Chap 31: Ai cũng xứng đáng được yêu thương
Nhưng cho dù chị có mãn nguyện thì cuộc đời của em là do ba mẹ trao tặng, chẳng ai có quyền cướp đi cả, ngay cả em cũng vậy. Em muốn sống thật hạnh phúc, em muốn ba mẹ tự hào về mình, và cả Nguyên nữa, em cảm thấy thời gian ở bên cậu ấy vẫn chưa đủ, nếu có thể, em thực sự muốn nắm tay người đó, đi xa xa và đi lâu lâu một chút.
Tôi từng bị áp lực vô cùng lớn bởi có một người chị gái cực kỳ xuất sắc. Mẹ chị thường xuyên đem chị ra để chế nhạo tôi. Bà mỉa mai chỉ có người giỏi giang như bà mới đẻ được đứa con ưu tú là chị, còn tôi là con nhỏ ngu dốt do "con mẹ" tôi sinh ra. Chẳng cứ mẹ kế, trong suốt quãng thời gian đi học, phần lớn bạn bè đều thích chơi với Mẫn Tiên hơn, họ cười nhạo tôi mỗi lần có một bạn nam nào đó thích tôi thay vì chị. Họ không thể chấp nhận được việc một người nhạt nhoà như tôi lại được yêu thích. Chắc tôi sẽ tự ti lắm nếu không được ba vỗ về.
-"Những người có định kiến với con họ chẳng bao giờ nhìn thấy ưu điểm của con cả."
Tôi nằm trên đùi ba nhõng nhẽo làm nũng, tôi hỏi ba mình có ưu điểm gì? Ba bảo rằng tôi là món quà tuyệt vời nhất tạo hoá ban cho ông. Tôi thân với ba tôi lắm, tôi kể hầu hết mọi chuyện với ba chỉ trừ việc mẹ kế sỉ nhục mình, tại tôi không muốn ba gây sự với mẹ khiến gia đình lục đục. Với cả tôi có ba tôi là được rồi, có ba thương tôi, có ba chỉ cho tôi rằng, cho dù tôi là ai trong cuộc đời này, cho dù tôi không xuất chúng, không có tài năng bẩm sinh, cho dù con người tôi còn vài khiếm khuyết thì tôi vẫn là tài sản vô giá của ba mẹ tôi, và tôi, vẫn có quyền được yêu thương. Ba mẹ sẽ luôn dõi theo tôi, còn một người nữa, một người đặc biệt trong tim tôi, tuy thỉnh thoảng hay giận tôi nhưng rất quan tâm tới tôi.
Khác với Alex nói thích tôi mỗi ngày và có nhiều hành động lãng mạn, Nguyên thường làm mọi việc trong thầm lặng. Mãi sau này Trường tiết lộ tôi mới biết, cái đợt cả khối mười một đi du lịch, là cậu ấy cố ý vứt gối giữ nhiệt ở lại vì tình cờ nghe thấy Mẫn Tiên bảo tôi hay bị lạnh bụng khi đi ngủ. Cũng chính cậu ấy mua thêm một phần sữa chua nha đam cho tôi sau bữa sáng, giúp tôi xắn ống tay áo rồi chăm chú ngồi xem tôi vắt sữa bò.
-"Nếu mà em bò bị tắc sữa thì mình phải matxa cho em ý như này này."
Vì Mẫn Tiên đang gặp khó khăn với em bò bên cạnh nên tôi cố ý nói to để chị nghe thấy. Tiên thông minh hơn tôi nhiều nhưng mấy việc liên quan tới tỉ mẩn khéo léo chị lại không làm được. Ví dụ như chị không thể xâu hai sợi chỉ qua một chiếc kim, không biết móc mũ len hay dù thuộc làu làu đặc tính của loài bò sữa nhưng tới lúc thực hành vẫn bị sữa bắn tung toé vào mặt. Chị cáu chửi bò ầm ầm, tôi cố nén cười quay sang chỗ khác, bắt gặp Nguyên đang nhìn tôi đầy khó hiểu.
-"Việc matxa với bò rất quan trọng à?"
-"Quan trọng chứ, bị tắc sữa đau lắm á."
Tôi đáp, Nguyên lại tò mò hỏi thêm.
-"Vậy với người thì sao?"
Với người thì tôi đã được học đâu? Cơ mà trước mặt thần tượng tôi thích tỏ ra mình hiểu biết một chút, đành phán bừa người cũng thế, cũng là động vật cả mà. Nguyên gật gù, bạn vỗ vai tôi phán câu xanh rờn.
