Chương 5: Còn ai yêu em nữa đâu
Giờ tan học luôn là lúcđông đúc náo nhiệt nhất, Kỉ Đình cùng với mấy người bạn học ồn ào rổn rảng bướcra khỏi khu lớp học của trường chuyên, càng về gần đến nhà, người xung quanhcàng thưa thớt, Lưu Lý Lâm cũng đã về nhà bên ngoài khu trường học. Kỉ Đình mộtmình đi trên con đường vắng, thi thoảng lại đụng mặt vài người quen, cậu cũngkhông muốn vội về làm gì, ở trong trường đại học có cái hay là chỗ nào cũng cónhững thảm cỏ xanh và đất hoang rộng lớn, muốn loăng quăng dạo chơi ra sao đềuđược hết.
Cậu men theo hướng giápvới khu tập thể công nhân viên và dãy núi phía sau, không hẹn mà gặp ngay ChỉDi cũng vừa mới tan học về. Chỉ Di lưng đeo cặp sách, cúi gằm mặt bước trênđường, không biết vì sao mà bộ đồng phục cô bé mặc trên người lại rộng thùngthình khác thường, khiến dáng người cô nàng trở nên gầy gò khẳng khiu. Cô bé khôngrực rỡ bắt mắt như Chỉ An, dáng vẻ như một đóa cúc bé xinh, khiến người takhông nén nổi xót thương, Kỉ Đình mỉm cười đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô békhông hề hay biết gì đang dần dà đi tới, lúc này cậu mới gọi một tiếng, “ChỉDi”.
Chỉ Di ngẩng đầu lên,nhìn thấy cậu, lắp bắp nói, “Anh… Kỉ Đình… Anh cũng vừa tan học à?”.
Mặt mũi cô bé đỏ lựng,khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay lộ vẻ đáng thương vô ngần, Kỉ Đìnhbỗng thấy hơi buồn cười, “Em cứ nhìn chăm chăm xuống đất làm gì thế, không sợva phải người ta à?”.
“Vâng… À không, không…Không phải…” Cô bé dường như cũng chẳng biết mình muốn nói gì nữa, cơ hồ sắpcắn phải lưỡi, trông thấy Kỉ Đình cười, cô cũng ngượng nghịu cười theo. Một cơngió thổi ùa tới, bím tóc cô bé tết đằng sau sà xuống mấy sợi, ôm lấy khuôn mặtcô, nhồn nhột, cô giơ tay vén lên, nhưng mấy sợi tóc ấy ương bướng chẳng nghelời, bị gạt ra rồi, lại tung tẩy rớt xuống. Kỉ Đình cúi mặt, nhẹ nhàng giúp côbé vén mấy sợi tóc ấy ra sau tai, thùy tai cô bé mỏng manh nhỏ nhắn, thoáng trongveo, ửng đỏ khác thường.
Tay Kỉ Đình rất mát, vôtình chạm phải vành tai nóng ran của cô bé, như băng lạnh bỏng rát, cô bé bấtgiác hơi run rẩy, ngại ngùng né tránh, “Anh vẫn chưa về nhà à?”.
“Vẫn sớm mà, anh đi loăng quăng một tẹo, đọc sách lâu, mắt hơi khó chịu”, KỉĐình mỉm cười đáp lời.
“À.” Chỉ Di gật gật đầu,“Thế thì em về trước đây, anh cũng nhớ về sớm nhé!”.
Kỉ Đình dõi theo dáng vẻrón rén hốt hoảng của cô bé, lại bật cười lần nữa. Chỉ Di cũng bắt đầu lớn rồi,cô bé không còn là cô nhóc ngày xưa lui cui bên cạnh cậu nữa, cậu không hiểunổi tại sao cô bé càng lớn càng xa cách với cậu, tâm sự của mấy nàng thiếu nữthật khiến người ta không sao đoán được. Trước mắt cậu bất chợt hiện lên hìnhảnh cô bé Chỉ Di khóc thút thít trong góc tối lúc họ gặp nhau lần đầu tiên, cậuđã từng hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cô bé, nhưng có lẽ, Chỉ Di chẳng cần cậu bảo vệcô suốt đời, chắc hẳn một ngày đẹp trời nào đó, bên cạnh Chỉ Di sẽ xuất hiệnmột người thực sự bảo vệ được cô.
