Chương 8

Cửa lớn đóng lại, trong sân xem ra chỉ có ba người là Hành Vân, Thẩm Ly và Hoàng thái tử, nhưng ba người có mặt đều biết, trong lúc “bài trí” hôm nay, trong nhà đã có thêm nhiều chỗ để người ta ẩn nấp.

Hoàng thái tử ngồi trên ghế đá: “Gặp công tử một lần thật không dễ.”

Hành Vân cười nhạt: “Vẫn dễ hơn gặp Thái tử một chút.”

Thẩm Ly từ nhỏ trưởng thành ở Ma giới, Ma giới chuộng võ, bất kể và quan hay dân đều hào sảng thẳng thắn. Nàng cũng vậy, ghét nhất là người ta khách sáo với nàng, cũng không thích thấy người khác khách sáo, Thẩm Ly bèn chui vào bếp lục nồi tìm đồ ăn.

“Nghe nói công tử có thể thông quỷ thần, biết tương lai, ta thấy hiếu kỳ nên đến xem, mong cầu được một quẻ, không biết công tử có bói cho không?”

“Không bói.”

Nghe hắn quả đoán như vậy, sắc mặt Thái tử trầm đi, Hành Vân làm như không thấy, “Ta không có ý gì khác, chỉ là không thích hành nghề bói toán, cũng không phải người thông quỷ thần. Nếu Thái tử có điều nghi hoặc xin hãy tìm cách khác.”

“Ha.” Thái tử cười lạnh, “Lẽ nào công tử muốn nâng cao thân giá, được, nếu công tử có thể đoán được chuyện trong lòng ta, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý quan cao tước hậu, chờ sau khi ta đăng cơ rồi, phong ngươi làm Quốc sư cũng không phải không được.”

Hành Vân lắc đầu: “Không đi.”

“Công tử đừng nên không biết cân nhắc như vậy.” Thái tử xem xét xung quanh, “Hôm nay ta muốn đạp bằng tiểu viện nhỏ này của ngươi cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.”

Hành Vân uống một ngụm trà, không biết nghĩ ra chuyện gì, bật cười nhẹ một tiếng: “Thái tử phí công phí sức đến đây, chẳng qua là muốn biết lúc nào mình có thể đăng cơ thôi, nhưng thọ mệnh của Thiên tử liên quan đến quốc vận, không phải tại hạ không chịu đoán mà đích thực là không đoán ra. Còn hôm nay Thái tử muốn đạp bằng chỗ này, ta thấy không dễ đâu, nhưng nếu ngài muốn ngồi bằng chỗ này thì cũng có thể đó.”

Thái tử biến sắc, đập bàn đứng dậy hét lớn: “Thật to gan!”

Thẩm Ly từ trong bếp nhìn ra, chỉ thấy một thị vệ áo xanh không biết từ đâu chui ra, kề kiếm lên cổ Hành Vân, Thái tử kia vô cùng tức giận, đập ly trà nóng trước mặt lên người Hành Vân, Hành Vân muốn tránh nhưng phía sau có người khống chế, nước nóng bèn tạt khắp người hắn.

Thẩm Ly nghe Hành Vân hự một tiếng, thiết nghĩ chắc bị bỏng nặng rồi, tròng mắt nàng co rút lại, lòng dậy lên một luồng tà hỏa, đang muốn ra cửa thì hai thị vệ áo xanh khác đáp xuống trước mặt, rút kiếm ra khỏi vỏ. Thẩm Ly cười lạnh, một cước đạp văng một người trước mặt khiến hắn bay thẳng ra ngoài, va vào thanh y vệ sau lưng Hành Vân, hai người ngã thành một đống. Người chắn trước mặt Thẩm Ly thấy vậy bèn một kiếm đâm tới, Thẩm Ly đưa tay nắm lại, chộp thẳng lấy lưỡi kiếm, lòng bàn tay thu lại, thanh kiếm thép kia bị nàng vò nhẹ liền nhăn nhúm như một tờ giấy. Thanh y vệ kinh hãi lạnh người.