-"Vậy nếu sau này có khó khăn thì cứ đến tìm tớ, tớ sẽ tận lực giúp đỡ."
Mới đầu tôi ừ rất thản nhiên, mãi sau nhận ra ý đùa sâu sắc trong câu nói của cậu ấy má tôi nóng bừng, tôi lườm thì người ta cười gian. Bực bội, tôi ra sức mắng chửi con người xấu xa đen tối đó, hắn liền chối bay chối biến.
-"Ơ hay nhỉ? Ý tớ là sau này cậu gặp khó khăn, giả sử như nghèo khó, túng quẫn, thất nghiệp thì tìm tớ, tớ sẽ tận lực giúp đỡ. Có gì sai à?"
Vâng, hắn đã nói thế thì còn gì sai nữa? Ghét thật đấy, định sẽ cạch mặt cái tên đểu cáng đó một thời gian, cơ mà buổi đêm hắn cùng nhóm P547 biểu diễn tôi lại không kiềm được mà liếc mắt qua chỗ người ta. Phía dưới khán giả đông nghịt, ngoài chúng tôi còn có rất nhiều các cô các bác làm việc trong trang trại nữa nên nhóm không chọn biểu diễn nhạc trẻ mà chủ yếu là hát nhạc vàng và tình ca, sở trường của Thái. Bạn ăn mặc bảnh bao lắm, cầm mic hò những nốt cao chót vót, cao đến nỗi tôi nhức hết cả tai phải tháo tạm máy trợ thính, đợi đến khi Trường hát mới đeo vào. Trong các phần trình diễn của Trường, Công, Vũ và Thái thì Thái nhận được nhiều lời khen nhất, vì Nguyên chỉ ngồi một góc sân khấu lặng lẽ đệm đàn ghi ta cho các bạn trong nhóm nên fan Thái ở nhà xem phát trực tiếp vin cớ xỉa xói.
"Anh Ngu có dám hát đâu mà. Sợ vừa mở mồm ra đã hụt hơi đấy!"
"Chúng mày thông cảm, mọi khi ở sân khấu lớn nó toàn nhép thôi. Giờ về trang trại biểu diễn tắt điện liền."
Fan Nguyên nhảy vào tranh luận nhưng không ăn thua, tôi đọc bình luận thôi mà sôi hết cả máu. Họ thừa biết vừa rồi Nguyên của chúng tôi là nghệ sĩ trẻ duy nhất được chọn sang châu Âu tham dự "Dance Solo Contest", rinh giải nhì nhưng về nước đâu có được nghỉ ngơi? Vẫn phải thi cuối kỳ, phải đi sự kiện, trong một tháng cậu ấy đã phải truyền nước tới ba lần, con người chứ có phải máy móc đâu mà đòi hoàn hảo? Rõ ràng ban đầu cả nhóm đã bàn bạc tổng cộng đêm nay chỉ có bốn tiết mục rồi mà, tại sao Thái lại vô tư thông báo với khán giả bản tình ca cuối cùng là của trưởng nhóm? Muốn thần tượng của tôi bẽ mặt hay sao? Vì đã trót giới thiệu nên Nguyên bắt buộc phải ra sân khấu, cậu ấy cúi đầu chào khán giả, gửi lời xin lỗi vì giọng của mình không được tốt lắm rồi mới bắt đầu vừa đàn vừa hát.
"Em nói em không xinh đẹp,
Cớ sao trái tim tôi rộn ràng?
Em bảo em chẳng nổi bật,
Vì đâu trong đám đông ấy, tôi vẫn thấy em?
Em chỉ đang đùa thôi phải không? Hay chính em cũng không biết, tâm hồn em thuần khiết biết bao! Như cánh bồ công anh nhỏ, dập dềnh trong sương sớm. Tôi muốn làm cơn gió, đón em về bên tôi."
Thật buồn cho tôi vì phải đeo máy trợ thính mới biết tường tận sức khoẻ của thần tượng, giọng Nguyên quả thật hơi khản và trầm, nhưng điều đó lại làm cho bài hát thêm phần da diết. Tôi chưa từng được nghe bài này, khán giả cũng thế nên hầu hết đều yêu cầu Nguyên hát lại, lần hai chưa đã lại đòi hát tiếp lần ba. Đêm đó clip cắt ra từ buổi biểu diễn được chia sẻ với tốc độ chóng mặt, fan Nguyên được thể nở mày nở mặt, Thái viết tâm thư thổ lộ bạn rất đau lòng vì một bộ phận nào đó chỉ thích nghe nhạc thị trường nhảm nhí chứ không đủ khả năng thưởng thức những dòng nhạc sang. Bức thư như mồi lửa khiến fandom hai bên chiến nhau tưng bừng. Tôi bình thường hóng hớt ghê lắm, mỗi tội bận chăm sóc thần tượng nên thôi.