Cậu cứ bước đi lang thangvô định, một cơn gió mát lạnh hiếm hoi trong buổi chiều chạng vạng tiết chớm hạập tới, khiến nỗi niềm trĩu nặng trong lòng cậu cũng dần dần vơi nhẹ đi, bỗngcậu nghe thấy trong lùm cây thấp lè tè trước mặt phát ra tiếng sột soạt, dấnthêm vài bước, cậu nhìn thấy ở đó có hai bóng người đang áp chặt vào nhau.
Kỉ Đình chẳng lấy làm lạ,những cặp nam nữ tình tự ở khu núi non sau trường vốn nhan nhản, cậu đã địnhbước tránh đi, nhưng thốt nhiên nhớ rằng có một khoảng thời gian hồi còn nhỏ,cậu vẫn thường đi với Chỉ An, chuyên bày trò tai quái phá bĩnh việc hay ho củangười khác làm vui, không nén nổi có chút buồn cười. Cậu nổi máu nghịch ngợm,đưa mắt nhìn về hướng đó, phát hiện thấy hóa ra hai người kia đều mặc bộ đồngphục của trường chuyên… Trong đó bóng dáng một người có nét quen thuộc khiếncậu chết lặng.
Sau này nghĩ lại, Kỉ Đìnhkhông biết rốt cuộc lúc ấy mình đã nhìn như vậy bao lâu, có lẽ chỉ là một vàigiây, có lẽ nhiều hơn. Gió thổi qua, lay đám cành lá ngay bên cạnh quệt vào mặtcậu, khiến cậu thấy đau nhói, còn đau hơn cả trong tưởng tượng của cậu. Thếnhưng cái nhói đau ấy khiến cậu trở nên tỉnh táo, hai người đang ở trước mắtkia, một người là em gái cậu, cậu có quyền phá ngang họ.
Cậu khẽ ho một tiếng,đúng như mong đợi, hai người đang ôm riết lấy nhau kia lập tức rời nhau ra.
Nửa người trên của Chỉ Anvẫn còn đang tựa vào Trần Lang, trên mặt cô bé hoàn toàn không có lấy nửa vẻcăng thẳng hay xấu hổ vì bị bắt quả tang, cô hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ rất hứngthú ngó Kỉ Đình lom lom.
Cô vẫn còn là một đứa trẻcon, làm sao lại thế này được? Sao lại thế được?!
“Sao khéo thế, Kỉ Đình,cậu cũng ra đây dạo chơi đấy à?” Trên mặt Trần Lang vẫn còn vẻ đỏ gay chưa tanhết, thế nhưng vẫn mấp máy miệng chào hỏi Kỉ Đình một câu.
“Thật không phải vì đãlàm phiền đến hai người, thế nhưng làm ơn buông tay khỏi người em gái tôi đượcchứ?” Khuôn mặt Kỉ Đình không biểu hiện gì, cậu thầm nghĩ, có lẽ Lưu Lý Lâm nóiphải, Trần Lang quả thực là một kẻ đáng ghét, lúc này mà cậu có thể biến thànhLưu Lý Lâm thì hay biết bao, nếu như thế, cậu có thể có đủ những từ ngữ độcđịa, không nề hà kiêng nể gì mà trút hết lên kẻ đang đứng trước mặt cậu.
“Em gái à?” Trần Langthoáng vẻ cười cợt nhìn Chỉ An với ánh mắt dò xét.
Chỉ An chẳng nói chẳngrằng, rời khỏi người Trần Lang, nói với Kỉ Đình, “Làm sao nào, anh Kỉ Đình?”.
Cô bé từ xưa tới giờ chưatừng gọi cậu như vậy, lúc này cô hơi nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười ngoanngoãn, khiến Kỉ Đình thoáng chốc hoảng hốt, nụ cười này, cách xưng hô này,chẳng phải là điều cậu đã từng mong đợi biết bao lần đó sao?
“Nói vậy thì, ông anh chủý tới đây để chăm sóc cô em đấy nhỉ?” Trần Lang nhìn Kỉ Đình cười.
Thái độ của Kỉ Đình vẫnôn hòa, thế nhưng giọng nói lạnh tanh, “Chỉ e Phó Hiệu trưởng Trần cũng thithoảng đến chốn này dạo bộ, nhân tiện săn sóc đến Trần công tử một thể”.
