Chương - 305: Trù nghệ đại tài
Lâm Tiểu Trúc cầm lấy, thấy thiệp mời là cho Viên Thiên Dã, muốn hắn dùng thân phận Dật vương gia của Bắc Yến làm giám khảo. Địa điểm tổ chức là ở Hiên Viên thành, biên giới của bốn nước, chỉ còn hai tháng nữa là sẽ bắt đầu.
Viên Thiên Dã lại nói” ngày mai, bố cáo cuộc thi sẽ được công bố ở các quốc gia, những người muốn tham dự có thể đến quan phủ báo danh, thời hạn báo danh là mười ngày. Sau khi hết hạn báo danh, quan phủ sẽ mở cuộc tranh tài ở địa phường trước, chọn người thắng cuộc đưa đi thi đấu tiếp ở kinh thành vào mười ngày sau. Qua lần này, mỗi quốc gia sẽ chọn hai mươi tuyển thủ gọi nhất tham gia trận chung kết do Hiên Viên triều tổ chức”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên” nói vậy ta phải chuẩn bị về Bắc Yến rồi?”
“Ta đã cho người đến Yên kinh báo danh cho ngươi rồi, nửa tháng sau ngươi về Yên kinh tham gia thi đấu là được”. Hắn thấy Lâm Tiểu Trúc gật đầu, nhịn không được lại hỏi” ngươi không muốn nhờ ta hỗ trợ đi cửa sau cho ngươi trực tiếp tham gia thi đấu sao?”
Lâm Tiểu Trúc nhướng mi” ngươi thấy ta cần sao?”
Viên Thiên Dã không nói gì, bật cười thành tiếng.
“Thiên Dã.” Lâm Tiểu Trúc quay đầu nhìn hắn” sau khi chúng ta thành thân, ta có thể tiếp tục kinh doanh không?”
“Đương nhiên được. Ngươi muốn làm gì thì cứ làm. Thành thân xong, chúng ta sẽ ở Hiên Viên thành, ngươi đi đến quốc gia nào cũng rất gần”
Lâm Tiểu Trúc như thế được cuộc sống hạnh phúc sau khi thành thân, vui vẻ tươi cười.
Vì thế kế tiếp, Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc lấy thân phận là Bắc Yến Dật vương hôn phu thê chính thức bái phỏng Dĩnh vương Lục Kiện Ninh và Tiêu Tiêu, sau đó lại chia ra mời phu thê Lưu phủ doãn và cả nhà La Khải Phàm dùng cơm, giao phó chuyện làm ăn ở Đông Việt quốc cho bọn họ. Đám người Tôn Hạo và Trương Văn Đông được Lâm Tiểu Trúc bồi dưỡng cũng đã có thể tự mình lo liệu, bọn họ thay Lâm Tiểu Trúc xử lý một ít chuyện ở Đông Việt đều không thành vấn đề.
Nửa tháng sau, Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã trở về Bắc Yến.
Đến Yên kinh, nhìn Dật vương phủ xa lạ mà quen thuộc bên ngoài, trong lòng Lâm Tiểu Trúc trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ngày đầu tiên nó hoàn thành, nàng vốn cãi nhau với Viên Thiên Dã đã thông suốt, sau đó một mình rời Yên kinh đến Nam Hải quốc, sau đó lại theo Viên Thiên Dã quay về vấn an Viên Tri Bách, nàng lần đầu tiên tiến vào Dật vương phủ, vội vàng thay đổi xiêm y rồi tiến cung, sau đó lại rời khỏi Yên kinh lần nữa mà đến Đông Việt. Dật vương phủ này dường như kỵ với nàng, luôn gắn liền với những chuyện không vui. Hôm nay nàng lại theo Viên Thiên Dã quay về nơi này, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
“Sao vậy?” Viên Thiên Dã thấy nàng biểu tình khác thường liền hỏi.
Lâm Tiểu Trúc nói với hắn cảm khái của mình, Viên Thiên Dã cầm tay nàng nói” về sau ngươi chính là nữ chủ nhân của nơi này, mỗi cộng cây ngọn cỏ đều tùy ngươi xử trí, nếu nó ảnh hưởng tới ngươi thì ngươi cứ hủy đi là xong”
“Nếu ngày nào đó ngươi dám làm việc có lỗi với ta, ta sẽ hủy nó” Lâm Tiểu Trúc nhướng mày, hung tợn nói
“Ha ha ha...” Viên Thiên Dã cười ha hả, lôi kéo tay này” đi thôi, trước vào trong nghỉ một lát, ta bảo bọn họ giúp ngươi dọn dẹp xong, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi qua”
“Nga.” Lâm Tiểu Trúc an tâm. Nàng còn chưa thành thân với Viên Thiên Dã, đương nhiên không thể ở trong Dật vương phủ để tránh bị người ta đàm tiếu.
Loading...
“Vương gia, ngài đã trở lại.” Người trong phủ nghe nói Viên Thiên Dã hồi phủ, vội vàng ra nghênh đón. Lâm Tiểu Trúc thấy trong đám người vài gương mặt quen thuộc, có Trương quản gia của Viên phủ trước kia, Ngô ma ma từng hầu hạ Viên Thiên Dã, còn có lão đầu bếp Vương, Lý bà tử, Mã bà tử...
“Sắp xếp hành lý đi” Viên Thiên Dã nắm tay Lâm Tiểu Trúc đi thẳng vào trong.
Lâm Tiểu Trúc không thể rút tay mình lại, đành để mặc hắn kéo đi, cảm giác đang có vô số ánh mắt nhìn theo mình.
Dật vương phủ tuy không nhỏ nhưng hai người không ngồi kiệu mà chậm rãi đi bộ. Thỉnh thoảng Viên Thiên Dã còn dừng lại giới thiệu với Lâm Tiểu Trúc kiến trúc này là gì, tòa đình kia có ý nghĩa thế nào.... Cứ vừa đi vừa ngừng cũng mất hai tuần trà mới tới sân Viên Thiên Dã. Ngô ma ma đã sớm chờ ở cửa” vương gia, mọi thứ đã được chuẩn bị xong”
Lão Vương đứng ở phía sau, thấy bọn họ tiến vào vội thi lễ” vương gia”, sau đó ngẩng đầu cười với Lâm Tiểu Trúc.
Nhớ tới lúc trước ở Viên phủ thường cùng lão Vương nấu cơm, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy rất vui, cười hỏi” Vương sư phụ, khỏe không?”
“Khỏe, khỏe, phiền Lâm cô nương quan tâm”
Ngô ma ma ngước mắt, lén lút đánh giá Lâm Tiểu Trúc, phỏng đoán địa vị của nàng ở trong lòng vương gia.
Trong phủ có rất nhiều người đều do lúc trước thái hậu an bài đến Viên phủ, sau khi chuyển đến Dật vương phủ, Viên Thiên Dã cũng không chuyển bọn họ đi nơi khác mà vẫn cho hầu hạ bên ngươi. Tuy nhiên bọn họ không phải là tâm phúc của hắn nên rất nhiều chuyện đều không biết. Cho nên Ngô ma ma chỉ nhớ trước lúc vương gia được phong vương, Lâm Tiểu Trúc được phong làm trắc phi nhưng vào lúc vương gia được phong vương thì nàng đã rời khỏi vương phủ, từ đó về sau không gặp lại nàng. Vương gia cũng biết mất một khoảng thời gian dài, lâu như vậy cũng không thấy đón dâu. Qua một năm lại thấy hai người dắt tay nhau trở về, không biết Lâm Tiểu Trúc hiện giờ có thân phận gì?
Có điều vương gia trước giờ luôn nghiêm túc, dọc đường đi lại rất ôn nhu săn sóc với Lâm Tiểu Trúc, còn nói cười vui vẻ, nắm tay nàng không buông, có lẽ lần này thân phận của Lâm Tiểu Trúc sẽ không thấp hơn lúc trước.
Nghĩ như vậy nên Ngô ma ma không dám chậm trễ đón tiếp Lâm Tiểu Trúc, tự tay múc một chậu nước mang tới cho Viên Thiên Dã rửa mặt, cũng sớm phân phó Tảo Tuyết múc một thay nước khác cho Lâm Tiểu Trúc.
Viên Thiên Dã thấy vậy mới vừa lòng rửa tay rửa mặt, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, cùng Lâm Tiểu Trúc ăn cơm.
“Mệt không? Đi thôi, ta đưa ngươi về” ăn cơm xong, Viên Thiên Dã đứng lên.
“Xa lắm không? »trong đầu Lâm Tiểu Trúc lại đang nghĩ một chuyện khác. Tuy cùng Lê Chấn Vũ mở tửu lâu nhiều nơi, tốn khá nhiều tiền nhưng trong tay nàng vẫn còn hơn một ngàn lượng bạc. Dù sau này đi đâu, ở đây thì Bắc Yến quốc vẫn là quốc gia của nàng, một khoảng thời gian nữa nàng cũng xuất giá từ đây, cho nên nàng muốn mua một ngôi nhà ở đây”
“Không xa, chỉ cách một con phố” Viên Thiên Dã nói. Hắn tuyệt đối không để Lâm Tiểu Trúc cách hắn quá xa, nếu không vì nghĩ cho thanh danh của nàng, hắn đã để nàng ở trong viện của hắn rồi.
hương 306: Hai Món Thức Ăn
12/08/2016
6 bước trang trí hộp quà hình chim cú thông minh
Hai người ăn cơm xong, tản bộ chỉ chừng một nén hương thời gian là đến chỗ tòa nhà kia. Nơi này không lớn lắm nhưng cũng có ba gian, bên trong còn có một cái hồ nhỏ, bên hồ có rất nhiều hoa cỏ, phong cảnh hợp lòng người, rất u tĩnh. Lâm Tiểu Trúc nhìn chung quanh, cảm giác rất vừa lòng.
“Vân San, kêu các nàng mang hành lý vào” Lâm Tiểu Trúc phân phó
Lần này về Bắc Yến, nàng biết trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi Đông Việt nên dẫn theo tất cả các thị nữ. Đi đâu cũng bị người ta coi thường, chê bai mình ngay cả một hạ nhân cũng không có là chuyện khiến người ta rất không thoải mái. Nàng biết Viên Thiên Dã sẽ chuẩn bị hạ nhân cho mình nhưng dùng người không phải của mình vẫn không tốt lắm. Mà những hạ nhân nàng mua, có nhiều người được bồi dưỡng để làm đại quản sự, cho họ giữ lại tên gọi ban đầu nhưng thị nữ tùy thân, nếu để bọn họ giữ lại cái tên quên mùa khi kết giao cùng các khuê tú sẽ dễ bị người ta cười mình không có văn hóa. Cho nên ngoại trừ cái tên Vân San không tệ, không cần sửa, còn ba thị nữ khác đều được nàng dùng dược liệu để đặt tên là Bạch Vi, Hoàng Linh và Tử Tô.
Vân San chỉ huy ba người khác mang hành lý vào. Phòng ở đã được quét dọn sạch sẽ, gia cụ cũng đầy đủ, chỉ cần sắp xếp hành lý là xong.
“Ngoại trừ cái sân này, những nơi khác đều an bài hạ nhân, đầu bếp, gã sai vặt, bà tử... đều do ta bảo người ta chọn lựa, tất cả đều lấy ngươi làm chủ, sẽ không xảy ra chuyện như trước kia nữa, ngươi cứ yên tâm sử dụng”
Lâm Tiểu Trúc ngồi xuống ghế đá trong sân, ngẩng đầu hỏi” Thiên Dã, ta muốn tự mình mua một cái sân, ngươi cho người tìm giúp ta nha”
Viên Thiên Dã nhìn nàng, gật đầu” được, cũng không cần tìm nơi khác, lấy chỗ này đi, kể cả hạ nhân đều bán cho ngươi theo giá thị trường. Nếu ngươi không đủ bạc thì cho nợ trước”
Lâm Tiểu Trúc không ngờ hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, có chút ngây ngốc.
