Chương - 232: Mưa sa gió giật

Mọi người vội vàng ăn cơm, liền khởi hành ra đi.

Lâm Tiểu Trúc muốn lên xe với Tôn lão lại bị Viên Thiên Dã ngăn lại” chúng ta phải qua độ khẩu trước khi trời mưa, đoạn đường này rất xóc nảy lại có thể gặp mưa lớn, lên xe ta ngồi đi”

Viên Thiên Dã thân hình cao lớn, giọng điệu chân thật đáng tin, hơn nữa bầu trời trở nên đen kịt như sắp có mưa to, làm cho Lâm Tiểu Trúc có cảm giác không an toàn, không hề do dự là lên xe của Viên Thiên Dã.

“Ta cũng ngồi bên này.” Thẩm Tử Dực vốn đã lên xe của mình lại đi theo sau Lâm Tiểu Trúc.

Viên Thiên Dã không để ý tới hắn, thò đầu ra ngoài, hô to” lên đường”. Sau đó, xe ngựa bắt đầu nhanh chóng tiến về phía trước, Viên Nhị cũng đã sớm cỡi ngựa chạy đi trước, tới độ khẩu tìm thuyền.

Sắc trời ngày càng tối, xe ngựa phóng nhanh như bay, dù cho xe của Viên Thiên Dã thiết kế tinh xảo cũng không giảm được sự xóc nảy. Mọi người cũng không có tâm tình nói chuyện, hi vọng có thể đi nhanh hơn, sớm tới độ khẩu.

“Vương gia, phía trước chính là độ khẩu.” Viên Thập ở bên ngoài hô.

Người trong xe đều tập trung tinh thần, qua sông, đi xe thêm hai ly trà nữa là tới Chu gia trấn. Mặc dù dọc đường mưa gió nhưng đến đó tắ rửa thay quần áo, ăn chút thức ăn ngon, cho dù mưa to gió lớn hơn nữa cũng chẳng sao.

Chỉ chốc lát sau, xe quả nhiên ngừng lại. Viên Thập xuống ngựa đến trước xe báo” Viên Nhị đã tìm được thuyền tốt, hai vị điện hạ và Tiểu Trúc cô nương mau lên thuyền đi. Chúng ta sẽ đem xe và ngựa qua sau”

Viên Thiên Dã không đợi hắn nói xong đã nhảy xuống xe, sau đó quay người, vươn tay, ý bảo Lâm Tiểu Trúc nắm tay hắn nhảy xuống. Tình thế khẩn cấp, Lâm Tiểu Trúc cũng không nghĩ nhiều, vươn tay nắm lấy tay hắn, xuốn xe. Gã sai vặt của Thẩm Tử Dực đi đến giúp đỡ hắn xuống xe.

Đám người đi đến độ khẩu, thấy nơi đó quả niên có một con thuyền chờ sẵn, một lái thuyền chừng bốn mươi tuổi đứng ở mũi thuyền, ngẩng đầu nhìn trời lo lắng. Xoay mặt nhìn thấy đám người Viên Thiên Dã đến, vội nói” các vị quý nhân, tiểu nhân thấy thấy sắc trời hôm nay không đúng, có lẽ sắp có mưa to. Mưa gió mà qua sông e không ổn lắm, chi bằng đợi mưa tạnh rồi hãy đi?”

Mọi người đi gấp cũng vì muốn qua sông trước khi mưa to, bây giờ thấy thuyền trước mắt còn phải chờ đến khi tạnh mưa, mà chung quanh cũng chẳng có chỗ tránh trú, Thẩm Tử Dực không vui” mưa chắc không tới sớm vậy đâu, nói ít mấy câu đi, mau đưa chúng ta qua sông. Mau lên thuyền đi” nói xong bước chân lên ván cầu.

Viên Thiên Dã cau mày nhìn trời, nắm chặt tay Thẩm Tử Dực” Dực công tử, hay là nghe lời người lái thuyền đi. Bọn họ cả ngày sống trên sông nước, thời tiết nào thuận lợi qua sông, bọn họ biết rất rõ. Nếu hắn đã nói như vậy, hay là chúng ta tránh ở trong xe một lát, đợi mưa tạnh rồi qua sông cũng không muộn”

“Tránh mưa trong xe không thuận tiện, chi bằng mau chóng qua sông, đến khách điếm tắm rửa thay quần áo, uống bát canh gừng” Thẩm Tử Dực ngước mắt, nhìn Viên Thiên Dã, biểu tình bướng bỉnh.

Hai người thân phận như nhau, hơn nữa vẫn đang ở địa phận Bắc Yến, Viên Thiên Dã là chủ nhà, cho nên có chuyện gì cũng phải hỏi Thẩm Tử Dực một tiếng, vừa rồi thấy sắc trời cũng còn sáng, cảm thấy có thể kịp qua sông nên mới đồng ý với hắn. Bây giờ sắc trời đen kịt, sắp có mưa to, dù bọn họ có thể qua sông kịp thì xe và nhóm người đi sau chắc chắn sẽ không tránh được mưa to gió lớn.

Đi rừng gặp mưa không sợ nhưng qua sông, mưa to gió lớn có thể làm lật thuyền nhưng mà bộ dạng của Thẩm Tử Dực như vậy hiển nhiên là nói gì cũng không nghe.

Viên Thiên Dã quay đầu nhìn mọi người, phất tay” lên thuyền”

Hắn không lo lắm cho mấy thuộc hạ của mình, bọn họ đều võ công lợi hại lại biết bơi, dù bị lật thuyền cũng không chết nhưng trình độ của hạ nhân Thẩm phủ thế nào, hắn không biết. Có điều nếu Thẩm Tử Dực đã kiên trì qua sông thì chắc hạ nhân của hắn cũng biết bơi.

Thuyền kia không lớn không nhỏ, vừa đủ để chứa thêm một chiếc xe ngựa hoặc hai con ngựa, những người khác phải lo cho xe ngựa, dẫn người lại không đủ người, cho nên chỉ có Viên Thiên Dã, Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc lên thuyền. Lái thuyền thấy không khuyên được bọn họ mà Viên Thập cho hắn rất nhiều tiền nên chỉ đành thu ván cầu, bắt đầu cho thuyền ra sông.

Thuyền đi đến giữa sông, gió càng lúc càng mạnh, con thuyền lắc lư, chao đảo. Lâm Tiểu Trúc dùng sức vịn chặt vào ghế dựa mới có thể ổn định thân mình.

Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực ngồi một bên. Viên Thiên Dã thấy tình huống không ổn, thừa dịp sóng gió hơi êm lại, đứng lên, vươn tay nói với Lâm Tiểu Trúc 'Tiểu Trúc, mau qua đây ngồi”

Lúc này không phải là lúc e ngại nam nữ, Lâm Tiểu Trúc lập tức đứng lên, vừa nắm lấy tay Viên Thiên Dã thì thân thuyền đột nhiên chao đảo, nàng ngã nhào về phía trước, vừa vặn ngã vào ngực Viên Thiên Dã, khí tức dương cương xộc vào mũi. Bờ vai của hắn dày rộng, cánh tay hữu lực, Lâm Tiểu Trúc bỗng nhiên cảm thấy ở trong lòng hắn, bên ngoài mưa to gió lớn thế nào cũng không thấy sợ.

“Mau ngồi xuống đi” Thẩm Tử Dực thấy Viên Thiên Dã gắt gao ôm chặt Lâm Tiểu Trúc như là luyến tiếc buông tay, tâm tình cực kỳ khó chịu lên tiếng.

Lâm Tiểu Trúc nhất thời đỏ mặt, vội giãy khỏi ngực Viên Thiên Dã, lại nghe hắn nói” đừng nôn nóng, đứng vững đã” nói xong chậm rãi buông lỏng cánh tay, giúp nàng ngồi xuống.

“Đến, ngồi ở đây.” Thẩm Tử Dực chỉ vào bên cạnh hắn, muốn Lâm Tiểu Trúc ngồi giữa hắn và Viên Thiên Dã lại bị Viên Thiên Dã trừng mắt” chút nữa có chuyện gì, ngươi tự lo cho mình trước, sau đó mới cứu người”. Dìu Lâm Tiểu Trúc ngồi xuống, hắn thì chen giữa nàng và Thẩm Tử Dực, dặn dò” chút nữa có sóng to gió lớn thì nhớ ôm chặt tay ta”. Hắn chỉ có hai tay, muốn bảo vệ cả hai người thì không thể.

Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu” Hảo.”

Thẩm Tử Dực trừng mắt lại với Viên Thiên Dã, đang muốn nói chuyện đã nghe bên ngoài tiếng sấm ầm vang, không trung còn xẹt qua tia chớp, tiếp theo là gió lớn, ném con thuyền lên không trung, trong phút chốc mưa to gió tầm tã.

“Mau, nắm chặt ta.” Viên Thiên Dã quát.

Lâm Tiểu Trúc ôm cánh tay Viên Thiên Dã nhưng cảm giác thân thể của hắn nghiêng về phái trước, làm nàng cũng ngã theo, ngay sau đó là tiếng hô của Viên Thiên Dã” Thẩm Tử Dực, mua nắm chặt ta”. Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Tử Dực không biết từ khi nào đã ngã nhào ra ngoài thuyền.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì nước sông tràn vào, cuốn lấy nàng vào trong nước, đang lúc hoảng hốt, một bàn tay to chặt chẽ nắm lấy tay nàng, làm cho nàng chậm rãi bình tĩnh lại.

Ta biết bơi!

Lấy lại ý thức, Lâm Tiểu Trúc cũng bình tĩnh hơn, đang tính bơi thì cảm giác phía sau có một cỗ lực lượng cường đại lôi kéo nàng hướng lên trên.

Viên Thiên Dã, thì ra hắn cũng biết bơi.

Lâm Tiểu Trúc yên tâm hẳn, có hắn ở bên cạnh, cái gì cũng không thành vấn đề.

“Rầm” một tiếng, rốt cuộc cũng thò đầu ra khỏi nước, không khí tươi mát ùa đến, Lâm Tiểu Trúc ra sức hít vào.

“Tiểu Trúc, ngươi không sao chứ?” Bên tai truyền đến thanh âm hùng hồn quen thuộc.

Chưa bao giờ thấy thanh âm này lại dễ nghe như vậy, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy không có thanh âm nào làm người ta thấy ấm áp, yên ổn như vậy. Nàng không để ý mưa to tạt vào mặt, ngẩng đầu tươi cười với hắn” ta không sao?” lại nhìn bên cạnh hỏi” Thẩm Tử Dực đâu?”

Viên Thiên Dã sắc mặt buồn bã” ta không giữ chặt hắt”

Tâm của Lâm Tiểu Trúc chìm xuống, hoảng hốt nói” tìm xem, hắn lớn lên ở biển, hẳn là biết bơi'. Về phần người lái thuyền, sống bằng nghề sông nước, tất nhiên là bơi phải giỏi hơn người khác, Viên Thiên Dã có thể trồi lên mặt nước thì hắn cũng thế.

Lúc này mưa rất nặng hạt, không thể nhìn thấy cái gì ngoài một trượng. Hai người nhìn chung quanh vài lần vẫn không thấy gì, Viên Thiên Dã lôi kéo Lâm Tiểu Trúc” đi, chúng ta đến bên kia nhìn xem”

“Ta biết bơi, ngươi không cần đỡ ta.” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên.

Viên Thiên Dã vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, nhẹ giọng nói” Tiểu Trúc của ta lúc nào cũng có năng lực” biểu tình sủng nịch, ý tại ngôn ngoại.

Lâm Tiểu Trúc bỗng cảm thấy trong lòng ê cẩm, có cảm giác muốn rơi lệ. Cô độc ở thế giới này, nàng rất khat vọng có một người ôm nàng vào lòng mà yêu chiều sủng nịch, che chở cho nàng. Nàng vươn tay nắm chặt vạt áo của Viên Thiên Dã, nói” chúng ta đi thôi”

Lúc mới rơi xuống nước, Lâm Tiểu Trúc bị sóng đánh vào đầu làm choáng váng nhưng Viên Thiên Dã vẫn rất thanh tỉnh,còn nhớ rõ phương hướng thuyền bị lật. Hắn lôi kéo Lâm Tiểu Trúc, ra sức bơi.

“Nhìn xem, là Thẩm Tử Dực” lúc này mưa đã nhỏ hơn, có thể nhìn xa hơn. Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn chung quanh, mơ hồ thấy một bóng dáng màu hồng đang trôi trên nước, vừa vặn hôm nay Thẩm Tử Dực mặc cẩm bào màu đỏ.

“Đi, qua đó đi” Viên Thiên Dã đẩy Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc lại lắc đầu” ta ở đây chờ ngươi, ngươi mau qua đó cứu hắn. Ta thấy hắn hình như không chống đỡ được” nhìn thấy án mắt lo lắng của Viên Thiên Dã, nàng kiên định nói” ta thực sự không có việc gì”

Thẩm Tử Dực ở cách xa bọn họ, Viên Thiên Dã mang theo nàng sẽ bị vướng tay vướng chân, bơi không tiện. Nếu tới muộn, Thẩm Tử Dực chịu không được mà chìm xuống, tìm càng khó hơn. Lỡ như tìm không được sẽ mất đi cơ hội cứu trị, hai người hối hận cả đời không kịp.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện