi - cả hai chúng tôi đều ghét Tantalus và lo lắng tới phát ốm về chuyện của trại - nhưng chúng tôi không biết phải làm gì. Cho đến khi chúng tôi có thể nghĩ ra một vài kế hoạch xuất sắc để cứu cây Thalia, chúng tôi hiểu là chúng tôi sẽ phải theo đuổi cuộc đua này. Xét cho cùng, mẹ của Annabeth là nữ thần Athena, người đã phát minh ra cỗ xe ngựa và cha tôi là người tạo ra loài ngựa. Cùng nhau chúng tôi sẽ làm chủ đường đua đó.
Một buổi sáng nọ, khi Annabeth và tôi đang đứng bên bờ hồ để vẽ phác thảo cho cỗ xe ngựa đua thì đám rỗi hơi từ khu nhà thần Aphrodite đi ngang và hỏi tôi có cần mượn nhũ mắt không… “Ôi, xin lỗi, đôi mắt.”
Khi chúng bỏ đi và cười ngặt nghẽo, Annabeth cằn nhằn: “Quên bọn nó đi, Percy. Đó không phải là lỗi tại cậu khi cậu có một người anh em là quái vật như vậy.”
“Cậu ta không phải là anh em của mình!” tôi cãi lại. “Và cậu ấy cũng không phải là con quái vật!”
Annbeth nhướng mày. “Này, đừng có cáu với tớ. Về mặt ngữ nghĩa, cậu ta là quái vật.”
“Hừm cậu cho phép cậu ta vào trại mà.”
“Vì đó là cách duy nhất để cứu sống cậu! Ý tớ là… tớ xin lỗi, Percy. Tớ không nghĩ rằng thần Poseidon thừa nhận cậu ấy. Bọn người Cyclops là loại xảo trá và bội bạc nhất…”
“Cậu ấy không phải như vậy. Mà nhân tiện, điều gì khiến cậu luôn chống đối với người Cyclops thế nhỉ?”
Tai của Annabeth chuyển thành màu hồng lựng. Tôi cảm giác cô ấy giấu tôi điều gì đó - điều gì đó thật tệ hại.
“Quên nó đi,” cô ấy nói, “Bây giờ trục của xe ngựa…”
“Cậu đối xử với cậu ấy như thể cậu ấy là cái gì kinh khủng lắm,” tôi nói. “Cậu ấy đã cứu sống tớ.”
Annabeth nắm cây bút chì xuống và đứng lên. “Vậy có lẽ cậu nên thiết kế cái xe ngựa với cậu ấy.”
“Có thể tớ sẽ làm vậy.”
“Tốt thôi!”
“Ừ, tốt!”
Cô ấy đùng đùng bỏ đi, để lại tôi đứng đó với cảm giác còn tồi tệ hơn cả trước đó.
Mấy ngày sau, tôi cố gắng gạt hết suy nghĩ ra khỏi những rắc rối tôi gặp phải.
Silena Beauregared, một trong những cô gái xinh đẹp trong khu nhà thần Aphrodite, đã dạy cho tôi bài cưỡi ngựa đầu tiên. Cô ta giải thích rằng chỉ có một con ngựa có cánh bất tử duy nhất được đặt tên là Pegasus, vẫn đang thơ thẩn tự do ở đâu đó trên trời, nhưng qua nhiều thời đại, nó sinh được rất nhiều con. Tuy chúng không chạy rất nhanh hoặc quả cảm, nhưng tất cả đều được đặt theo tên con của Pegasus đầu tiên và đều rất tuyệt.
Là con trai của thần biển, tôi chưa bao giờ thích đi trong không trung. Cha tôi có sự tị hiềm với thần Zeus nên tôi cố gắng không xâm lấn vào lãnh địa trên trời của ông ta càng nhiều càng tốt. Nhưng cưỡi ngựa biết bay lại cảm thấy rất khác lạ. Nó không làm tôi lo lắng như khi ngồi trên máy bay. Có lẽ do cha tôi đã tạo ra loài ngựa từ những bọt biển. Vì thế những con ngựa này là một dạng… lãnh thổ trung lập. Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của chúng. Tôi không ngạc nhiên khi con ngựa có cánh của mình phi nước đại băng qua các ngọn cây hoặc đuổi theo một bầy mòng biển trong đám mây.
Vấn đề ở chỗ là Tyson cũng muốn cưỡi lên lũ “gà con” này, nhưng con ngựa bay luôn lồng lên mỗi khi cậu ấy tiến đến gần nó. Tôi đã sử dụng khả năng ngoại cảm để nói với chúng rằng Tyson không hề làm đau chúng, nhưng xem ra chúng vẫn không tin tôi. Điều đó khiến Tyson phải bật khóc.