-"Uống đi, sữa ấm đấy, rất tốt!"
Tôi dúi cho cậu ấy cả chỗ thuốc mình mới mua, dặn mai ngủ dậy ăn sáng xong mới được uống. Nguyên chảnh không thèm cầm, viện cớ mình nhanh quên, kêu phải có người nhắc mới nhớ. Chắc thấy cậu ấy nhì nhèo nhiều quá nên Alex khó chịu xông ra trêu chọc, còn rủ tôi xuống bếp ăn đêm nữa chứ. Tôi gật đầu liền, Nguyên ban đầu hơi tức nhưng nghe tôi ghé tai thủ thỉ liền tủm tỉm cười, đồng ý giúp tôi chạy sang phòng nữ hẹn Mẫn Tiên. Đúng mười hai giờ, chúng tôi thành công lừa được cả Mẫn Tiên với Alex xuống bếp, sau đó khoá trái cửa.
Hai người phải hợp nhau đến thế nào mới có thể chat thâu đêm suốt sáng, nếu có điều kiện gặp nhau biết đâu họ sẽ xích lại gần nhau hơn. Tiếc rằng, trái với dự tính của tôi, sau một đêm bị nhốt cùng nhau mối quan hệ giữa Tiên và Alex vẫn giậm chân tại chỗ. Tôi không rõ đêm ấy hai người có ai chịu mở lời trước không, chỉ biết khi vừa về tới thành phố sau chuyến du lịch Mẫn Tiên đã vào phòng tôi đập phá đồ đạc. Chị mắng tôi là đồ dối trá. Tôi thừa nhận trước đó tôi sai vì giấu chị vụ Alex tán tỉnh tôi, nhưng nếu tôi nói, liệu chị có vui không?
-"Đây là bài học cho những đứa nào rảnh chó thích xen vào chuyện của tao."
Chị cảnh tỉnh tôi, đoạn cắt vụn đống khăn len trong giỏ. Đống khăn gồm ba chiếc, của ba, của chị và của Nguyên. Tôi đã đan bằng tất cả tình yêu thương, bởi vậy nên khi nhìn những mảnh len rơi lả tả, tôi giận khủng khiếp.
-"Chị điên à? Ngày trước chị từng đòi thi nhảy với Nguyên để ép cậu ấy ôm em mà, em đâu có mắng chị đâu? Sao bây giờ em giúp chị và Alex chị lại làm quá lên thế? Chị vô lý lắm chị biết không?"
-"Tao cứ vô lý đấy, thì sao? Với những con ngu không phân biệt được bản chất sự việc khác nhau như mi thì tao càng phải vô lý."
-"Khác nhau ở chỗ nào?"
Tôi bực mình hỏi, chị ngoác cái miệng nói một thôi một hồi.
-"Ở chỗ Nguyên Anh thích mi. Và Alex cũng thích mi. Crush đầu đời của tao lại đi thích mi, tại sao không phải người khác mà lại chính là mi? Ngay cả ba cũng cưng mi hơn, tao giành cả núi học bổng cũng chẳng thể làm ba phấn khởi bằng mi lọt top học sinh xuất sắc. Mẹ tao nói thật đúng mà, mi và mẹ mi giống hệt nhau, thiểu năng nhưng được cái mặt lừa tình, chỉ cần chớp mắt thì đàn ông trên thế giới đều muốn bảo vệ mi."
Chị giành học bổng như cơm bữa thì đâu phải là tin gì bất ngờ đâu mà khiến ba phấn khởi như tôi lần đầu vào top học sinh xuất sắc? Dẫu biết tính Tiên hay nóng giận không kiểm soát được lời nói nhưng tôi vẫn thấy chạnh lòng. Tôi ghét cái cách chị bắt chước mẹ chị, cố ý lôi mẹ tôi vào chọc tức tôi. Nếu như mẹ con chúng tôi thực sự kém cỏi như vậy, tại sao mẹ chị phải ghen với cả người đã khuất? Vì đâu mẹ chị phát khùng lên khi phát hiện mẹ tôi vẫn luôn là nàng thơ trong văn chương của ba, khóc sưng hết cả mắt khi biết trong ví ba vẫn để ảnh mẹ tôi và phải giả ngất để ngăn không cho ba tôi ra thăm mẹ tôi dịp giỗ chạp? Tôi từng chứng kiến ba ngồi ngây ngốc nhiều tiếng đồng hồ trên bãi cỏ gần nhành hồng ở chỗ mẹ. Trong men say ba nói ba nhớ một người tới phát điên, ba bảo Kiều Anh rất giống người ấy, Kiều Anh là động lực duy nhất của ba.