Trần Lang cười khẩy, “Đembố tôi ra dọa tôi đấy chắc?”. Thế nhưng trên nét mặt cậu ta không phải khôngthoáng vẻ ngại ngần.
“Anh cứ về trước đi, nhớmang cho em cái màu em cần đấy.” Chỉ An nhìn Trần Lang cười cười.
Cô bé đã nói vậy, TrầnLang cũng không cứng đầu cứng cổ nữa, “Được rồi, đến lúc đấy anh sẽ đến gặpem”. Lúc bước ngang qua người Kỉ Đình, cậu ta nói một câu, “Đi nhờ cái”. KỉĐình cười cười nhìn cậu ta, không hề nhúc nhích, hai cậu nam sinh va người vàonhau, hai tấm vai đụng nhau đau điếng.
Trần Lang đi khuất rồi,Kỉ Đình không nói gì thêm, cậu đứng nguyên chỗ cũ, im lìm nhìn Chỉ An, cậu muốnnghe xem cô bé sẽ nói năng ra sao. Chỉ An thì lại tóm phắt lấy cái cặp sáchđang vứt chỏng chơ trên thảm cỏ, dúi ngay vào tay Kỉ Đình, “Đi thôi”. Cô bé làmra vẻ chẳng có chuyện gì, hích cậu một cái, rồi nghênh ngang tiến lên phíatrước.
Kỉ Đình vác cặp của cô bélên vai, bước theo sau, đi được một đoạn, cậu nói, “Chỉ An, em không cảm thấylà phải nói gì với anh về việc vừa rồi hay sao?”.
Chỉ An quay ngoắt ngườilại, Kỉ Đình né không kịp, hai người đâm sầm vào nhau, cậu sợ cô bé ngã, bèngiơ tay ôm lấy eo cô, cô bé rất gầy, tấm lưng ong mỏng manh tới nỗi cậu cảmthấy mình có thể ôm nó đến vỡ vụn. Chỉ An ngẩng đầu lên nhìn cậu trân trân, đôimắt ấy khiến cậu sởn da gà, cậu như bị điện giật, rụt bắn tay lại, đưa ra saulưng.
Cô bé vẫn dính sát lấycậu, tỏ vẻ khiêu khích, “Có cần em phải miêu tả chi tiết không?”.
Cậu cắn chặt môi, một bàntay nắm chặt phía sau lưng, không cho phép mình được né tránh ánh mắt của cô,lặng phắc hồi lâu, cậu đưa ra một câu trả lời khiến ngay cả Chỉ An cũng khôngngờ nổi.
Cậu bảo, “Có chứ”.
Chỉ An nên biết là, từnhỏ cậu đã là đứa trẻ không chịu nổi khích bác, đặc biệt là những khích bác màcô bé chĩa vào cậu.
Chỉ An mỉm cười, rất nhiềungười mê đắm cái vẻ nửa cười nửa không nơi khóe môi cô, thế nhưng Kỉ Đình lạiyêu mến cái nụ cười như lúc này của cô, hệt như một đứa con nít thơ ngây vôtội.
“Chitiết cụ thể là… Em mượn anh ta một cái bút chì màu, thực ra việc vẽvời cũng hay ho lắm, hồi trước làm sao mà em lại không biết nhỉ?” Cô bé nhìncậu đáp lời.
Kỉ Đình hơi tỏ vẻ mỉamai, “Anh có phải thằng ngốc đâu, mượn bút màu mà phải ôm nhau như thế haysao?”.
“Như thế thì có gì khôngđúng chứ?” Cô bé hỏi lại với vẻ rất thật thà.
“Em mới có tí tuổi đầu?Em có biết mấy đứa con trai đấy trong bụng nghĩ ngợi cái gì không?”
“Thế nhưng em thích cóngười ôm em, em cần có ai đấy yêu em.”
“Rất nhiều người yêu emđấy chứ, thế nhưng không nhất định phải có cái kiểu bày tỏ thế này”, Kỉ Đìnhnói với vẻ rất gay gắt.
“Ai, còn ai nữa thế?” Côquay ngoắt thái độ hỏi vặn lại.
“Ai cái gì cơ?” Kỉ Đìnhnhất thời không hiểu ra.
Chỉ An nhếch mép lên,“Anh nói rất nhiều người yêu em, rất nhiều là những ai, ai yêu em? Anh nóixem!”.