Người duy nhất trong trại không có vấn đề gì với Tyson là Beckendorf ở khu nhà thần Hephaestus. Thần thợ rèn này luôn làm việc với Cyclops trong lò rèn nên Beckendorf dẫn Tyson xuống xưởng đúc vũ khí để dạy cho cậu ấy những công việc liên quan tới kim loại. Cậu ta nói sẽ giúp Tyson trở thành một bậc thầy ngay lập tức trong lĩnh vực làm những đồ vật có phép thuật bằng tay.
Sau bữa trưa, tôi luyện tập thể lực trong đấu trường cùng nhà thần Apollo. Đấu kiếm luôn là thế mạnh của tôi. Mọi người nói rằng tôi đã giỏi hơn bất kỳ trại viên nào trong vòng một trăm năm qua, trừ Luke. Mọi người luôn so sánh tôi với Luke.
Tôi đánh bại nhà thần Apollo thật dễ dàng. Tôi nên tự kiểm tra mình bằng việc chiến đấu với nhà thần Ares và thần Athena, vì họ có những tay kiếm tốt nhất. Nhưng tôi không ăn cánh với Clarisse và đám chị em ruột của cô ta. Và sau vụ cãi cọ với Annabeth, tôi không muốn gặp lại cô ấy một tí nào cả.
Tôi tới lớp bắn cung mặc dầu tôi rất tệ môn đó, và nó không còn như cũ khi thiếu đi sự chỉ dạy của bác Chiron. Trong lớp mỹ thuật và thủ công, tôi bắt đầu làm tượng thần Poseidon bán thân bằng đá cẩm thạch, nhưng vì nó dần trở nên giống Sylvester Stanllone nên tôi phá hỏng nó. Tôi đặt mức động đất và trào dung nham cho bức tường leo núi. Vào các buổi tối, tôi đi tuần tra dọc đường ranh giới. Thậm chí dù Tantalus cứ khăng khăng ép chúng tôi phải quên việc bảo vệ trại, nhưng một số trại viên vẫn lặng lẽ thực hiện việc đó, vạch ra một lịch trình cụ thể suốt thời gian rỗi của chúng tôi.
Tôi đứng trên đỉnh Đồi Con Lai và nhìn các nữ thần cây đến rồi đi, hát với cây thông đã chết. Các thần rừng đã mang những ống sáo và chơi những ca khúc kỳ diệu về cỏ thiên nhiên, trong giây lát những chiếc lá thông trở nên thẫm màu hơn. Những đóa hoa trên đồi như thơm hơn và cỏ non nom xanh hơn. Nhưng ngay khi tiếng nhạc ngừng lại, sự suy yếu lại tái hiện lại trong không khí. Cả quả đồi như bị tấn công, mòn mỏi bởi thứ chất độc đã ngấm vào các rễ cây. Tôi càng đứng đó lâu, nỗi giận dữ trong tôi càng tăng.
Luke đã làm điều này. Tôi còn nhớ nụ cười quỷ quyệt và vết sẹo hình vuốt rồng chạy qua mặt anh ấy. Anh ấy từng giả vờ là bạn tôi và trong suốt thời gian đó, anh ấy làm người hầu số một của Kronos.
Tôi giở lòng bàn tay ra. Vết sẹo mà Luke gây ra cho tôi từ hè năm ngoái đang mờ dần. Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy nó - một vết thương hình một ngôi sao trắng nơi con bọ cạp địa ngục của anh ấy đã chích tôi.
Tôi đã nghĩ tới điều mà Luke đã nói với tôi trước khi anh ấy định giết tôi: Tạm biệt, Percy. Một Thời Đại Vàng mới đang đến. Ngươi không có phần trong đó.
Tối đến, tôi mơ nhiều hơn về Grover. Đôi khi, tôi chỉ nghe thấy tiếng nói ngắt đoạn của cậu ấy. Một lần, tôi nghe thấy cậu ấy nói, Nó ở đây. Lúc khác, lại là, Hắn ta thích cừu.
Tôi cũng định kể những giấc mơ này cho Annabeth nhưng tôi thấy chúng có phần ngu ngốc. Ý tôi là, Hắn ta thích cừu? Cô ấy sẽ nghĩ tôi điên mất.
