Chương - 142: Nói chuyện với nhau
Trương quản gia đứng ở cửa, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc, vẻ mặt tươi cười, khách khí nói” Tiểu Trúc cô nương, ăn cơm hả?”
“Vừa ăn xong, Trương quản gia đã ăn chưa?” Lâm Tiểu Trúc cũng khách khí hỏi thăm vài lời, sau đó nghiêng người nói” Trương quản gia mời vào ngồi”
“Không cần, ta nói mấy câu rồi đi ngay” Trương quản gia vội vàng khoát tay. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không tốt. Nếu để công tử hiểu lầm…nghĩ tới đây, hắn vội nói ‘ta đến đây chỉ muốn nói với ngươi, lão Vương bị hình, sợ là trong vòng mười ngày không thể làm việc. Trong khoản thời gian này, chuyện ăn uống của công tử đành phải phiền ngươi rồi. Mỗi ngày cần nguyên liệu nấu ăn gì, ngươi nói trước một ngày cho ta biết, ta sai người đi mua. Còn nữa, cơm trưa của công tử hôm nay không cần làm vội, hắn cả đêm mệt nhọc, vừa mới nằm xuống, không biết tới lúc nào mới tỉnh. Ngươi canh thời gian, qua buổi trưa một chút hãy chuẩn bị. Ngày hôm qua mua không ít nguyên liệu nấu ăn, chắc là đủ dùng cho hôm nay. Khi công tử tỉnh lại, Ngô ma ma sẽ sai nha hoàn đến báo cho ngươi biết”
“Được, ta đã biết” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười gật đầu
“Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta đi trước.” Trương quản gia xoay người rời đi.
“Đúng rồi, Trương quản gia, ta có chuyện này muốn hỏi ngài.” Lâm Tiểu Trúc vội gọi hắn lại” nếu ta muốn mua vài thứ, không biết nên nhờ ai?”
Trong phủ nhiều thị phi, muốn mua gì đó, nàng vẫn nên nói với Trương quản gia một tiếng thì hay hơn, nếu tự đi nhờ Chu Vấn, bị người ta nói thành trao tặng riêng tư thì không tốt lắm
“Trước mắt việc mua hàng giao cho Chu Vân, chính là con thứ hai của Chu gia ở phòng bếp lớn. Tiểu Trúc cô nương cần gì, cứ nói với hắn là được”
“Được, ta đã biết, cảm ơn Trương quản gia” Lâm Tiểu Trúc cảm kích nói
“Nhấc tay chi lao mà thôi, có gì mà cảm ơn” Trương quản gia chắp tay” cáo từ”
“Trương quản gia đi thong thả.”
Lâm Tiểu Trúc theo bóng dáng của hắn, cười khổ lắc lắc đầu.
Hai câu đơn giản như vậy, bảo ai tới nói cho nàng cũng được nhưng lại đến Trương quản gia tự mình đến báo. Hắn làm như vậy là thấy Thính Vũ và lão Vương bị phạt, nghĩ nàng ở trong lòng Viên Thiên Dã có địa vị rất lớn, cho nên muốn lấy lòng nàng mà thôi.
Con người thấy lợi như thiêu thân lao vào ánh sáng cũng là chuyện bình thường.
Nếu hiện giờ ở phòng bếp không có chuyện gì làm, Lâm Tiểu Trúc trở nên rảnh rỗi. Nàng quay lại phòng ngủ, tính xem nên nhờ Chu Vân mua bao nhiêu giấy và bút mực. Nhân lúc ở đây rảnh rỗi lại thanh tĩnh, nàng muốn viết lại những ký ức còn lưu trong đầu. Thời gian càng dài, ký ức của kiếp trước càng mơ hồ. Nàng thường xuyên ôn đi ôn lại, để không thể quên. Những ký ức đó đối với nàng là bảo tàng, cần phải trân quý. Đương nhiên sau khi viết xong, nàng phải lập tức thiêu hủy, mấy thứ này mà bị người khác phát hiện thì sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Tính toán xong, nàng lấy từ đai lưng ra hai mươi văn tiền bỏ vào túi tiền, sau đó lên giường luyện công. Thân thể nàng tuy đã được uống mấy viên thuốc của Viên Thiên Dã, trong thời gian ngắn khí lực đột nhiên tăng lên rất nhiều nhưng dù sao thể chất cũng không tốt, cho nên sau đó dù có uống thuốc hay luyện công thì tiến triển cũng rất chậm. Luyện suốt hai năm, võ công của nàng cũng chỉ đủ để đối phó với hai nam tử bình thường, nếu gặp người võ công cao cường như Viên Cửu hay là đánh đá thành tro, với nàng chỉ là mơ.