Sống mũi tôi cay xè vì thương mẹ, thương ba. Tôi thương cả Mẫn Tiên nữa, Mẫn Tiên của bây giờ chưa tỉnh táo hoàn toàn. Phút trước vừa tươi cười thân thiện phút sau đã quay ra mắng chửi tôi. May cho chị ở bên đó có Alex, cũng may cho tôi ở bên này có Nguyên, một người có thể vì tôi khoá trái cửa chính mà bất chấp trèo qua cửa sổ. Lúc nhìn thấy cậu ấy chui vào phòng, tim tôi giật thót, bên ngoài tuy là ban công khá rộng nhưng vẫn rất nguy hiểm. Tôi chạy ra với Nguyên, cậu ấy giả bộ kiệt sức gục vào vai tôi trông thốn dễ sợ. Tôi bật cười, Nguyên cố ý cọ chiếc cằm có mấy sợi râu ngắn cũn cỡn lên cổ tôi, nhột muốn xỉu, tôi cười vang. Chỉ cần cậu ấy bước vào, thế giới u ám trong tôi bỗng chốc trở nên sáng sủa.
Chúng tôi dựa vào nhau đón giao thừa, đi chơi Tết với nhau. Qua Tết còn cùng nhau tham dự buổi công chiếu phim. Hiếm khi một diễn viên chỉ xuất hiện có vài phút ngắn ngủi như tôi được nhận giấy mời VIP. Tôi may mắn hơn các bạn diễn khác bởi tuy đất diễn ít nhưng lại diễn đúng cảnh thân mật với nam thần cực hot có lượng fan khủng nên nhận được sự quan tâm đặc biệt. Đây là lần đầu tiên được mời đi sự kiện lớn nên tôi có chút hồi hộp, Nguyên thì ngược lại, cậu ấy khá bình thản, chỉ thay một bộ vest đơn giản rồi ngồi ngả người vào sô pha nhàn nhã thưởng thức vẻ lóng ngóng của tôi.
-"Góp ý thật lòng cho tớ đi mà, mặc bộ nào đẹp nhất?"
Phía nhà tài trợ gửi quá trời váy luôn, tôi chọn hoài không được nên mới phải hỏi ý kiến, thế mà tên đó đáp như điên.
-"Chẳng cần mặc bộ nào cũng đẹp!"
Còn tủm tỉm cười trông đểu đểu kiểu gì ấy, hại tôi điên hết cả người, cầm đôi giày nhảy đến định phang cho một trận. Có kẻ nhanh chóng bắt lấy tay tôi, làm bộ oan ức giải thích.
-"Ý tớ là bản chất cậu đã rất đẹp rồi, vải vóc chỉ làm lu mờ vẻ đẹp ấy thôi."
Cái tên này ăn gì mà ngọt miệng thế nhỉ? Hắn xoa dịu cơn tức của tôi trong chốc lát luôn à, rúc vào cổ tôi cọ chán cọ chê mới chủ động đứng dậy chọn cho tôi chiếc váy màu đen, nhìn qua có vẻ đơn điệu, nhưng lúc khoác lên người lại khiến xương quai xanh của tôi thanh tú và quyến rũ hơn hẳn. Đặc biệt khi có ánh đèn chiếu vào, chiếc vòng kim cương lấp lánh huyền ảo khiến tôi trở nên nổi bật vô cùng. Phải chăng chính vì thế nên ngay từ giây phút tôi bước ra khỏi xe cùng Nguyên, phóng viên đã hướng về phía chúng tôi nháy máy liên tục. Tôi hơi ngại, nhưng thực sự hạnh phúc vì được sánh đôi cùng người mình yêu, mặc dù chỉ với vai trò bạn diễn. Misu thì không được vui cho lắm, lúc Nguyên qua nói chuyện với đạo diễn, bạn tiến tới phía tôi mỉa mai.
-"Chỉ những kẻ vô học mới ăn cắp spotlight của người khác!"