Viên Thiên Dã ngồi xuống, cầm tay nàng nói” ta biết ngươi là người rất kiêu ngạo, ta hiểu được suy nghĩ của ngươi. Nếu ta thực sự bị tàn phế, hai bàn tay trắng, ta cũng không hi vọng ngươi thương hại ta, đồng tình ta, có gì cũng cho ta. Điều đó với ta còn khó chịu hơn cái chết”
Lâm Tiểu Trúc cũng nắm tay hắn, không nói gì nhưng vẻ mặt rất vui. Nàng thực may mắn vì Viên Thiên Dã từng trải qua khó khăn, nếu hắn không từ trên trời cao bị đánh rớt xuống, như con kiến phải ngửa đầu nhìn lên thì sẽ không thay đổi cái nhìn từ góc độ khác, sẽ không hiểu được suy nghĩ của nàng, tâm tình của nàng. Bọn họ cũng sẽ không phù hợp như hôm nay.
“Vậy mai ngươi bảo Trương quản gia tới tìm ta đi, nếu không đủ bạc, ta sẽ viết giấy nợ”. Nàng nhéo tay hắn” được rồi, cũng không còn sớm, ngươi trở về đi”
Dọc đường mệt mỏi, nàng cũng muốn tắm rửa, vừa rồi ở Dật vương phủ không tiện lắm, giờ đã ở trên địa bàn của mình, nàng muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc.
“Được, ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi”. Viên Thiên Dã đứng lên. Từ sau lần thử kia, hắn kính trọng nàng tận đáy lòng, không muốn danh dự của nàng bị ảnh hưởng. Cho nên dù dọc đường đi có đôi khi tình cảm dâng cao, hắn luôn kiềm chế bản thân, không làm ra chuyện thất lễ với nàng. Hắn muốn khi thành thân để Lâm Tiểu Trúc trịnh trọng trở thành nữ nhân của hắn, chứ không phải tùy tiện khinh bạc. Đương nhiên hắn cũng hiểu được dù hắn muốn, Lâm Tiểu Trúc cũng không chịu.
Tiễn Viên Thiên Dã ra cửa, Lâm Tiểu Trúc quay lại phòng, tắm rửa thoải mái xong mới gọi các hạ nhân đến, tìm hiểu tình huống của bọn họ, lại hỏi bọn họ có nguyện ý bán mình cho nàng hay không. Mấy hạ nhân này đã được Viên Thiên Dã huấn luyện, đều có bản lĩnh riêng, trước khi đến đây, hắn cũng đã nói rõ cho bọn họ biết tình hình, muốn bọn họ hầu hạ Dật vương phi tương lai. Cho nên vừa thấy Lâm Tiểu Trúc, bọn họ đã biết thân phận của nàng, đương nhiên là đồng ý.
Xử lý xong chuyện này, Lâm Tiểu Trúc mới yên tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Viên Thiên Dã đến ăn điểm tâm cùng Lâm Tiểu Trúc. Tuy hắn đau lòng nàng, không muốn nàng tự mình xuống bếp nhưng vì Lâm Tiểu Trúc thích, nguyện ý nấu cơm cho hắn ăn mà hắn càng nguyện ý ăn cơm do nàng nấu, vì thế một ngày ba bữa đều chạy tới chỗ nàng.
“Thiên Dã.” Lâm Tiểu Trúc ăn xong, buông đũa xuống, tiếp nhận khăn tay Tử Tô đưa qua, lau miệng xong, nhìn Viên Thiên Dã nhẹ giọng nói” ngươi thấy ta có nên đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu ngươi một lần không?”
Tuy vợ chồng Viên Tri Bách từng làm Viên Thiên Dã tổn thương, khiến hắn lạnh tâm rất nhiều nhưng trong lòng vẫn nhớ đến tình thân. Từ lúc biết Viên Tri Bách bệnh nặng, hắn hối hả ngày đêm từ Nam Hải quốc trở về là biết. Cho nên nàng nghĩ, nếu nàng đã tới Bắc Yến, không lâu sau sẽ thành thân với Viên Thiên Dã, theo lý cũng nên bái kiến cha mẹ hắn, như vậy mới không thất lễ.
Viên Thiên Dã cũng buông đũa, lau miệng nói” không cần”, thấy Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn hắn, liền giải thích” đây là lão gia tử phân phó, hắn nói ngươi tham gia trận đấu xong rồi tính sau”
Lâm Tiểu Trúc khó hiểu nhướng mi.
“Có lẽ hắn muốn ngươi chuyên tâm cho trận đấu, không muốn chuyện khác làm ảnh hưởng tới ngươi. Không cần lo lắng, phụ hoàng và mẫu hậu ta không quản được chúng ta. Cuộc hôn nhân này, bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý. Ta nhất định không cho bất kỳ người nào phá hư việc hôn nhân của chúng ta”
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng lên mặt khiến cho ngũ quan của Viên Thiên Dã càng thêm rõ nét, thân hình càng to lớn, ánh mắt tràn ngập tự tin và kiên nghị, rạng rỡ sinh quang.
Nam nhân này ngày càng thêm thành thục, càng thêm cường thế cũng càng thêm chói mắt.
Lâm Tiểu Trúc nhìn Viên Thiên Dã, tâm hồn bay bổng.
“Ta đi xử lý chút việc, ngươi muốn đi đâu thì đi, lát nữa ta lại tìm ngươi” Viên Thiên Dã đứng lên.
Viên Thiên Dã vừa đi, Trương quản gia liền đến, cầm theo giấy tờ nhà và khế ước bán thân của hạ nhân, nói đã tính qua, giá một ngàn lượng bạc. Lâm Tiểu Trúc thời gian qua ở Đông Việt thuê vô số cửa hàng, cũng từng mua nhà, biết giả cả ở Bắc Yến thấp hơn Đông Việt một chút. Tòa nhà này cộng với hạ nhân, tuy giá hơi thấp nhưng cũng nằm trong phạm vị, liền bảo Vân San theo Trương quản gia đến chỗ quan phủa làm sang tên giấy tờ nhà cho mình.
Sau đó nàng dẫn Bạch Vi và Tử Tô lên xe ngựa đến Ngọc Soạn trai và tiệm lẩu. Trên đường về Bắc Yến, Viên Thiên Dã đã nói cho nàng biết hai nơi này vẫn mở cửa, buôn bán cũng không tệ. Tuy hiện giờ nàng mở tửu lâu khắp Hiên Viên triều nhưng đối với nơi kiếm tiền đầu tiên, nàng vẫn rất có cảm tình.
“Lâm cô nương.” Ngọc soạn trai vẫn do chu Chưởng quầy trông coi, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đến, vô cùng kích động. Hỏi thăm, báo cáo tình hình kinh doanh trong tiệm xong, lại lấy mấy cuốn sổ ra nói” cô nương, chúng ta vẫn làm ăn rất tốt, ngươi xem sổ sách đi”. Nói xong lại đưa cho nàng mấy tấm ngân phiếu” đây là hai ngàn năm trăm sáu mươi lượng, là khoản chia hoa hồng cho ngươi trong thời gian qua”
Lâm Tiểu Trú cầm cuốn sổ và ngân phiếu, trong lòng có chút cảm khái. Trong khoảng thời gian này nàng đã trải qua nhiều hỉ nộ ái ố, cảm giác như đã trải qua một thế kỷ mà Chu chưởng quầy vẫn ở lại nơi này, trải qua những tháng ngày yên tĩnh, điều duy nhất khác nhau chắc chỉ là cuốn sổ này. Nàng đi một vòng, trải qua nhiều chuyện, hắn lại giống như mới gặp nàng ngày hôm qua. Chỉ mong sau này nàng cũng có một cuộc sống bình an, tĩnh lặng như Chu chưởng quầy.
Lâm Tiểu Trúc đi dạo một vòng, khi quay trở lại tòa nhà mới mua, trong lòng đã có thêm ngân phiếu bốn ngàn lượng, còn giàu hơn lúc chưa mua nhà.
Buổi tối khi Viên Thiên Dã tới, còn có Đường Viễn Ninh đi cùng.
“Tiểu Trúc Tử, ngươi hấp dẫn hơn so với trước kia nha” người này vẫn luôn cà rỡn như vậy, vừa thấy mặt đã cười hì hì nói.
Viên Thiên Dã nghiêm mặt” nói lung tung gì thế? đó là biểu tẩu ngươi”
“Còn chưa thành thân mà” Đường Viễn Ninh lầu bầu
“Không phải chứ? ta cảm giác gần đây ốm hơn nhiều mà, không có Tiểu Trúc tẩu tử nấu thức ăn ngon khiến ta ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ chỉ còn da bọc xương nha”
Lâm Tiểu Trúc bật cười thành tiếng.
Loading...
Viên Thiên Dã đạp một cú vào mông hắn, vừa bực mình vừa buồn cười” ngươi như vậy mà gọi là da bọc xương hả? ta nói ngươi a, sau này ngươi muốn ăn thì bảo đầu bếp nấu cho ăn, không được tới đây để biểu tẩu ngươi nấu cho ngươi ăn, khiến nàng mệt xem ta thu thập ngươi thế nào”
“Ngươi đúng là trọng sắc khinh đệ mà” Đường Viễn Ninh xua tay phản bác.
“Hoàng Linh, mang điệm tuyết y ra đi” Lâm Tiểu Trúc vừa cười vừa cao giọng gọi. Hôm nay nàng đến Ngọc Soạn trai xong, quyết định cho ra món mới nên sau khi trở về liền bắt tay làm tuyết y. Vì Viên Thiên Dã không thích đồ ngọt nên không đưa lên, giờ Đường Viễn Ninh đã tới, vừa lúc cho hắn đỡ thèm.
Hai năm qua Đường Viễn Ninh giúp Viên Thác xử lý việc triều chính, không còn là béo công tử cái gì cũng không quan tâm như ở sơn trang trước kia mà thành thục, ổn trọng hơn nhiều. Vừa rồi chỉ là đùa giỡn cho Lâm Tiểu Trúc vui, bây giờ nhìn thấy tuyết y liền vội vàng ngồi xuống, ba người cùng nhau ăn cơm.
Ăn xong, Đường Viễn Ninh cầm ly trà, ánh mắt tĩnh lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc” Tiểu Trúc, ta sắp thành thân”
“Thực sự? vậy chúc mừng ngươi” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
Đường Viễn Ninh thấy nàng tươi cười sáng lạn thì ánh mắt ảm đạm lại, có điều rất nhanh hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, lộ ra nụ cười vô tâm vô phế” cưới vợ sinh con, cả đời này vậy là viên mãn”
“Là khuê tú nhà ai?” Lâm Tiểu Trúc hỏi.
“Thiên kim của Lưu hàn lâm”
Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ nhưng không nhớ nổi cô nương đó là ai, thực ra nàng cũng không qua lại với các khuê tú nhiều, không có ấn tượng cũng là bình thường nên cũng không nghĩ nữa, cười nói” ngươi thích là tốt rồi”
Thích sao? Đường Viễn Ninh cười khổ, sở dĩ hắn đáp ứng cuộc hôn nhân này cũng vì cô nương kia bộ dáng có chút giống Lâm Tiểu Trúc.
Hắn than nhẹ một tiếng, buông ly trà, đứng lên” ta còn có việc, phải đi rồi” quay đầu sang, hếch cằm lên với Viên Thiên Dã” biểu ca, ta đi đây” rồi mang theo gã sai vặt, nghênh ngang rời đi.
Lâm Tiểu Trúc nhìn theo bóng dáng hắn rồi quay sang nói với Viên Thiên Dã” sao ta cảm thấy hôm nay Viễn Ninh có chút là lạ”
Tâm tư của Đường Viễn Ninh đối với Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã biết rõ. Nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn yên lặng đứng một bên, chưa từng nói gì với Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã cũng làm như không biết. Hắn biết biểu đệ này vì mình mà lựa chọn chôn sâu cảm tình vào tận đáy lòng, cho nên luôn áy náy và cảm kích hắn rất nhiều cũng cảm thấy mình may mắn vì Lâm Tiểu Truc thích mình, may mắn vì khi ở thâm sơn đã làm quyết định kia.
