Chương - 223: Gặp nhau
Lưu Nghiệp trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi bỗng nhiên cười, càng cười càng lớn tiếng, suýt chút là ôm bụng không thẳng người được, vất vả hồi lâu mới chỉ vào mặt mình nói với Lâm Tiểu Trúc” haha, giả bộ cũng giống thật, suýt chút nữa ta đã bị ngươi lừa. Bảo cha ta đến làm gì? Nếu ta thực sự gọi hắn đến sẽ bị hắn một trận, sau đó thả ngươi ra, như vậy là đúng ý ngươi rồi. Có phải thế không? hừ, còn làm ta tưởng thật, hừ, nói cho ngươi biết, thiếu gia ta từ nhỏ đến lớn không sợ bị dọa” hắn ẩn đưa tình” có điều như vậy cũng tốt, thiếu gia ta thích. Thiếu gia ta thực sự là càng lúc nàng thích ngươi. Mấy mỹ nhân kia đều là khúc gỗ đâu có thú vị bằng ngươi”
“Không ngờ ngươi cho rằng ta đùa giỡn với ngươi. Ta không rảnh” Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn như nhìn người chết, quay đầu hỏi nha hoàn” phòng ở đâu?”
Nha hoàn kia liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình, thấy hắn không có phản ứng mới nói” bên này”
Dù sao cũng ở trong viện của mình, kiến trong miệng chén còn bò đi đâu, cho nên Lưu Nghiệp không ngăn cản, đen mặt đi vào thiên thính.
Lâm Tiểu Trúc đi vào đại sảnh, đỉnh đạc ngồi xuống thượng thủ, nói” ngươi thực sự không đi mời cha ngươi?”
“Ta đâu có ngu” Lưu Nghiệp nhìn bên ngoài cửa sổ lại quay đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của Lâm Tiểu Trúc, híp mắt cười nói” bảo bối, thực sự muốn ở trong này cùng thiếu gia ta thân thiết sao?”
Lâm Tiểu Trúc lạnh lùng liếc hắn một cái, ngẩng đầu lên, kêu lớn” Viên Ngũ Nương, xuống dưới đi”
Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương vừa mới giấu mình trên xà ngang thiên thính cả kinh, đưa mắt nhìn nhau.
“Được rồi, xuống dưới đi, ta biết ngươi đang ở trên” Lâm Tiểu Trúc có chút không kiên nhẫn. Khi rời khỏi Viên phủ, nàng từng nghĩ tới Viên Thiên Dã sẽ cho người theo dõi nàng. Với hiểu biết của nàng về hắn, vẫn cảm thấy hắn là người không dễ dàng buông tay. Nếu không nàng sẽ không một mình mướn một xe ngựa cùng một lão nhân lái xe lại dám đi tới Nam Việt quốc, mà ít ra phải nhờ tiêu cục bảo hộ. Dọc đường đi tuy không có cường đạo nhưng du côn lưu manh như Lưu Nghiệp không ít. Nàng giả dạng thế này cũng không qua mặt được ai, thế nào cũng sẽ gặp phiền toái. Nếu mướn bảo tiêu, Viên Ngũ Nương không có cơ hội ra tay, nàng sẽ không biết có người theo dõi mình hay không. Cứ nghĩ tới nhất cử nhất động bị người khác giám sát, tuy là có ý tốt nhưng nàng vẫn thấy khó chịu.
Nếu Viên Thiên Dã thật sự không phái người theo dõi bảo hộ nàng thì vẫn tự tin với công phu mèo quào ba chân và sự thông minh của mình vẫn dư sức đối phó với mây tên du côn lưu manh. Giống như hôm nay, không có Viên Ngũ Nương, nàng sẽ tạt hạt tiêu lên mặt đám người Lưu Nghiệp, như vậy cũng dễ dàng thoát đi.
“Đi xuống đi.” Viên Ngũ Nương thấy không thể che giấu Lâm Tiểu Trúc được nữa liền nói với Viên Lục Nương rồi phi thân xuống.
Lưu Nghiệp thấy Lâm Tiểu Trúc hô lớn, có chút hoảng sợ nhưng vẫn không thấy ai, nghĩ là nàng lại gạt mình đang tính cười nhạo thì trước mắt bỗng hoa lên, trước mặt xuất hiện hai người mặc áo xám, hắn bị dọa đến suýt kêu thành tiếng.