Vào đêm trước cuộc đua, Tyson và tôi đã hoàn tất xe ngựa. Nom nó khá chắc chắn. Tyson đã làm các phần bằng kim loại trong lò rèn vũ khí. Tôi đánh bóng phần gỗ và lắp phần đuôi xe vào. Nó có màu xanh da trời và màu trắng, cùng các hình lượn sóng ở hai bên hông và hình một cây đinh ba ở phía trước. Xét cho cùng thì nó cũng hoạt động được, nhưng chỉ có vấn đề tế nhị là, Tyson sẽ cưỡi cỗ xe cùng với tôi, mặc dù tôi biết lũ ngựa không hề thích như vậy. Và trọng lượn quá tải của Tyson sẽ khiến chúng tôi đi chậm hơn.
Khi chúng tôi quay về giường, Tyson bỗng hỏi, “Cậu đang giận sao?”
Tôi nhận thấy mình đang cau có, “Không, tớ không sao”.
Cậu ấy nằm trên giường và im lặng trong bóng tối. Thân hình cậu ấy quá dài so với chiếc giường. Khi cậu ấy kéo chăn lên, chân cậu ấy luôn thò ra bên dưới. “Tớ là một con quái vật”.
“Đừng nói vậy.”
“Không sao đâu. Tớ sẽ là một con quái vật tử tế. Vì thế cậu sẽ không phải nổi giận nữa.
Tôi không biết phải nói gì. Tôi nhìn chòng chọc lên trần nhà và cảm thấy mình đang chết từ từ, cùng với cái cây của Thalia.
“Chỉ là…Tớ chưa từng có người anh em cùng cha khác mẹ nào trước kia cả.” Tôi cố giữ cho giọng mình không bị đứt quãng. “Điều này hoàn toàn lạ lẫm đối với tớ. Và tớ lo lắng về trại. Một người bạn khác của tớ là Grover… đang gặp rắc rối. Tớ thấy mình cần phải làm gì đó để giúp cậu ấy, nhưng tớ không biết cụ thể là làm gì.”
Tyson không nói gì.
“Tớ xin lỗi,” tôi nói với cậu ấy. “Đó không phải lỗi của cậu. Tớ tức giận thần Poseidon. Tớ có cảm giác ông ấy đang cố làm tớ phải xấu hổ, như thể ông ấy đang cố gắng so sánh hai chúng ta hoặc điều gì đó tương tự thế. Và tớ không biết tại sao lại như thế.”
Tôi nghe thấy một âm thanh sâu, đùng đục. Tyson đang ngáy.
Tôi thở dài, “Ngủ ngon nhé, người anh em to lớn.
Và tôi cũng nhắm mắt.
Trong giấc mơ của tôi. Grover đang mặc một bộ đầm cưới.
Nom bộ đồ không vừa với cậu ấy lắm. Chiếc đầm cưới quá dài và đường viền bị đóng lại cùng bùn khô. Đường viên cổ trễ như rớt xuống tật vai. Một cái mạng rách phủ lên mặt cậu ấy.
Cậu ấy đang đứng trong một cái động ẩm ướt được soi sáng bởi những bó đuốc. Có một cái giường nhỏ nơi góc động và một khung cửi kiểu cũ năm ở góc còn lại. Một tấm vải trắng đang được dệt dở trên khung. Và cậu ấy đang nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là một chương trình truyện hình mà cậu ấy đang chờ đợi. “Tạ ơn các thần!” cậu ấy kêu lên, “Cậu có nghe thấy mình không?”
Phiên bản chính tôi trong giấc mơ phản ứng quá chậm. Tôi vẫn đang nhìn quanh, mơ màng nhìn lên trần nhà nhũ đá, mùi hôi thối của cừu và dê, những tiếng rền rĩ, lầm bầm và tiếng be be như dội lại từ phía sau một tảng đá có kích cỡ giống cái tủ lạnh. Đó cũng là thứ đang bít cái cửa ra vào duy nhất của căn phòng, mặc dù đó là một cái hang rộng hơn ở xa nó.
“Percy?” Grover gọi váng. “Xin cậu đấy, tớ không đủ sức để diễn đạt mọi việc được rõ ràng hơn nữa đâu. Cậu phải nghe tớ nói đấy!”
“Tớ đang nghe cậu đây,” tôi nói. “Grover, chuyện gì đang xảy ra thế?”
Từ phía sau vách đá, một tiếng nói gớm ghiếc vọng ra, “Bánh mật ong ơi! Em đã làm xong chưa vậy?”
Grover ngần ngữ. Cậu ấy đáp bằng giọng the thé. “Chưa xong hẳn đâu anh yêu. Phải thêm mấy ngày nữa cơ!”
