Chương 10
Hương khói vây quanh, cửa sổ đóng chặt, bốn phía trên tường đều dán bùa tránh tà. Hoàng thái tử ngồi sau chiếc bàn gỗ đàn, thần sắc lạnh lùng: “Duệ vương phủ, bọn chúng đúng là biết tìm chỗ.” Phật châu ngọc xanh bị vỗ mạnh xuống bàn, chấn động chiếc ly sứ, mặt nước lung lay, hắc y sát thủ quỳ trước bàn không nói tiếng nào, “Lần này thì ta không thể giữ mạng bọn chúng nữa rồi. Phù Sinh! Mấy tên hòa thượng và thuật sĩ kia đâu rồi?”
“Hồi Thái tử, đang chờ bên ngoài.”
Hoàng thái tử vừa ý gật đầu: “Hừ, được, để ta xem thử yêu nghiệt kia còn có bản lĩnh gì nữa.”
Lá nho trong tiểu viện đong đưa theo gió, Thẩm Ly nhìn lá nghĩ chắc mình không ăn được quả của nó rồi, đồ ăn Hành Vân nấu ngon như vậy, quả cây hắn trồng chắc cũng ngọt lắm. Nàng quyết tâm trong ba ngày tới phải đi, bất kể chỗ Hành Vân lúc đó có trở thành thế nào đi nữa nàng cũng không thể ở lại được, đến lúc đó chỉ e sự tình sẽ càng tệ hại. Hoàng thái tử uy hiếp thì có thể tránh ở Duệ vương phủ, nhưng Ma giới uy hiếp thì… một người phàm làm sao ứng phó nổi.
“Bụp” một tiếng, Thẩm Ly thò đầu nhìn về phía sân trước, thấy Hành Vân đang phí sức dời một hòn đá trong sân, mồ hôi trên mặt hắn nhỏ xuống, hình như hắn đang tính toán gì đó, khóe môi khẽ động, lẩm bẩm tụng niệm. Hiếm khi thấy được biểu hiện nghiêm túc như vậy của hắn, Thẩm Ly nhất thời bỗng nhìn đến ngơ ngẩn, trong lòng dậy lên một ý nghĩ: Nếu không có hôn ước kia thì tốt rồi.
Nếu không có hôn ước kia thì nàng không cần đào hôn, cũng không cần vội vã rời khỏi, nàng có thể…
Có thể…
Cái gì?
Thẩm Ly hoang mang sực tỉnh, ý nghĩ đột nhiên ở đâu chui ra khiến nàng hoảng sợ đến quên cả chớp mắt. Trong lòng nàng rốt cuộc đang chờ mong điều gì vậy…
“Thẩm Ly.” Một tiếng gọi từ sân trước truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Ly, nàng vứt bỏ những cảm xúc hỗn tạp trong đầu bước ra sân trước.
Mấy hòn đá đặt tán loạn ở sân trước đã được sắp xếp lại, Hành Vân đứng trước lu nước vẫy tay với Thẩm Ly: “Chúng ta cùng khiêng lu nước này đi.” Thẩm Ly mím môi bước tới, một tay xách lu nước cao bằng nửa người lên hỏi: “Để đâu?”
“Ở góc kia.” Hành Vân chỉ tay, nhìn Thẩm Ly nhẹ nhàng xách lu nước đi, hắn nói, “Trận pháp trong nhà ta đã sửa thành Cực hung trận, đặc biệt là tối nay, trận này vô cùng lợi hại, cô nhớ là đừng ra sân trước, muốn ra ngoài cũng phải đi cùng ta.”
Thẩm Ly biết ở phương diện này thì Hành Vân có chút bản lĩnh, nhưng trước nay nàng vẫn cảm thấy một phàm nhân bày được trận ngưng tụ tinh hoa nhật nguyệt cũng chưa chắc có thể bày ra được hung trận gì, có hung sát đến đâu đi nữa cũng đâu thể nào hơn nhất bá của Ma giới này? Nàng chỉ coi lời của Hành Vân như gió thoảng qua tai, không hề để tâm, ngược lại còn chuyển chủ đề hỏi: “Sao đột nhiên lại đổi trận vậy?”
Hành Vân cười: “Chẳng phải để chúng ta có thể ngủ ngon sao?”
Giống như cố ý chống đối với lời Hành Vân, đến đêm, lúc đèn đóm nhà nhà đều tắt, bên ngoài tiểu viện bỗng vang đến tiếng niệm kinh lúc trầm lúc bổng, Hành Vân ở trong nhà dùng chăn bịt tai thở dài: “Không ngờ lại giở một trò tệ hại như vậy. Ta thật đã đánh giá cao Hoàng thái tử rồi.” Hắn còn chưa lẩm bẩm xong, trong tiếng niệm kinh âm ỉ chui vào tai bỗng truyền đến một âm thanh giòn giã. Hành Vân lập tức trở mình đứng dậy, chộp lấy y phục ở đầu giường tiện tay khoác lên rồi bước ra sảnh trước.
