Chương - 146: Xảo ngộ
Thì ra phía sau cây cổ thụ còn có một tiểu lâu, mà lầu hai được chia là hai gian. Phía đông là gian phòng sàn gỗ bóng loáng, trên bàn là chậu hoa lan tươi tốt, ngồi ở nơi này không khí thông thoáng, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đẹp trong viện, làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Lâm Tiểu Trúc cùng Chu Nhị Ny, hiện tại là Chu Nhu ngồi xuống bàn, rồi nói” trước tiên, ngươi hãy pha cho ta một bình trà uống thử”
Chu Nhu cũng không nhiều lời, tự mình nấu nước, rửa chén, cho trà vào bình, châm nước, rót trà…động tác lưu loát, tư thế tự nhiên, ôn nhu mà đẹp mắt
Lâm Tiểu Trúc cầm ly trà uống thử một ngụm, ngước mắt hỏi” khi ngươi pha trà thì nghĩ tới cái gì?”
Chu Nhu ngước mắt, có chút kinh ngạc nhìn nàng đáp” đương nhiên là nghĩ làm sao cho động tác đẹp hơn, không phạm sai lầm nào”
“Vậy sau khi ngươi uống trà do mình pha thì có cảm nghĩ gì?”
Chu Nhu nghĩ nghĩ:” Cảm giác trong miệng khoan khoái, chân răng lưu hương”
“Ngoài ra không có gì nữa sao?”
Chu Nhu kỳ quái nhìn Lâm Tiểu Trúc:” còn có gì nữa?”
Lâm Tiểu Trúc mỉm cười buông ly trà, lắc lắc đầu, nói:” Nói vậy ngươi cũng biết thời gian cấp bách. Ta không biết hôm nay ngươi có thể lĩnh ngộ lời của ta hay không nhưng hi vọng ngươi để trong lòng. Khi ngươi vận dụng công phu pha trà để chấp hành nhiệm vụ, có thể làm theo lời ta nói thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ một các xuất sắc”
Nghe vậy Chu Nhu liền đứng lên thi lễ” Diệp cô nương, mời nói”
Lâm Tiểu Trúc cực kỳ vừa lòng với thái độ của nàng” người buôn bán nơi phố phường uống trà là để giải khát; các sĩ phu uống trà lại chú ý tới tâm tình. Người cả ngày ở ngoài bôn ba mệt nhọc, xử lý đủ thứ chuyện phiền toái, trong lòng chất chứa đủ thứ chuyện, khi đi vào một gian phòng nhã nhặn, nhìn thấy hoa tươi, còn có cầm tranh nhã nhạc, rửa sạch hai tay, đốt một nén hương, chậm rãi pha cho mình một bình trà, nhìn lá trà ngâm trong nước sôi rồi chậm rãi giãn ra, tỏa ra hương thơm, hơi nước bốc lên nhè nhẹ…lúc này hắn sẽ cảm thấy thân thể được thả lỏng, lòng cũng nhẹ nhõm hơn, cảm giác an bình tràn ngập trong tim, đó chính là cảnh giới cao nhất của người uống trà”
“Nhưng một người uống trà, có khi không tránh khỏi cảm giác tịch mịch, hơn nữa trà ngon lại càng cần người đối ẩm, chia sẻ. Nếu lúc đó có một hai bằng hữu có kiến thức về trà cùng ngồi uống trà đàm luận, kể chuyện về trà, nói đến chỗ tâm đắc, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười cũng có thể hiểu ý nhau. Đây chính là cảnh giới cao nhất của bằng hữu cùng nhau uống trà”
Nàng nhìn thẳng Chu Nhu nói” cho nên khi ngươi pha trà, tâm phải như nước, quên hết mọi chuyện hồng trần. Ngươi chỉ chú ý đến nước pha trà, đắm chìm trong hương thơm của trà, thầm nghĩ đem những gì thanh nhã nhất thế gian hòa tan lại với nhau, tạo ra tư vị tốt đẹp nhất thế gian. Đây mới là tâm tình ngươi nên có. Ngươi có an tường tĩnh lặng như vậy thì mới có thể truyền lại tâm tình của mình cho người khác. Cho dù lúc này không lên tiếng, hắn cũng sẽ bị ngươi hấp dẫn, mới nguyện ý cùng ngươi pha trà, uống trà, mới xem ngươi là nơi hắn có thể chia sẻ, xem ngươi là nữ tử đáng quý nhất thế gian, cất giữ ngươi trong tim”