“Ối chà! Lẽ nào hai tuần rồi mà chưa xong?”
“C-chưa đâu, anh yêu. Chỉ mới năm ngày thôi. Còn thêm mười hai ngày nữa mới đủ hai tuần.”
Con quái vật kia im lặng, có lẽ đang cố làm các phép toán. Nó chắc cũng học kém môn số học như tôi, vì sao đó nó đáp trả, “Được thôi, nhưng phải nhanh đấy. Anh muốn NHI-I-Ì-I-N thấy bên dưới mạng che mặt cơ, heh-heh-heh.”
Grover quay lại với tôi. “Cậu phải giúp tớ. Không còn thời gian đâu! Tớ bị kẹt trong cái hang này. Ở một hòn đảo trên biển.”
“Ở đâu?”
“Tớ không biết chính xác! Tớ tới Florida và rẽ trái.”
“Cái gì? Làm thế nào cậu…”
“Đó là một cái bẫy!” Grover đáp. “Đó là lý do tại sao không một thần rừng nào có thể trở về từ cuộc tìm kiếm đó. Hắn ta là kẻ chăn cừu, Percy à! Và hắn ta có nó. Phép thuật tự nhiên của nó quá mạnh khiến nó có mùi giống với mì của thần Pan(19) vĩ đại. Các thần rừng tới đây đều nghĩ rằng mình đã tìm ra được thần Pan. Họ đã bị mắc bẫy và bị Polyphemus ăn thịt!”
“Poly nào cơ?”
“Người Cyclops ấy!” Grover đáp, giọng đầy cáu kỉnh “Tớ suýt trốn thoát được. Tớ đã chạy được đến phố St Augustine.”
“Nhưng hắn đã đuổi theo cậu,” tôi nói và nhớ lại giấc mơ đầu tiên. “Và bẫy cậu trong một tiệm đồ cưới!”
“Đúng vậy.” Grover đáp. “Sợi dây linh cảm đầu tiên của tớ chắc chắn đã hoạt động từ đó. Nhìn xem, bộ đầm cô dâu này là thứ duy nhất khiến tớ sống sót. Hắn khĩ rằng tớ có mùi ngon lành nhưng tớ đã nói rằng đó chỉ là nước hoa có mùi dê mà thôi. Ơn trời, hắn nhìn cũng không được tốt lắm. Mắt hắn đã mù dở kể từ lần cuối có ai đó đã chọc vào đó. Nhưng chẳng mấy chốc, hắn sẽ nhận ra tớ là cái gì. Hắn chỉ cho tớ hai tuần để hoàn thành cái đuôi của chiếc áo cưới và hắn đang mất kiên nhẫn”.
“Chờ một phút. Gã Cyclops này nghĩ cậu là…”
“Đúng thế!” Grover rền rĩ. “Hắn nghĩ rằng tớ là quý bà Cyclops và muốn cưới tớ.
Trong các hoàn cảnh khác, tôi có thể sẽ cười đến vỡ bụng, nhưng giọng của Grover hoàn toàn thành thật. Cậu ấy đang run rẩy trong sợ hãi.
“Tớ sẽ tới giải cứu cậu,” tôi hứa. “Cậu đang ở đâu?”
“Biển Quái vật, tất nhiên!”
“Biển gì cơ?”
“Tớ đã nói với cậu rồi mà. Tớ không biết chính xác ở đâu! Nghe này, Percy… ừm, tớ thực sự xin lỗi về điều này, nhưng sợi dây linh cảm này… ừ, tớ không có sự lựa chọn nào khác. Cảm xúc của chúng ta giờ đây đã kết nối với nhau. Nếu tớ chết…”
“Đừng nói là tớ cũng sẽ chết theo nhé!”
“Ồ, có lẽ là không đâu. Cậu có thể sống trong nhiều năm với đời sống thực vật. Nhưng, ừ, có thể sẽ tốt hơn nếu cậu đưa tớ thoát ra khỏi đây.”
“Bánh mật ong của anh ơi!” con quái vật kia lại kêu rống lên. “Tới giờ ăn tối rồi. Ngon tuyệt, thịt cừu ngon tuyệt!”
Grover thút thít. “Tớ phải đi đâu. Cậu nhanh lên nhé!”
“Gượm đã, cậu nói ‘nó’ đã ở đây. ‘Nó’ là cái gì thế?”
Nhưng giọng nói của Grover đã trở nên không rõ. “Ngủ ngon. Đừng để tớ phải chết!”