Tuy nhiên chậm vẫn hơn không, huống chi không có việc gì làm, coi như là giải buồn.
Rất nhanh đã tới trưa. Lâm Tiểu Trúc đến phòng bếp nhỏ kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, thấy ở góc tường có một cái ao nhỏ xây bằng đá tảng, trong có mấy con quyết ngư, mỗi con nặng chừng bảy, tám cân. Lồng sắt trong sân cũng cóm ấy con gà, vịt, rau củ cũng có nhiều loại. Nàng rất nhanh đã lên xong thực đơn, trời nóng bức, làm canh thịt vịt ngân hạnh, lưỡi vịt xào giao bạch, quyết ngư hấp, tố sao tam ti, rau muống xào, cuối cùng là một chén mì lạnh làm món chính.
Viên Thiên Dã cũng coi như là chủ tử dễ hầu hạ, ăn cái gì cũng không để ý, chỉ cần sạch sẽ, ngon là được, cũng không xa xỉ, khi không mời khách thì nhiều nhất cũng chỉ bốn món một canh.
Giết vịt làm long, dù không có ai giúp, Lâm Tiểu Trúc cũng làm rất lưu loát, lát sau con vịt đã làm xong. Sau đó ngoại trừ cá, cái nào nên rửa, cái nào nên cắt đều làm rất tốt, chỉ chờ người tới thông báo là lập tức bắt tay vào nấu.
Viên Thiên Dã chắc tối qua mệt chết đi được nên ngủ liền bốn canh giờ mới tỉnh. Đến quá trưa, một tiểu nha hoàn lạ mặt tên Thập Dương mới đến phòng bếp thông báo nấu cơm. Lâm Tiểu Trúc liền nhanh chóng bắt tay xào xào, nấu nấu, lát sau đã đặt vào khay mang đến chính viện.
Viên Thiên Dã đang ngồi trong đại sảnh xem sách, thấy Lâm Tiểu Trúc tiến vào, theo đó là mùi thơm của thức ăn liền lập tức cất sách, cười nói” cuối cùng cũng được ăn rồi, ta đói quá”
Nhìn thức ăn trong khay trên tay Lâm Tiểu Trúc, ngón tay trỏ hắn khẽ động, không đợi nàng đặt đồ ăn xong đã cầm đũa gắp một miếng mì lạnh mà ăn.
“Công tử, uống canh trước đi” Lâm Tiểu Trúc múc một chén canh đặt trước mặt hắn, vốn định đoạt lấy chén mì lạnh trên tay hắn nhưng liếc nhìn thấy Ngô ma ma từ trong phòng đi ra, nàng vội lùi tay lại, đứng nghiêm người.
Viên Thiên Dã thấy vậy, quay đầu nhìn Ngô ma ma nói” Ngô ma ma, ở đây không có chuyện gì, ngươi đi nghỉ đi” sau đó để mặt lạnh xuống.
Ngô mẹ có chút ngạc nhiên nhưng phản ứng rất nhanh, cung kính dạ một tiếng rồi thi lễ lui ra
Tuy rằng Lâm Tiểu Trúc không có làm nha hòa nhưng cũng biết khi chủ tử ăn cơm luôn có nha hoàn, bà tử hầu hạ bên cạnh. Lúc này Viên Thiên Dã đuổi Ngô ma ma đi, không biết nàng ta sẽ nghĩ nàng thế nào, bất an nói” công tử, như vậy có phải có chút không ổn không?”