Thẩm Ly vứt kiếm, không ngó ngàng đến hắn, thân pháp như bóng ma lướt đến trước lu nước ở góc tường, múc một vốc nước rồi dùng tay tạt ra, nước băng lạnh như những mũi tên bắn hết lên người Thái tử, lực đạo mạnh đến mức cả người hắn bị đẩy ra khỏi ghế, bùn đất bám đầy người: “Á, ái da…” Hoàng thái tử toàn thân ướt đẫm, tóc tai rối bời dính đầy gương mặt thịt.

Những động tác này của Thẩm Ly chỉ trong chớp mắt, trong sân nhất thời không có ai khác nhảy ra cản nàng. Giống như bị nàng dọa đến ngây người.

Thẩm Ly bước lên phía trước, giật lấy cổ áo của Thái tử lôi hắn từ dưới đất lên, nhìn vào đôi mắt dài hẹp của hắn nói: “Cút hay là chết?” Trên người nàng sát khí bừng bừng, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ kinh người trong đêm tối.

“Yêu… yêu nghiệt to gan…” Thái tử sợ hãi toàn thân co giật, cố gắng trấn tĩnh thốt lên bốn chữ, nhưng thấy sắc đỏ trong mắt Thẩm Ly càng đậm, hắn lập tức nói: “Đi, đi!”

Thẩm Ly kéo cổ áo lôi hắn ra cửa rồi mở cửa ném hắn ra ngoài, Hoàng thái tử cao quý lập tức được chúng nhân đón lấy, có thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, Thẩm Ly cười lạnh nhìn Hoàng thái tử nói: “Xem ra các ngươi muốn chết ở đây rồi.”

Thái tử lập tức lăn lê bò toài chui vào trong kiệu hét lớn: “Đi! Còn không đi mau! Đám phế vật này!”

Sau một hồi loạn lạc, tiểu viện lại khôi phục vẻ yên tĩnh, Thẩm Ly bực bội đóng cửa, nhưng thấy Hành Vân đang dùng y phục ướt đẫm che mặt mình, sau đó lại nhìn về khoảng sân sũng nước thở dài, trong lòng Thẩm Ly lại tức giận một cách kỳ lạ: “Ngươi ngốc à? Ngày thường trông có vẻ cao thâm khó lường, sao trước mặt kẻ khác chỉ luôn bị ức hiếp vậy!”

Hành Vân nhìn Thẩm Ly đang lửa giận bừng bừng, hắn cười nhẹ: “Ta không lợi hại như cô, cũng không lợi hại như cô nghĩ.” Hắn chẳng qua là một phàm nhân mà thôi, không thoát khỏi sinh lão bệnh tử, cũng không thể rời khỏi tục thế hồng trần này.

Nhìn vết bỏng đỏ hồng trên mặt hắn, còn có đôi môi tái nhợt kia, lòng Thẩm Ly bỗng nghẹn lại, không biết nên nói gì. Phải rồi, hắn vốn chỉ là một người bình thường, một chút nước nóng kia cũng có thể khiến hắn bị bỏng, một khi bị người có võ công khống chế hắn liền không động đậy được, có thể biết được thiên mệnh khiến hắn có vẻ như chuyện gì cũng làm được, nhưng không có năng lực đó, hắn cũng chỉ là một nhục thân, dễ dàng chết đi.

Vậy… rốt cuộc hắn lấy đâu ra sức lực mà sống bình thản như vậy!

Thẩm Ly thở dài, ngồi xuống ghế đá, im lặng một hồi rồi cúi đầu hỏi: “Hôm nay ta làm vậy có phải đã khiến sự tình trở nên tệ hại… gây phiền phức cho ngươi rồi không?”

Tuy nàng đập người ta rất sảng khoái… nhưng Bích Thương vương có thể tỉnh ngộ sau khi gây chuyện, biết mình đã gây phiền phức, chuyện này mà truyền về Ma giới không biết lại có bao nhiêu người kinh hãi nữa đây.