Sau khi Thẩm Ly biến thành người vẫn luôn ngủ trên chiếc giường ghép từ mấy cái ghế ở sảnh trước, đêm đêm hắn dậy uống nước đều có thể nhìn thấy nàng nằm trên chiếc ghế chật hẹp, nhìn hắn một cái rồi tiếp tục ngủ, do bản tính cảnh giác, mà cũng do sự yên tâm đối với hắn.
Nhưng hôm nay Thẩm Ly đã không còn nằm trên ghế. Hành Vân thầm nói không hay, vội ra cửa nhìn vào trong sân, đã có năm người đổ gục trong hung trận, ngoài ba hắc y nhân còn có hai người ăn mặc như đạo sĩ, bọn họ đều thoi thóp nằm dưới đất, còn người duy nhất đứng thẳng như một đỉnh núi trong tiểu viện là cô nương tên Thẩm Ly kia, đầu gối và sống lưng nàng dường như chưa từng cong lại, mạnh mẽ đến mức gần như khiến người ta bất lực.
Trong lúc Hành Vân thở dài, trong đôi mắt đang nhắm của Thẩm Ly bỗng chảy ra hai vệt máu, kinh tâm động phách, nhưng đôi tay nàng vẫn nắm chặt thành quyền, ngay cả khóe môi cũng chưa từng run rẩy. Hành Vân biết trận này không hại đến tính mạng, nó chỉ khơi dậy nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng người, đánh tan lý trí khiến người ta gục ngã. Nếu cố chống chọi như Thẩm Ly thì sức mạnh trong trận sẽ ngày càng mạnh mẽ, Hành Vân không ngờ có người lại chống chọi được trong hung trận này lâu như vậy. Nhưng cứ tiếp tục thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì…
Giống như không thể nào tiếp tục nhìn được nữa, Hành Vân không đè nén kích động trong lòng, bước ra sân trước, tiến vào hung trận do chính tay hắn bày.
Vào lúc này, hắn bỗng thấy Thẩm Ly thất khiếu chảy máu, đôi tay nắm chặt đột nhiên buông ra, thân hình từ từ ngã xuống. Hành Vân nhắm mắt, khẽ điều chỉnh hơi thở, tiếp tục tiến về phía trước, đến khi hắn lại mở mắt ra thì cảnh tượng vừa rồi đã như một giấc mơ, không hề tồn tại, Thẩm Ly vẫn nắm chặt tay đứng đó, trên mặt cũng chỉ có hai vệt máu.
Không có định lực như Hành Vân, thế giới của Thẩm Ly đang sụp đổ, vô số con dân của Ma giới biến mất trong dòng dung nham nóng chảy, những binh sĩ kiêu dũng thiện chiến kia đưa tay cầu cứu nàng, còn nàng bị trói buộc không thể nào động đậy, Ma cung nguy nga hóa thành tro bụi, nàng đang lo lắng cho sự sống chết của Ma quân, hoang mang quay đầu, bỗng thấy Ma quân thân mặc hắc bào trói đôi tay nàng lại, giọng điệu băng lạnh: “Đây vốn là một nơi không nên tồn tại. Các ngươi cũng không nên…” Đầu óc trống rỗng, Thẩm Ly còn chưa kịp lên tiếng bỗng thấy Ma quân há miệng cắn vào cổ nàng, xé da thịt nàng ra, muốn ăn tươi nuốt sống nàng!
Không…
“Thẩm Ly.” Một tiếng gọi nhẹ nhàng như từ xa truyền đến, khiến tất cả cảnh tượng như khựng lại, “Tỉnh lại đi.”
Ai đang gọi nàng…
Mắt nhói đau, một gương mặt quen thuộc đập vào tầm mắt: “Đều là giả thôi, không sao rồi.”
Cảnh tượng hỗn loạn đỏ rực kia dần dần lui đi, đôi tay không còn bị trói buộc, Thẩm Ly thấy cảnh tượng xung quanh người đó dần dần trở nên chân thực, vẫn là tiểu viện đó, bên ngoài còn có tiếng niệm kinh, Hành Vân dùng tay vạch mí mắt nàng ra, thổi “phù” vào bên trong mấy cái rồi lại nói: “Mau tỉnh lại.”
Mắt bị thổi cay xè, Thẩm Ly không nhịn được mà nhắm mắt lại. Hành Vân tưởng nàng chưa tỉnh, lại cố vạch mí mắt nàng ra, hít một hơi thật sâu, đang định thổi thì Thẩm Ly quay đầu tránh đi: “Đừng thổi nữa.” Nàng lấy tay xoa xoa mắt, “Sắp mù rồi.”
Hành Vân cười nói: “Chẳng phải là thổi cho ác mộng của cô chạy mất sao.” Hắn kéo cánh tay còn lại của Thẩm Ly, “Tóm lại hãy rời khỏi hung trận này trước đã.”
Thẩm Ly bị hắn dắt đi, nhìn vệt máu in trên cánh tay mình, nàng thất thần ngẩn ra một hồi, hung trận này thật sự lợi hại vậy sao… Nàng ngẩng đầu nhìn bóng Hành Vân, thất thần hỏi: “Vì ngươi là người bày trận nên hung trận này không làm tổn hại ngươi sao?”
“Làm gì có. Chẳng qua là một trận pháp thôi, làm sao nó biết nhận người được.” Giọng Hành Vân nhàn nhạt, “Chẳng qua là lòng không sợ hãi nên trận này không thể thừa cơ thôi.”
Lòng không sợ hãi… Thẩm Ly im lặng, lòng không sợ hãi chẳng phải là lòng không tạp niệm đó sao. Hành Vân này thật quá lạnh nhạt rồi. Nhưng mà… Thẩm Ly cụp mắt, ánh mắt rơi trên bàn tay đang được nắm lấy, người này lại khiến người ta cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
Hành Vân không nói một lời kéo Thẩm Ly vào sảnh trước, hắn không hề nhắc đến cảnh tượng mình nhìn thấy lúc mới bước vào hung trận.
“Những người này làm sao đây?” Thẩm Ly chỉ mấy người đang nằm dưới đất.
“Chờ sau khi trời sáng thì kéo họ ra ngoài là được rồi.”
“Đám hòa thượng niệm kinh bên ngoài thì thế nào?”
Thẩm Ly trầm ngâm, bỗng tiếng niệm kinh dừng lại, “Đều là một đám phế vật!” Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng của một thanh niên, hắn lạnh lùng ra lệnh: “Đốt đi cho ta.” Tiếp đó một mũi tên đang cháy được bắn từ bên ngoài vào cắm trên mái hiên, chỉ trong chốc lát nóc nhà bằng gỗ đã bùng cháy lên, giống như khởi động cơ quan, vô số tên tiếp tục được bắn vào.
Thẩm Ly nhíu mày: “Người của bọn họ còn chưa ra mà đã muốn phóng hỏa rồi sao!”
Hành Vân không đáp, quay đầu nhìn về sân sau, ở đó cũng tràn ngập ánh lửa. Giàn nho bị đốt hơi nghiêng xuống, khí tức của hung trận cũng dần dần yếu đi. Mỗi một vật thể trong tiểu viện của hắn đều là một bộ phận của trận pháp, liên quan chặt chẽ với nhau, một vật bị tổn hại ắt kéo theo cả trận. Hành Vân thấy cảnh này nhưng đôi mày không hề sầu não mà cười nói: “Bao nhiêu năm nay đúng là ta đã nghĩ tốt cho người ta quá rồi.”
Tiểu viện của hắn trái phải liền kề với hàng xóm, nếu đốt chỗ này ắt sẽ liên lụy đến người khác, hắn vốn cho rằng Hoàng thái tử chỉ muốn đối phó với một mình hắn, nhưng không ngờ vương công quý tộc lại coi sinh mạng bá tánh như cỏ rác như vậy.
“Là ta suy nghĩ không chu đáo, hại đến người khác.”
Thẩm Ly liếc hắn: “Ngươi cũng biết áy náy sao?”
Hành Vân cười nhạt không nói, chỉ là độ cong trên khóe môi lại có phần khiên cưỡng. Thẩm Ly dịch chuyển ánh mắt, hỗn loạn chùi vệt máu trên mặt, bước tới hai bước, giọng khẽ trầm đi: “Giúp ngươi lần cuối cùng, hôm nay ở đây bị cháy rồi, ngày mai ngươi hãy đến Duệ vương phủ đi, ta cũng nên đi rồi.”
Lần đầu tiên nàng nói đến chuyện ra đi, Hành Vân ngẩn ra, chỉ thấy một tay nàng vung lên, ánh sáng bạc ngưng tụ trong tay, chưa tới một khắc, một thanh Hồng anh thương lập tức xuất hiện trong tay nàng, đầu thương hàn khí bức người, phản chiếu ánh lửa xoay trong tay Thẩm Ly, phát ra sát khí sắc bén.
Thẩm Ly dùng lực dưới chân, phá nóc nhà nhảy lên không trung, ngân thương trong tay vạch bốn đường trong không trung, nàng hét nhỏ một tiếng, bốn đạo ngân quang chụp xuống, bốn bức tường trong tiểu viện của Hành Vân sụp xuống, ngăn cách với các nhà xung quanh một khoảng chừng hai xích. Đêm nay không có gió, lửa ở đây không cháy lan sang nhà khác được.
Thẩm Ly lắc người rơi xuống sân, lúc này không còn bức tường ngăn cản, nàng nhìn rõ mấy người bên ngoài, mười mấy thị vệ đang nắm cung tên, run rẩy lùi về phía sau, chỉ có một thanh niên đứng giữa đám người, lạnh lùng nhìn nàng.
Thẩm Ly không khách sáo lần lượt đá năm người ngất xỉu ra ngoài, để bọn thị vệ đỡ lấy: “Hôm nay bổn vương không muốn thấy máu. Cút hết đi.”