“Cô nương.” Viên Ngũ nương biết Lâm Tiểu Trúc kêu mình xuất hiện là có dụng ý cũng rất nể tình mà quỳ một gối, ôm quyền thi lễ, bộ dáng phục tùng nàng. Viên Lục Nương sau khi thi lễ xong thì bạch quang lóe lên, dây thừng trên người Lâm Tiểu Trúc đều bị cắt bỏ.
Lâm Tiểu Trúc tháo bỏ dây thừng, mặt không thay đổi, phất tay nói” ân, được rồi, đi thôi, lát nữa ta gọi các ngươi, các ngươi lại đến”
Thanh âm chưa dứt, Lưu Nghiệp chỉ nghe” dạ” một tiếng rồi nháy mắt hai người kia đã biến mất. Hắn đi vòng vòng trong phòng tìm kiếm, còn đứng lên ghế nhìn lên xà ngang nhưng một góc áo cũng không thấy đâu.
Lưu Nghiệp sửng sốt nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi quay sang hỏi nha hoàng” ta, không phải ta hoa mắt chứ?”
“Thiếu, thiếu gia, vừa rồi quả thật có hai người áo xám quỳ ở chỗ kia” nha hoàn lắp bắp nói.
“Được rồi, mau đi mời cha ngươi đi. Ta cho ngươi thời gian một nén nhang” Lâm Tiểu Trúc nói xong, quay đầu trừng mắt nhìn nha hoàn kia” dâng trà”
“Dạ, dạ” nha đầu kia vừa rồi cũng bị dọa sợ, không nhớ phải xin chỉ thị của thiếu gia nhà mình, lập tức nghe lời lui xuống.
“Cô nương thỉnh chờ.” Lưu Nghiệp lúc này phục hồi tinh thần, nhớ những lời Lâm Tiểu Trúc vừa nói, không khỏi rùng mình, giọng điệu cũng khách khí hơn, lảo đảo xoay người đi tìm cha hắn.
Lâm Tiểu Trúc mới uống được hai ngụm trà, Lưu Nghiệp đã đưa một trung niên nam tử chừng năm mươi tuổi đi vào.
Lưu Nghiệp không ra gì nhưng cũng là con quan huyện, vẫn có chút kiến thức. Biết người bình thường không thể có được ẩn vệ có công phu cao thâm như Viên Ngũ Nương nên không dám giấu diếm cha mình, dọc đường đã kể lại toàn bộ sự tình. Lưu Xa nghe vậy, biết con đã chọc phải người không nên chọc, có cảm giác như đại họa lâm đầu, cũng không quản giáo huấn hắn mà vội vã chạy tới, vừa vào cửa đã quỳ xuống nói” tiểu nhi không tốt, đắc tội quý nhân, xin quý nhân nể tình vợ chồng chúng ta hơn ba mươi tuổi mới có một mụn con mà tha cho một lần, cho Lưu phủ có cơ hội tạ tội”
Không nói thứ tội mà nói cho cơ hội tạ tội, vị Lưu huyện lệnh thật biết cách nói chuyện.
Lâm Tiểu Trúc ngồi yên nhìn Lưu Xa không ngừng dập đầu lên đất, trong lòng cực kỳ phức tạp. Một triều đại an nhàn quá lâu dễ dàng nảy sinh hủ bại. Dù là trong xã hội hiện đại, giai cấp như nhau nhưng sự phân chia tầng lớp vẫn tồn tại, huống chi là trong xã hội phong kiến. Trong khoảng thời gian qua, trước thì có Viên Chấp, Lưu tứ công tử, hiện giờ có Lưu Nghiệp, dù cuộc sống của nàng khép kín lại được Viên Thiên Dã bảo hộ thì trong khoản thời gian ngắn ngủi cũng vẫn gặp phải nhiều người như thế? vậy còn những người ở dưới đáy xã hội thì sao? có lẽ là càng bất đắc dĩ hơn, càng không nói tới cái gì là công bằng.
“Hừ, ba mươi tuổi mới có một đứa con nên có thể dung túng cho hắn làm càn, cưỡng ép dân nữ sao? vậy nếu bốn mươi tuổi mới có con, có phải dù con ngươi giết người cũng có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luận không? Lưu huyện lệnh, ngươi bình thường phán án như vậy sao?”