“Có gì không ổn?” Viên Thiên Dã kéo cao tay áo, bưng chén canh lên uống một ngụm mới nói tiếp” những người này suốt ngày đảo quanh ta, rất phiền, cho nên ta thích ở sơn trang hơn”
“Ngài là chủ tử, thích thế nào chẳng phải đều do ngươi định đoạt sao?sao lại bị một hạ nhân phiền thành như vậy” nàng có chút không rõ
Viên Thiên Dã liếc nàng một cái” các nàng đều do mẫu thân ta phái tới hầu hạ ta, đại diện cho ý nguyện của mẫu thân ta”. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt hàm chứa sự xin lỗi” cho nên, sáng nay ta chỉ có thể xử phạt đến vậy thôi, nếu không thì là bất hiếu nhưng từ nay về sau bọn họ sẽ không khó dễ ngươi nữa”
Đây là giải thích? Hắn xử phạt hạ nhân thế nào, cần gì phải giải thích với nàng. Lâm Tiểu Trúc cố không suy nghĩ nhiều, cười nói” không sao, khó xử ta thì có quan trọng gì, cùng lắm lại cho ngươi uống cháo trắng”
Viên Thiên Dã cũng bật cười thành tiếng” quản thúc hạ nhân không tốt, ta cũng nên bị phạt”
“Đương nhiên” Lâm Tiểu Trúc cũng cười
Viên Thiên Dã đang đói, tâm tình lại vui vẻ nên khẩu vị cũng tốt hơn, nhìn thoáng qua mì lạnh hỏi” ngươi chưa nói ta biết sao không cho ta ăn mì lạnh trước mà muốn ta uống canh trước”
“Trước khi ăn, uống canh, càng uống càng khỏe. Sau khi ăn, uống canh, càng uống càng béo”
“Có cách nói như vậy sao? Sao ta chưa nghe nói qua?” Viên Thiên Dã hoài nghi nhướng mày nhìn nàng.
Trước kia Lâm Tiểu Trúc chỉ nghe một người bạn ở Quảng Đông nói vậy, cũng không biết nên giải thích thế nào liền chơi xấu” tin hay không tùy ngài”
Viên Thiên Dã có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bưng chén canh lên” ta uống canh trước”
Lâm Tiểu Trúc đặt thức ăn lên bàn rồi lui sang đứng một bên.
Không biết do Viên Thiên Dã đói hay Lâm Tiểu Trúc làm thức ăn hợp khẩu vị hắn mà bốn món một canh, Viên Thiên Dã cũng ăn hết hơn phân nửa mới dừng đũa, lấy tay lau miệng, khen” ăn ngon”
Lâm Tiểu Trúc mỉm cười, tiến lên thu dọn
“Đem để ở chỗ kia đi, ta có lời muốn nói với ngươi” Viên Thiên Dã đứng dậy, đi đến cạnh ghế ngồi xuống, chỉ tay vào ghế đối diện hắn nói với Lâm Tiểu Trúc” ngồi đi”
“Cảm ơn công tử, Tiểu Trúc vẫn nên đứng là được rồi” Lâm Tiểu Trúc cũng không ngồi. Trước kia ở sơn trang, Viên Thiên Dã là lớn nhất, hắn lại không để ý, sao cũng được, nàng cũng thích cái loại tùy ý này, nên cũng đối xử như ngang hàng. Nhưng ở đây, hạ nhân đều do mẫu thân hắn phái tới, giống như Ngô ma ma chắc chắn là cơ sở ngầm của mẫu thân hắn. Nữ nhân luôn thương con của mình nhất, nhất định đều quan tâm quá mức, thấy cô nương nào cũng lo người ta sẽ trộm lấy tâm của con nàng, cướp hắn khỏi nàng. Cho nên nàng luôn chú ý quy củ để tránh bản thân không bị phiền toái.
Viên Thiên Dã cũng hiểu được điều này, cho nên Lâm Tiểu Trúc muốn đứng, hắn cũng không miễn cưỡng, trầm ngâm một lát nói” chuyện sáng nay, Thính Vũ và lão Vương chỉ bị đánh ba mươi đại bản, dù sao bọn họ hầu hạ ta tám năm, lại chưa từng phạm sai, ta không thể đuổi bọn họ đi. Sau này ngươi và lão Vương còn làm chung trong tiểu phòng bếp, đối với chuyện này, ngươi có suy nghĩ gì không?”
“Mọi việc cứ theo công tử, Tiểu Trúc không dám có suy nghĩ gì” Lâm Tiểu Trúc quy củ đáp
Viên Thiên Dã cũng không buông tha nàng” nếu lão Vương, mã bà tử và Lý bà tử hận ngươi, lại ngáng chân ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Lâm Tiểu Trúc cười cười:” Ta với Vương sư phụ và hai bà tử cũng không có thâm cừu đại hận gì, chẳng qua Vương sư phụ nghĩ ta cướp chén cơm của hắn thôi. Chỉ cần công tử không vì có ta mà vắng vẻ, soi mói Vương sư phụ, lâu dần, hắn biết ta không có uy hiếp gì với hắn, tự nhiên sẽ không có việc gì”
“Nhưng hắn vẫn ghi thù thì sao?” Viên Thiên Dã nhăn mày, nhìn nàng chằm chằm.