Hắn không trả lời Lâm Tiểu Trúc, chỉ yên lặng ôm nàng vào lòng, luyến tiếc buông ra.
Mấy ngày tiếp theo, Viên Thiên Dã vẫn luôn bận rộn nhưng mỗi ngày đều đến dùng cơm với Lâm Tiểu Trúc, ăn cơm chiều xong còn cùng nhau đi tản bộ trong vườn, kể cho nàng nghe hắn đã làm những gì. Hắn đến vùng phụ cận hỏi thăm đánh giá của dân chúng đối với quan viên, lại đến ruộng vườn xem tình hình ngô, khoai mà Lâm Tiểu Trúc đã hướng dẫn phương pháp cho hắn sinh trưởng thế nào ; còn gặp gỡ các thương nhân, cổ vũ bọn họ lấy tiền làm đường xây cầu, nói cho bọn họ biết triều đình sẽ tặng biển cũng như cho ghi lại công lao của bọn họ ở đầu cầu ven đường...
“Việc này tuy rằng đều phái người đi làm, nhưng có thời gian, tận mắt xem, chính tai nghe, cảm giác hoàn toàn khác xa”. Hắn cảm khái nói, rồi hôn lên trán Lâm Tiểu Trúc” tất cả đều là đề nghị của ngươi lại khiến cho đời sống dân chúng thay đổi rất nhiều. Ngươi không biết khi nghe bọn họ khen ngợi, ta cao hứng thế nào đâu”. Nói xong lôi kéo Lâm Tiểu Trúc ngồi xuống, lấy trong lòng ra mấy phong thư, là của Tiêu Văn Trác và Thẩm Tử Dực. Bọn họ cũng thực thi các phương pháp này ở quốc gia mình, hiệu quả cũng rất tốt. Nhất là Thẩm Tử Dực, ở Nam Hải quốc tiến hành cải cách giáo dục, cải tiến phương pháp chọn lựa nhân tài cũng giúp nhiều đứa trẻ đến trường hơn, tuy hiệu quả chưa được như mong muốn nhưng hắn cảm giác bản thân mình đã thay đổi, nói hiện giờ tuy bận rộng nhưng lại có ý nghĩa hơn so với trước kia chỉ biết có phong hoa tuyết nguyệt.
Lâm Tiểu Trúc đọc thư xong cũng không ức chế được kích động và hưng phấn. Có thể làm được chút việc ở nơi này cũng không uổng công nàng mang theo tích lũy ngàn năm văn hóa mà đến.
“Ngươi làm việc này, ta đều nói với lão gia tử. Nhìn dáng vẻ đắc ý lúc đó của hắn, quả thực rất muốn đánh hắn một trận” Viên Thiên Dã nói.
Nghĩ tới biểu tình dương dương đắc ý của lão gia tử, Lâm Tiểu Trúc nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Viên Thiên Dã thu lại tươi cười, nhìn nàng nói” ngày mai sẽ bắt đầu trận đấu, toàn Yên kinh sẽ có hai trăm sáu mươi bảy đầu bếp tham gia, ngươi cần phải chuẩn bị cho tốt. Tuy với tay nghề của ngươi, tiến vào trận chung kết là không thành vấn đề nhưng cẩn thận vẫn hơn”
“Uh, ta sẽ.” Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu. Nếu nàng không vào trận chung kết, không biết lão gia tử sẽ thu thập nàng thế nào nữa.
“Ta đã từ chối việc làm giám khảo”
“Sao vậy?” Lâm Tiểu Trúc giật mình.