Tôi bật cười, nếu như mọi sự chú ý của báo chí đang đổ dồn về phía nữ phụ thay vì nữ chính thì đúng là tôi đang ăn cắp spotlight của bạn rồi. Tôi biết Misu không phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng tôi không thể ngờ rằng trong buổi công chiếu phim quan trọng như này bạn lại gạt qua sự sang chảnh thường ngày để vào phòng thay đồ đổi một sang bộ váy hoa rộng thùng thình, xỏ đôi dép bệt đầy giản dị, sau đó nhẹ nhàng đi qua chỗ Nguyên đứng cạnh cậu ấy. Cả buổi tiệc hôm đó Misu không hề ăn gì cả, thi thoảng gặp thức ăn có mùi tanh liền bụm miệng như kiểu buồn nôn, đặc biệt mỗi khi có ai mời rượu bạn một mực từ chối.
Đúng như dự đoán của tôi, chỉ sau vài tiếng Misu đã thành công lấy lại spotlight mà bạn hằng mong ước. Báo chí đua nhau giật tít Misu mang bầu, mười báo thì cả mười khẳng định cha đứa trẻ là Nguyên, cộng đồng mạng thi nhau dự đoán giới tính của đứa trẻ, còn đặt tên cho con của hai người nữa chứ. Scandal bùng nổ một phần nào đó giúp tăng sức nóng của bộ phim, mới chỉ sau một tuần doanh thu sau đã đạt tới con số đáng mơ ước. Tên tuổi của Misu hot chưa từng thấy, bất cứ topic nào người ta cũng nói chuyện của bạn, nữ diễn viên tài sắc vẹn toàn đang mang trong mình cốt nhục của nam thần quyền lực hàng đầu trong làng giải trí.
"Tớ thích người như chị Misu dã man á. Chẳng như mấy chị khác giữ dáng, từ khi mang bầu lúc nào cũng chị ý cũng đi dép bệt để bảo vệ con. Chị ý sẽ là người mẹ tuyệt nhất cho mà xem."
"Chắc gì đã phải con của Nguyên Anh?"
"Không con của Nguyên Anh thì là con của ai? Mình thích bạn Misu này ở điểm bạn ấy rất hiền, không hề phô trương, lẽ ra Misu có thể lấy cái bầu để đánh bóng tên tuổi nhưng bạn ấy luôn giữ im lặng trước tất cả những câu hỏi của phóng viên. Có thể thấy Misu thương Nguyên và đứa con sắp chào đời tới nhường nào."
Trang nào cũng sôi nổi dã man, thậm chí ở chỗ làm của tôi hễ đến giờ nghỉ các biên kịch lại lấy đó làm chủ đề tám. Tâm trạng tôi não nề ảm đạm, tôi không chỉ buồn vì người yêu mình bị đồn có em bé với người con khác mà còn buồn vì cậu ấy chẳng chịu chia sẻ những khó khăn với tôi. Trên mạng họ xôn xao thông tin bộ phim hành động sắp tới của hãng bị cấm chiếu vì có quá nhiều cảnh bạo lực, mấy hội antifan còn phân tích số vốn bỏ vào quá lớn nên khả năng cao phen này Nguyên sẽ khuynh gia bại sản. Tôi không rõ lắm về kinh phí nhưng tôi biết Nguyên rất kỳ vọng vào bộ phim này, lâu lắm rồi cậu ấy mới đóng chính, năm ngoái còn sang Hàn quay đến 27 Tết mới về. Dạo gần đây Nguyên cũng làm việc muộn hơn đợt trước, đi tiếp khách nhiều hơn, nhưng hễ tôi hỏi, người ta đều gạt đi kêu ổn. Ổn đến mức thay vì về nhà với tôi, cậu ấy lại lựa chọn ở bên Misu. Mười một giờ đêm buổi tối thứ bảy, tôi nhận được tấm hình hai người đi bar với nhau kèm theo tin nhắn hết sức ngọt ngào.
"Nguyên Anh nói có thể đền bù cho tớ tất cả mọi thứ mà anh ấy có."
Cổ họng tôi nghèn nghẹn, nước mắt rơi lã chã xuống màn hình điện thoại. Tôi định đợi Nguyên về để hỏi cậu ấy một vài chuyện, nhưng sau đó vì sợ bản thân sẽ không mở lời được, tôi đành gửi tấm hình Nguyên và Misu trong bar cho cậu ấy rồi soạn tin nhắn.
"Nguyên à, cậu có cần tớ nữa không? Nếu không, chỉ cần nhắn một từ, tớ sẽ lập tức dọn đi!"