Nói xong này đó, nàng không thèm nhắc lại, chỉ cầm bình trà lên, chậm rãi rót cho mình một ly
Chu Nhu vốn thông minh, ba năm học tập ở sơn trang càng làm cho nàng thêm sắc bén, từ một sơn nữ nửa chữ không biết đã trở thành tiểu thư khuê các tinh thông cầm kỳ thi họa. Mấy năm qua, nàng đọc không ít sách, còn làm thơ, đánh đàn…Lúc này lại quan tâm đến trà nghệ. Cho nên những lời của Lâm Tiểu Trúc làm nàng đại khai nhãn giới, tâm như được nước trà gột rửa mà trở nên trong sáng hơn, lặng lẽ thẩm thấu từng lời từng chữ
“Nghe nói một buổi bằng đọc sách mười năm. Đa tạ cô nương chỉ dạy” Nàng đứng lên, hành đại lễ với Lâm Tiểu Trúc
Lâm Tiểu Trúc biết Chu Nhu được nàng chỉ điểm, sau này trà nghệ sẽ tăng tiến khôn cùng, tiền đồ vô lượng nên cũng không từ chối, thản nhiên nhận đại lễ của nàng
Mấy ngày sau, Lâm Tiểu Trúc dạy Chu Nhu cách bố trí khung cảnh, làm sao để có không khí thanh u, lợi dụng vị giác, khứu giác, thị giác như thế nào để phân biệt các loại trà.
Hôm nay, hai người đang cùng thảo luận xem loại nước nào pha trà tốt nhất thì cửa bị trung niên nam tử gõ vang lên. Hồi sau, Viên Tam Nương tiến vào, nghiêm túc nói” hai vị cô nương, tình hình có biến, chúng ta không còn thời gian để học tập. Công tử có lệnh, chúng ta phải lập tức lên ngựa đến gặp người kia, hơn nữa chỉ được thành công, không cho phép thất bại. Cho nên để đảm bảo vạn vô nhất nhất, Diệp Thanh cô nương phải giả làm một tiểu tỳ đi trước, còn Chu Nhu cô nương sau khi xong việc thì rời đi, đến lúc đó sẽ có người đón ngươi trở về”
“Nhưng không thể bố trí hoàn cảnh trà thất” Chu Nhu khó xử
Viên Tam Nương cắt ngang lời nàng” Diệp Thanh cô nương mấy ngày nay giảng giải, ta luôn ở bên cạnh nghe được. Chuyện này hôm trước nàng đã thảo luận với ngươi căn cứ theo những gì Diệp Thanh cô nương chỉ dẫn, có thể bố trí một chỗ. Bây giờ chúng ta đi đến quán trà trước để gặp người kia, sau đó cùng nhau đi qua, nếu có gì không ổn, Diệp Thanh cô nương sẽ thay đổi cho thích hợp”
Nàng quay sang nói với Lâm Tiểu Trúc” Diệp Thanh cô nương, đối tượng và nhiệm vụ, chúng ta đã nói với Chu Nhu cô nương, bây giờ giới thiệu với ngươi một chút. Vị kia họ Chung, là một tướng quân, năm nay bốn mươi lăm tuổi. Tuy là tướng quân nhưng lại thích chơi cờ và uống trà, tuy nhiên hai sở thích này lại không mấy phù hợp với võ tướng, sợ người ta nói hắn học đòi văn vẻ nên hầu như không thể hiện với ai. Nhiệm vụ lần này của Chu Nhu cô nương là làm cho hắn chú ý, khiến hắn xem nàng là hồng nhan tri kỷ”
“Dạ, ta hiểu được”
‘Vậy ngươi theo ta quay về sân, chúng ta hóa trang, thay đổi xiêm y”
Nửa canh giờ sau, Chu Nhu mặc xiêm y thanh nhã, mặt che khăn cùng hai nha hoàn, một ma ma rời khỏi tòa nhà đến một quán trà ở gần bờ sông có phong cảnh như họa
Không biết do chưa tới giờ, mọi người đều bận rộn công việc hay do tình hình kinh doanh của quán trà không tốt mà lúc này trong quán không có khách, chỉ có hai tiểu nhị đang chậm chạp lau bàn.