“Sau khi kết thúc trận đấu, chúng ta sẽ thành thân, ta không muốn người ta lên án, nói ngươi vì quan hệ với ta mà được vào chúng kết. Ta không cho phép có bất kỳ chuyện gì làm thương tổn tới ngươi, dù chỉ là một chút”
Lâm Tiểu Trúc nhìn Viên Thiên Dã, thật lâu không nói nên lời. Nàng biết Viên Thiên Dã với thân phận người kế vị đã dốc toàn lực tổ chức trận đấu lần này, cũng để lão gia tử thấy rõ năng lực tổ chức của hắn. Nhưng hiện giờ, vì nàng, hắn từ bỏ, ngay cả việc làm giám khảo được nhấp nháp mỹ vị cũng không thể rồi.
Nàng đi qua đi, ôm lấy Viên Thiên dã” thực ra lần này ta có thể không tham gia thi đấu, sau này giải thích với lão gia tử cũng được. Người dự thi nhiều như vậy, thiết một ta cũng được mà, để người khác có cơ hội vào trận chung kết”
“Ta biết, cho dù chưa cùng lão gia tử ước định, ngươi cũng nhất định muốn tham gia thi đấu lần này. Người thích cảm giác thi đấu với người khác, càng cần cho người Hiên Viên triều biết chủ nhân của Bách Vị lâu cũng chính là quán quân trù nghệ đại tái của Hiên Viên triều. Chuyện này đối với sự nghiệp của ngươi rất quan trọng”. Viên Thiên Dã ôm nàng” mà ta chẳng qua chỉ mất cơ hội nhấm nháp mỹ thực mà thôi. Về phần lão gia tử, hắn đã rõ năng lực của ta, không cần phải chứng minh thêm nữa”
Hắn vỗ vỗ lưng nàng” được rồi, mau nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai trận đấu sẽ bắt đầu, cần dưỡng tinh thần cho tốt”
“Ân.” Lâm Tiểu Trúc đáp. Kiếp trước tâm lý của nàng rất vững, chưa từng vì thố mà khẩn trương ngủ không yên, bây giờ đối với trận đấu trù nghệ lại càng thấy thoải mái. Có điều Viên Thiên Dã đã có lòng tốt như vậy, nàng nên nhận. Tiễn hắn ra ngoài xong, nàng liền ngoan ngoãn tắm rửa, luyện công một lát rồi đi ngủ.
Hôm sau, Lâm Tiểu Trúc chỉ mang theo Vân San tham gia thi đấu. Bởi vì Viên Thiên Dã là Dật vương, hắn không muốn người ta biết quan hệ của hắn với Lâm Tiểu Trúc rồi đồn đãi bất lợi cho nàng, vì thế không đưa nàng đi dự thi.
Trận đấu được bố trí ở một sân cỏ rộng lớn, mỗi người dự thi đều bốc số rồi đi đến táo đài có gắn số của mình, dùng nguyên liệu nấu ăn sẵn có chế biến thành hai món ăn. Nhiệm vụ rất đơn giản, trong thời gian một nén nhang làm ra một món thịt băm hoặc thịt cắt lát xào và một món khoai tây sợi xào.
Đây là trù nghệ đại tái mà dù là vòng loại cũng nên làm mấy món công phu để thể hiện tài nghệ cao siêu của các đầu bếp chứ, sao lại bắt làm mấy món không có tiêu chuẩn thế này?
Thật ra, mấy món càng đơn giản càng thể hiện trình độ tay nghề của các đầu bếp. Riêng món thịt băm hoặc thịt cắt lát cũng phải xem là thịt heo hay bò, xem sớ thịt thế nào rồi quyết định cắt ra sao, trong quá trình cắt miếng hoặc thái sợi có thể nhìn ra trình độ đao công của đầu bếp. Miếng thịt phải đồng đều độ dày mỏng phải đồng nhất, lại phải khống chế hỏa hầu thật tốt, nếu không sẽ bị dai hoặc mềm, hoặc cháy... đều sẽ ảnh hưởng tới chất lượng món ăn. Tuy chỉ là món ăn vô cùng đơn giản nhưng thể hiện đủ khảo nghiệm về đao công, chước công, hiểu biết về nguyên liệu nấu ăn, khả năng điều khiển hỏa hầu...
Món khoai tây cắt sợi cũng yêu cầu như thế.