“Hạ, hạ quan không dám, hạ quan không có ý này” Lưu Xa nói năng lộn xộn. Đánh chết hắn cũng không tin tiểu cô nương ngồi trên thượng thủ này là một bá tánh bình dân giả dạng. Tiểu cô nương bình thường thấy quan như hắn đều nói năng lộn xộn, cho dù là thiên kim nhà quan cũng không thể xuất khẩu thành thơ, khí thế bức người như vị này được
“Ngươi không cần đoán ta là ai, ngươi chưa chắc biết được thân phận của ta. Ta cũng không để ý ngươi dạy con thế nào. Ta chỉ nói cho ngươi biết, ngươi ngay cả con mình cũng dạy không xong thì nói gì quản dân chúng. Được rồi, ngươi sở tác sở vi, con ngươi cũng sở tác sở vi, tất cả sẽ được báo cáo lên trên, về phần Hoàng thượng xử trí ngươi thế nào thì phải xem tạo hóa của ngươi” Lâm Tiểu Trúc khôn nhiều lời, đứng dậy chắp tay nói” cáo từ”
Những lời này cũng phải nói suông, Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương đã có mặt ở đây, chắc chắn sẽ bẩm báo lại với Viên Thiên Dã. Hắn mà biết thì còn lợi hại hơn Viên Thác nhiều. Vị quan huyện này tự cầu nhiều phúc đi.
“Cô nương, cô nương...” Vừa nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, Lưu Xa đã bị dọa đến hồn phi phách tán, không để ý tới hình tượng cũng không quản tuổi tác, vội vàng ngăng cản nàng, liên tục dập đầu nói” cô nương, ta sai rồi, ta biết ta nói sai rồi. Sau này ta sẽ hảo hảo quản thúc khuyển tử, ta sẽ đánh gãy chân hắn, không cho hắn xuất môn nửa bước. Ta sẽ thả hết các cô nương bị hắn bắt, còn bồi thường nhiều tiền, hạ quan cũng sẽ mang theo khuyển tử đến nhà xin lỗi. Cô nương, ngươi nể tình ta còn có mẹ già tám mươi tuổi mà tha cho nhà chúng ta lần này đi. Hạ quan làm huyện lệnh mười năm cũng xem như cẩn trọng, vì dân chúng trong huyện làm nhiều việc tốt. Cô nương không tin thì có thể điều tra. Chỉ vì ta trong nhà còn có mẹ già luôn che chở cho hắn, ta không dám phạm hiếu đạo nên mới dung túng hắn như thế. Xin cô nương khai ân tha cho một lần, cho hạ quan một cơ hội chuộc tội”
Nhìn lão nhân hơn năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, phủ phục dưới chân mình liên tục dập đầu, Lâm Tiểu Trúc cũng không chịu được” nếu ngươi nói thật, Hoàng thượng là minh quân đương nhiên sẽ suy xét tường tận, Lưu huyện lệnh xin đứng lên đi”
Lúc này một lão thái thái đầu tóc bạc trắng, tay chống quải trượng, được một phụ nhân trung nhiên chừng bốn mươi tuổi dìu vào cửa. Hai người vừa tới cũng quỳ xuống, dập đầu, cầu xin.
Lâm Tiểu Trúc bị bọn họ khóc đến tâm phiền ý loạn, cũng lười đỡ hai nữ nhân kia lên” được rồi, cứ như vậy đi” nói xong xoay người bước đi.
“Cô nương, cô nương...” Lưu Xa vội vàng cầm lấy một cái hộp nhỏ trong tay phu nhân hắn đi đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc, mở ra nói” đây là chút tâm ý của hạ quan, xin cô nương nhận lấy”
Trong tráp toàn là kim ngân châu báu sáng lấp lánh, Lâm Tiểu Trúc quay đầu đi.
Lưu Nghiệp lúc này cũng lên tiếng” còn có bí phương làm món vịt nướng, tiểu nhân lập tức sai người viết ra rồi giao cho cô nương, xin cô nương tha thứ cho tiểu nhân trước kia làm xằng làm bậy, sau này tiểu nhân không dám nữa”
“Lưu đại nhân, ngươi làm vậy là sao?” Lâm Tiểu Trúc tức giận, lạnh lùng nói” ngươi là đang hối lộ bổn cô nương sao? ngươi hãy quản con ngươi thật tốt, làm tròn chức trách của mình đi. Nếu thực sự muốn tạ lỗi, vậy đem tiền này đi xây cầu làm đường đi. Cáo từ” nói xong xoay người muốn rời đi.
“Hay, nói đúng lắm” một thanh âm quen thuộc vang lên, Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu liền thấy Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực đang đi vào