“Tiểu nhị, cho một bình trà long tĩnh” Viên Tam Nương vừa vào cửa đã gọi lớn tiếng
“Đến đây đến đây, mời các vị lên lầu” một tiểu nhị vội chạy tới tiếp đón các nàng
Thời đại này cũng khá cởi mở, rất giống thời Đường, nữ tu chưa lấy chồng có thể cùng người nhà hoặc nô bộc đi ra ngoài. Cho nên đối với đoàn người Lâm Tiểu Trúc, tiểu nhị không lấy làm kỳ lạ
Lâm Tiểu Trúc không biết quán trà này có phải sản nghiệp của Viên Thiên Dã hay không, hôm nay nàng không phải là nhân vật chính nên cũng không quan tâm lắm, chỉ đưa mắt nhìn chung quanh. Trên lầu tuy không ngăn vách nhưng bố trí rất thanh nhã, trong không khí còn thoảng mùi hương an thần
Nàng vừa lòng gật gật đầu, nói với tiểu nhị” các ngươi chỉ cần mang nước, lá trà và bếp lò lên đây, chúng ta tự pha trà”
Cũng không biết quán trà có phục vụ như vậy hay chỉ chuẩn bị riêng cho hôm nay, mà tiểu nhị nghe vậy cũng không nói nhiều, gật đầu rồi đi xuống lầu
“Tiểu nhị, cũng không cần vội lắm, lát nữa có khách đến rồi ngươi hãy bưng lên” Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ lại dặn thêm một câu
“Cô nương yên tâm đi.” Tiểu nhị cam đoan như vậy, Lâm Tiểu Trúc liền biết quán trà này là người một nhà.
“Chu cô nương, lát nữa khi người tới, ngươi mới tháo khăn che mặt xuống nha” Viên Tam Nương nhắc nhở
Chu Nhu đang tính tháo khăn che mặt, Lâm Tiểu Trúc lại nói” theo ta thấy, cứ để khăn che mặt như vậy”
Viên Tam Nương gật đầu ‘hết thảy nghe theo Diệp Thanh cô nương”
Chu Nhu buông tay, mỉm cười với Lâm Tiểu Trúc
Lâm Tiểu Trúc mấy ngày qua rất hài lòng khí chất và thái độ của Chu Nhu. Tâm tình có thể thay đổi hoàn toàn khí chất của một người. Chu Nhu thanh nhã, trầm tĩnh lúc này hoàn toàn khác với Chu Nhị Ny ba năm trước thường xuyên cãi vả với Ngô Thái Vân vì Viên Thiên Dã.
Mọi người ngồi được một lát liền nghe có tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa dừng lại
Sau đó có tiếng nam tử tức giận hỏi” xe ngựa xảy ra chuyện gì?
“Lão gia, trục xe bị gãy, ngài xuống trước đi” xa phu đáp lời” hay là lão gia vào quán trà ngồi đợi một lát, tiểu nhân tìm người đến sửa xe xong sẽ đưa người về nhà”
Nam nhân kia ngừng một chút rồi nói” cũng được” sau đó nghe tiếng bước chân đi về phía bên này
Viên Tam Nương đang chờ thanh âm này, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu mọi người, lại vỗ vỗ vai Chu Nhu, cổ vũ cho nàng rồi đứng thẳng người không nhúc nhích
“Vị gia này, mời vào trong” dưới lầu vang lên thanh âm nhiệt tình của tiểu nhị” không biết ngài uống trà gì?”
“Trà long tĩnh thượng hạng” Nam nhân kia chính là Chung Ngọc Quý mà mọi người chờ đợi. Hắn thấy quán trà không một bóng người thì vừa lòng gật đầu
Lúc này, một tiểu nhị khác mang theo những gì Lâm Tiểu Trúc cần đi ngang qua mặt hắn, hướng lên trên lầu.