“Phải mà cũng không phải, dù sao thì lỗ thủng này cũng là ta đâm, chẳng qua cô khiến nó rách to hơn một chút thôi.”

Thẩm Ly hiếu kỳ: “Rốt cuộc ngươi đã nói gì với hắn?”

Hành Vân cười nhìn nàng nói: “Tóm gọn lại thì có thể nói thế này, hắn bảo ta làm người của hắn, ta không chịu, hắn uy hiếp ta là sẽ đạp bằng chỗ này, ta cười hắn chỉ có thể ngồi bằng chỗ này thôi, hắn giận ta cười thân hình của hắn nên ra tay, sau đó lại bị cô đập lại.” Hành Vân bất lực lắc đầu, “Xem ra đụng chạm đến thân hình người khác đúng là đại kị.”

Đáng đời ngươi xấu miệng…

Nụ cười trên môi Hành Vân bỗng khẽ thu lại: “Người này cố chấp ngạo mạn, lúc nào cũng mong chờ phụ thân huynh đệ chết sớm, nếu giao quốc gia vào tay loại người này thì e là thiên hạ khó lòng yên ổn.” Hắn ngẩng đầu nhìn sao trên trời, nhìn một hồi rồi nói: “E là thiên hạ sắp đổi chủ.”

Thẩm Ly kỳ quái: “Không phải ngươi không thích bói toán đoán mệnh dự báo tương lai sao?”

“Đây không phải là bói toán. Chuyện này liên quan đến quốc vận, cho dù ta muốn đoán cũng không đoán ra được gì hết.” Hành Vân đứng dậy đi vào nhà, giọng từ xa xa truyền đến, “Theo bản tính của hắn thì thấy được như vậy, còn tương lai… có thể để nó từ từ phát triển theo hướng đó.”

Lại nói những lời cao thâm khó lường, Thẩm Ly mím môi, nàng đã không thể đoán được người này rốt cuộc là mạnh mẽ hay yếu đuối nữa rồi.

“Thẩm Ly, lấy giúp ta chút nước, ta phải nấu thuốc cao. Nếu không trị cho tốt thì ta sẽ bị phá tướng đó.”

Thẩm Ly nghiến răng: “Sai bảo người khác thì lại là cao thủ.” Vừa dứt lời, lúc này nàng mới phản ứng lại mà cao giọng: “Tại sao ta phải giúp ngươi chứ!” Thái tử cũng được mà lấy nước cũng vậy, đều là chuyện của hắn, tại sao bây giờ nàng cũng bị lôi vào. Bây giờ rõ ràng nàng chỉ nên suy nghĩ một chuyện là “Lúc nào rời khỏi đây” thôi!

Trong bếp bỗng truyền đến mấy tiếng ho, biểu hiện tức giận của Thẩm Ly khẽ thu lại, nàng chỉ thở dài một tiếng rồi ngoan ngoãn đến trước cái lu múc nước đem vào bếp: “Đi nằm đi.” Thẩm Ly đẩy Hành Vân ra khỏi bệ bếp, “Để ta làm.”

Hành Vân ngẩn ra, đứng một bên không động tĩnh, thấy Thẩm Ly khuấy đảo nồi niêu một hồi sau đó quay sang hỏi: “Thuốc cao… phải làm thế nào?”

Hành Vân cười thấp một tiếng: “Để ta làm thì hơn.”

Giúp không được gì, Thẩm Ly chỉ đành đứng một bên, im lặng nhìn Hành Vân khuấy thuốc, hiếm khi yên tĩnh ở bên cạnh hắn, nhìn một hồi lâu, lúc Hành Vân sắp nấu thuốc xong, Thẩm Ly bỗng nói: “Hôm nay nếu không có ta thì ngươi sẽ làm sao? Rõ ràng là không chịu đòn được mà cứ giả vờ ra vẻ như là chuyện gì cũng làm được.”