Kỉ Đình cúi mặt xuống,cậu có thể cảm thấy hơi thở của cô bé, trong lòng rối loạn, một câu trả lời chỉchực thốt ra khỏi miệng cậu, lòng bàn tay cậu đang giấu sau lưng cứ dấp dính,cậu hơi động cựa, mới biết là mình đã nắm chặt tay đến thế.
Cậu lùi lại đằng sau mộtbước, “Ít nhất có Chỉ Di yêu em”.
Chỉ An lại nheo nheo mắt,chăm chú dò xét Kỉ Đình.
Cậu nghiêng đầu đi.
“Người khác yêu em là mộtchuyện, bản thân em là con gái, càng cần phải biết yêu chính bản thân mình, córất nhiều việc em có thể để dành về sau hẵng làm, ví dụ như với Trần Lang chẳnghạn, cậu ta chẳng phải là không tốt, thế nhưng tuổi em còn nhỏ quá”.
“Vớ vẩn!” Cô bé lại dấnlên một bước.
“Có thể em không thèm đểý đến việc bị chú Cố biết chuyện, thế nhưng giả như bọn họ biết thật, em cũngchẳng thoải mái hơn bây giờ được đâu.” Kỉ Đình vờ như không biết đến cái áp sátcủa cô bé.
“Anh định mách với họ cáigì?”
“Kể với chú dì hết sựthực mà anh nhìn thấy, anh không thêm mắm dặm muối gì hết.”
“Thật không?” Giọng ChỉAn vút cao kỳ quái, sau đó Kỉ Đình cảm thấy bàn tay giấu sau lưng mình đã bịnắm chặt lấy, đáp xuống một nơi thật mềm mại, phập phồng ấm áp.
Động tác của cô bé nhanhquá, bàn tay của cậu thậm chí còn đang giữ nguyên tư thế vo nắm đấm, thế nhưngvẫn cảm thấy nhịp tim của cô bé, hoặc giả tiếng tim đập điên cuồng như muốngiãy tung khỏi cơ thể ấy bắt nguồn từ chính cậu chăng? Thình thịch, thìnhthịch… Cơ hồ ở giữa đất trời chỉ còn lại nhịp đập này thôi, thứ chấn động ấymãnh liệt quá đỗi, đến mức về sau khi hồi tưởng lại khoảnh khắc chớp nhoángnày, cậu cũng chỉ nhớ được giữa màn trống rỗng, nhịp tim đập rổn rảng như xétai, và cả thứ mồ hôi dấp dính khắp lòng bàn tay nữa.
“Đừng có nhúng mũi vàoviệc của em, nếu không em cũng sẽ mách bác Kỉ cái sự thực này cho mà xem, hệtnhư anh, em cũng không thêm mắm dặm muối gì hết.”
Kỉ Đình đương nhiên khônghề hé lộ cho bất cứ ai về “sự thực tai nghe mắt thấy” ấy, Chỉ An đã biến buổichiều tà hôm ấy thành bí mật của riêng mình cậu, một thứ bí mật mà chính bảnthân cậu cũng chẳng dám lật lại, chỉ có lúc nửa đêm mộng mị, bàn tay của cậuxòe ra chới với, rồi lại nắm chặt giữa hư vô, hoang mang cực độ, cậu sợ rằngđến một ngày nào đó, ngay cả chút hơi ấm trong khoảnh khắc ấy cậu cũng để vuộtmất mà thôi.
Chính trong tâm trạnghoang mang ấy, Kỉ Đình kết thúc quãng đời trung học, cậu lấy gương mặt điềmtĩnh vô cùng mà bước vào trường thi đại học, thầy giáo nói rằng tâm lý của cậuổn định, chẳng ai hay biết dưới cái vỏ bọc điềm tĩnh này, lòng dạ cậu rối bời.Cậu giống hệt như một cỗ máy thi cử, những đề bài cùng công thức trong đầu cứthế ghép lại với nhau, hệt như bản năng vậy, sau đó tuôn ra ào ạt dưới ngòibút. Lúc đã hoàn thành xong bài thi, cậu im lặng ngồi nguyên tại chỗ, mặt nhìnchăm chăm vào giấy thi, thế nhưng bên tai chỉ có nhịp tim đập rộn ràng ngày hômấy, cô bé áp sát vào cậu, bướng bỉnh hỏi dồn: Ai yêu em, có ai yêu em đây?…
Sau khi kết quả thi đượccông bố, tuy điểm của cậu không cao như bố mẹ mong đợi, thế nhưng cũng khôngđến nỗi tồi, Kỉ Đình chọn Đại học G làm nguyện vọng thứ nhất của mình, thếnhưng lại không điền tên khoa Vật lý.
Chủ nhiệm ban tuyển sinhđích thân đến gặp Kỉ Bồi Văn, hỏi xem ông có muốn tìm cách sửa lại nguyện vọngcủa Kỉ Đình không, Kỉ Bồi Văn lưỡng lự hồi lâu, rồi quyết một câu, “Thôi dẹpđi, để mặc thằng bé”. Sau đó, mấy đêm liền, ông trằn trọc khó ngủ, nằm trêngiường cứ thở vắn than dài, đến cả bà vợ – Từ Thục Vân – cũng chợp mắt khôngxong. Ông không hiểu nổi, con trai ông rõ ràng có thiên bẩm kế thừa chuyênngành Vật lý, từ nhỏ đến lớn, nó học môn này rất tốt, trước nay chưa từng nghenó hở ra là không thích môn này, thế mà điểm thi Vật lý của nó vừa rồi chỉ vừavặn qua điểm chuẩn, nguyện vọng của nó bay bổng khắp chốn, chỉ riêng có khoaVật lý thì lại không điền vào.
Thực ra trước khi ngườicủa ban tuyển sinh tìm đến, ông đã nói chuyện thẳng thắn với Kỉ Đình, ông hỏicậu quý tử, có phải trong lòng đã có chủ ý nào đó rồi không, nếu có thì cứ nóithật cho bố mẹ biết, chứ không nên lấy tiền đồ sự nghiệp của mình ra làm tròđùa. Kỉ Đình chỉ đáp rằng, cậu chẳng hề có dự tính nào cả. Kỉ Bồi Văn lại hỏi,nếu như ông muốn cậu học Vật lý thì sao. Cậu bèn trả lời, nếu như nguyện vọngcủa cậu đã bị sửa đổi rồi, thế thì cũng chẳng sao hết, chẳng qua chỉ là học lạithôi, năm sau cậu lại điền như cũ.
Kỉ Đình chính là ngườinhư vậy, cậu sẽ không đôi co với người khác, đặc biệt là với các bậc bề trên,nhưng nếu người ta cứ khăng khăng theo ý riêng, cậu chỉ đành từ chối nghe theo.Tính cách của cậu “ngoài nhu trong cương”, tuy bình thường không tỏ ra bướngbỉnh cố chấp, nhưng đến lúc kiên quyết thì người ta cũng chẳng biết làm thếnào.
“Học y? Hồi trước chẳngphải nó đã từng nói là ghét nhất mấy công việc dính dáng đến máu me này còn gì?Em đã lúc nào nghe thấy nó nhắc đến việc về sau muốn học y chưa?” Kỉ Bồi Vănhỏi vợ.
“Trước nay chưa nghe baogiờ.” Từ Thục Vân lắc đầu. “Ai chà, cũng may mà trường Y trong đại học mình tuykhông đọ được với khoa của anh, thế nhưng cũng không tệ, đừng có ép con quá anhạ”.
Cơ sự đã đến nước này,ngoài ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý ra, Kỉ Bồi Văn cũng chẳng còn lựa chọn nàohay hơn nữa, và như thế, Kỉ Đình đã trở thành lính mới của trường Y thuộc Đạihọc G, từ cấp ba lên đến đại học, cái khác biệt đối với cậu chỉ là chuyển từkhu trường chuyên sang hai dãy lầu nho nhỏ ở khu Đông của trường mà thôi.
Trong thời gian này, ChỉAn và Chỉ Di cũng đã tốt nghiệp trung học, kết quả thi cấp hai của Chỉ An rấttốt, cô bé đã trúng tuyển vào trường Ngũ Trung, hệt như con ngựa hoang thoátkhỏi dây cương. Thành tích của Chỉ Di lại không được tốt lắm, vẫn còn kém mứcxét tuyển vào trường chuyên cấp ba tới hơn chục điểm, có điều vì cô bé là conem giáo viên trong trường, thế nên chuyện vào cấp ba cũng không gặp khó khăn gìmấy.
Trước khi khai giảng đạihọc, Kỉ Đình có gặp Trần Lang một lần, khi ấy cậu nghe nói Trần Lang cũng đãtrúng tuyển vào một trường trọng điểm ở khu Đông, đúng là oan gia lại đụng đầungõ hẹp, hai người cũng chào hỏi qua loa mấy câu.
“Chúc mừng cậu thi đỗ vàotrường tốt”, Kỉ Đình nói với cậu ta.
Trần Lang cười cười, vẻkhông bận tâm cho lắm, “Chắc là tôi cũng nên chúc mừng cậu nhỉ, thi đỗ điểm caovào Đại học G, cũng không tồi chút nào”.
Kỉ Đình làm như khôngnghe thấy gì, lúc Trần Lang bước ngang qua người, cậu mới lên tiếng hỏi, “Cậura đấy học, Chỉ An nói thế nào?”. Cậu biết, quan hệ giữa Chỉ An với Trần Langbấy lâu nay vẫn khá thân thiết, hai người thường vác bộ đồ vẽ sánh bước bênnhau. Cô nói cô cần người yêu cô, thì đương nhiên cô cũng hy vọng Trần Lang sẽở bên cạnh cô.
“Chỉ An?” Trần Lang lộ ranụ cười đượm vẻ trêu chọc đặc trưng. “Tôi tưởng là cậu còn rõ hơn tôi chứ, conbé đương nhiên sẽ không nói năng gì, bởi vì nó chẳng cần ai hết.”
Lúc Kỉ Đình còn đang đờra, cậu ta bồi thêm một câu, “Có lẽ là cậu cũng chẳng đặc biệt gì hơn đâu, ônganh Kỉ Đình ạ”.
Trần Lang đã đi rất lâurồi, Kỉ Đình vẫn còn đứng ngơ ngẩn, cậu nhớ lại những trò nghịch phá hồi nhỏcủa Chỉ An. Cô bé luôn thích giành giật những món đồ chơi yêu thích của ngườikhác, rồi quên bẵng đi chẳng còn mảy may nhớ đến. Có lẽ khi lớn lên cô bé cũngchỉ đổi sang loại đồ chơi khác mà thôi, cách chơi thì chẳng khác gì. Cậu thì cógì đặc biệt hơn đây, cô bé chỉ ưa thích những trò tai quái, trong khi cậu thậmchí còn chẳng phải là một đối tượng vui đùa hoàn hảo, vậy nên với cậu, cô béchẳng tỏ ra lạnh nhạt cũng không nồng nhiệt, đến cả việc cô bé đăng ký vào NgũTrung, cậu cũng là người cuối cùng được biết. Cậu tự đánh giá mình là một ngườivô cùng bình thường, thế giới của cậu nhạt nhẽo cô quạnh, mãi mãi chẳng thể sođược với cái thế giới rực rỡ sắc màu của cô bé, cho dù là vậy, cậu cũng khôngcam lòng làm một món đồ chơi.
Trần Lang ra đi, thế giớicủa Chỉ An dường như cũng xóa bỏ luôn sự tồn tại của con người này, bên cạnh côbé thiếu gì người bù lấp vào chỗ trống ấy. Tuy Trần Lang đi rồi, nhưng sở thíchmà cô bé có được từ cậu ta vẫn tiếp tục kéo dài, bôi bôi xóa xóa thỏa thuê đãtrở thành công việc mà cô bé say mê nhất. Đổ bao nhiêu thời gian vào việc vẽvời, cô bé cũng ít quậy phá hơn, đối với bố mẹ cô, đây quả là chuyện mong bấylâu chẳng được, bác Kỉ Bồi Văn vốn xưa nay cưng nựng cô bé càng chiều chuộng,tặng ngay cho cô một hộp đủ loại dụng cụ vẽ vời. Cô bé vừa vào cấp ba đã nộitrú trong trường, cuối tuần mới về nhà, có khi cuối tuần cũng chưa chắc đã về,mà nếu về thì nhất định sẽ vác theo cả đám đồ nghề ấy, thế nên Kỉ Bồi Văn bènbàn bạc với ông bạn, cứ để cô bé tung tẩy vẽ vời thế này thì không ổn, hiếm khicô bé đam mê cái gì đến thế, chi bằng đàng hoàng mời hẳn một vị giảng viên ởHọc viện Mỹ thuật về kèm cặp cho cô bé. Cố Duy Trinh và Uông Phàm suy tính mộthồi, cuối cùng cũng đồng ý. Họ nhờ người tìm một vị giảng viên có tuổi đanggiảng dạy Mỹ thuật hiện đại trong khoa Nghệ thuật, cứ cuối tuần lại đến dạy kèmcho Chỉ An một buổi. Lần này Chỉ An không cự nự gì, tuần nào cũng ngoan ngoãnmò về, cô bé rất hiếm khi chuyên chú vào một việc lâu đến vậy, đến bố mẹ côcuối cùng cũng chịu tin rằng cô thực sự ham thích hội họa.
Đợt phụ đạo này kéo dàiđược gần một tháng, cuối cùng vị giảng viên già cả ấy đành bất lực tìm gặp CốDuy Trinh, vừa mở miệng đã thốt lên một cậu, “Ông Cố ạ, xem chừng cái việc dạykèm này không cần tiếp tục nữa đâu, có khi ông phải vời đến bậc thầy khác chotiểu thư nhà ta thôi”. Cố Duy Trinh tuy đã có sự chuẩn bị về tâm lý, thế nhưngvẫn vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi ngay duyên cớ, hóa ra vị giáo sư già nàytrung thành theo lối dạy từ lý luận, mục đích là xây dựng căn bản vững vàng chocô bé, chí ít thì cũng bồi dưỡng cái ý thức thẩm mỹ có uốn nắn nhất định, aingờ qua lại vài lần, Chỉ An đã tỏ ra vô cùng chán ngán với mớ lý luận của ôngthầy, có lần quan điểm của hai thầy trò trái ngược nhau, ông giáo sư già đươngnhiên sẽ khăng khăng ý kiến của mình, cô bé đang lúc tức tối buột miệng nói,“Cái mớ lý luận của thầy là đồ bỏ đi!”. Người ta dạy dỗ vô số học trò, nào đãbao giờ gặp phải đứa ngông cuồng láo lếu thế này, vậy nên trong cơn thịnh nộlập tức giã từ ghế gia sư.
Đã đến nước này, Cố DuyTrinh chẳng còn mặt mũi nào mà nài ép giữ chân ông thầy, chỉ đành rối rít xinlỗi, lúc về nhà thì điên tiết không để đâu cho hết, quát mắng Chỉ An một trậndữ dội, Chỉ An chẳng hề tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, chỉ cười nhạt mà nói rằng, “Conbảo cái mớ lý luận của thầy ấy là đồ bỏ đi cũng đâu có gì là sai, thầy ấy toànnói những lời nhảm nhí, có lôi ra được một tác phẩm nào làm người ta tâm phụckhẩu phục đâu cơ chứ”.
Cố Duy Trinh tức điênngười, mắng rằng cô mới tí tuổi đầu mà đã ngông nghênh, đúng là không biết trờicao đất dày ra sao nữa. Cô bé không biết sợ là gì còn cãi lại một câu, “Ông giàđấy tuổi tác đâu có xứng với trình độ, đầu óc mụ mẫm hết cả, đúng là cả đờisống phí hoài”.
Trông thấy bàn tay Cố DuyTrinh giơ lên chực giáng xuống, Chỉ Di bèn xông vào, nhất quyết lôi Chỉ An ra,sau đó nói với bố, “Bố ơi, mấy người nhà mình không hiểu hội họa, những lời emChỉ An nói chưa chắc đã không đúng đâu”.
“Vẽ vời là một chuyện,làm người lại là chuyện khác, bố chỉ mong một điều là con gái con đứa như emcon đừng có ngông cuồng như thế”. Sự can thiệp của Chỉ Di khiến ông bố Cố DuyTrinh đang tức sôi máu bình tĩnh đi ít nhiều, bàn tay đang giơ lên cũng đãbuông xuống. Nghe thấy Chỉ An cười nhạt một tiếng, ông chỉ thẳng vào mặt cô màbảo, “Mày cút về trường cho tao, không có việc gì thì đừng để tao phải nhìnthấy mày nhiều, cũng đừng làm tao phải điên tiết”.
Trên đường Chỉ An quaytrở lại trường, Chỉ Di tiễn em ra bến xe. Lúc đợi xe, cô bé bảo với em, “Emviệc gì cứ phải cứng đầu cứng cổ với người lớn như vậy, bố tức giận đến thếnày, cũng chẳng có gì hay cho em đâu”.
Chỉ An dõi mắt về hướng xe chạy tới, một hồi lâu, mớicất tiếng, “Chính là em muốn chọc cho bố tức giận đến thế mà”.