“Nếu không có cô thì đương nhiên ta sẽ không điên cuồng như vậy.” Hành Vân vừa khuấy thuốc vừa nói, “Nhưng chẳng phải là có cô đó sao.” Hắn nói tự nhiên đến mức Thẩm Ly nghe thấy bèn khẽ ngẩn ra, hắn không nhìn Thẩm Ly mà tiếp tục cười, “Cô còn điên cuồng hơn ta nhiều, khiến ta cũng điên cuồng theo. Chỉ với bá khí đầy mình kia thôi cũng đã khiến người ta thán phục rồi. Oai phong* vô cùng.”

*Nguyên văn là dùng chữ Soái, nghĩa là đẹp trai.

Oai… oai phong…

Chưa từng có nam nhân nào khen Thẩm Ly như vậy, lúc nàng tức giận toàn thân tỏa ra sát khí, có lúc thậm chí khiến Ma quân cũng cảm thấy bất lực, làm gì có ai khen nàng như vậy.

Thẩm Ly ngẩn ra nhìn gương mặt đang mỉm cười của Hành Vân, tuy trên mặt hắn còn có một vết bỏng đỏ hồng, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến dung mạo của hắn, cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn đánh động nhịp tim của Thẩm Ly.

“… Cô đưa ta miếng giẻ kia đi, ấm thuốc nóng quá không cầm lên được.” Dường như Hành Vân đã nói gì đó, nhưng trong lúc ngơ ngẩn Thẩm Ly chỉ nghe mấy chữ phía sau, đầu óc nàng dường như vẫn còn trong trạng thái mơ hồ vì xao động kia, phát giác Hành Vân quay đầu nhìn nàng, Thẩm Ly lập tức dịch chuyển ánh mắt, dùng tay cầm ấm thuốc lên. Hành Vân còn chưa kịp ngăn cản thì nàng đã nắm lấy tay cầm của ấm thuốc đang sôi, đổ thuốc vào trong chậu.

Mãi đến khi đặt ấm thuốc xuống Thẩm Ly mới nhận ra lòng bàn tay mình hơi rát. Nàng chớp mắt vài cái, chùi loạn bàn tay vào người: “Nè, đổ thuốc ra rồi đó.”

Hành Vân ngẩn ra, nhưng thấy Thẩm Ly giấu bàn tay sau lưng chùi chùi như một đứa trẻ, Hành Vân thở dài: “Tốt xấu gì cũng là một cô nương, thật coi mình là nam nhân sao…” Hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay Thẩm Ly đang giấu sau lưng, mượn ánh đèn xem xét kĩ lưỡng, bàn tay và ngón tay đều bị bỏng sưng đỏ, nhưng nếu là người bình thường thì e đã bỏng hỏng cả bàn tay rồi. Hắn nói, “Nam nhân cũng không làm như cô vậy đâu… Chờ ta làm xong thuốc cao trị bỏng này thì có thể cùng thoa.”

Cổ tay bị Hành Vân nắm lấy có hơi kỳ quái, Thẩm Ly không tự nhiên rút tay về, trong lúc hoảng loạn, nàng tùy tiện tìm một chủ đề nói: “Hôm qua ta chỉ nói ngươi là đệ tử của tên lừa trọc nào đó thôi mà ngươi cũng tính toán rồi lấy thịt muối để chọc giận ta, lần này ngươi bị tên Hoàng thái tử kia làm bị thương hai lần, sao không thấy ngươi giận? Ngươi cảm thấy ta dễ ức hiếp hơn sao?”

“Sao cô biết ta không giận?” Hành Vân lọc bã thuốc, “Chỉ là chuyện giải quyết người ta này thì không gấp được.”

Thẩm Ly ngẩn ra nhìn hắn: “Ngươi? Giải quyết Hoàng thái tử?”

Hành Vân cười nhạt: “Ta thì chắc là không được rồi, nhưng có thể mượn đao giết người thử xem. Thẩm Ly, ngày mai cùng ta ra ngoài nhé.”

“Ờ… Hả? Khoan đã, tại sao ngươi bảo ta đi cùng thì ta phải đi hả!”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện