Chương 3: hương 02 Part 1

Chương 2 Trong phòng Lạc Hi, trên tường treo một bức tranh trong chiếc khung đóng khá tinh tế, ánh nắng chiếu vào, chàng hoàng tử tuấn tú trong bức tranh có nụ cười ưu nhã cao quý. Lần nào từ ngoài bước vào phòng nhìn thấy bức tranh đó Tiểu Trừng đều vui sướng. Bố thấy hai con đối xử tốt với nhau như vậy trong lòng vô cùng phấn khởi, lúc nào cũng cười sảng khoái, ăn cơm nhiều hơn lúc trước, xem ra ngày càng mập thêm, càng giống ông Phật Di Lặc.

Mỗi lần bố hỏi đến tình hình ở trường của Lạc Hi, Hạ Mạt đều trả lời rất tốt.

Lạc Hi được mọi người rất hoan nghênh, Lạc Hi học hành giỏi giang, Lạc Hi rất lễ phép, Lạc Hi đoạt giải cuộc thi hùng biện, Lạc Hi được bình chọn là học sinh xuất sắc nhất.

Thế là bố lại nở ruột nở gan cười sung sướng, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bố, Hạ Mạt cũng vui không kém. Rốt cuộc, Lạc Hi là loại người gì đi nữa không quan trọng, chỉ cần hắn có thể đem vui vẻ đến cho gia đình cô bé, không làm tổn thương đến những người trong gia đình cô bé, thế là ổn.

Thế nhưng Lạc Hi lại đang thăm dò, thám thính phòng tuyến của cô bé.

Tranh vẽ của Tiểu Trừng đoạt giải nhất nhóm thiếu nhi trong cuộc triển lãm tranh toàn quốc, không những vinh dự mà lại được thưởng món tiền không nhỏ. Vốn dĩ Hạ Mạt tính dùng số tiền này mua cho Tiểu Trừng một bộ đồ vẽ tốt hơn, cô bé không thích dụng cụ của Tiểu Trừng trông có vẻ kém cỏi giữa đám trẻ cùng phòng vẽ.

Thế nhưng bố lại dùng số tiền đó mua một cây đàng guitar.

Đàn guitar tặng cho Lạc Hi.

Hôm đó, Lạc Hi chơi đàn gần như suốt đêm. Hắn cúi đầu, ngón tay thon dài gảy lên dây đàn, nụ cười trên môi dịu dàng ấm áp. Bố ngồi nghe trên ghế xích đu cười mãn nguyện. Tiểu Trừng ngồi dưới chân Lạc Hi chống cằm thích thú nghe, mẹ cũng như đắm mình trong tiếng đàn.

Lạc Hi chơi đàn rất lâu rất lâu.

Đêm xuống, Doãn Hạ Mạt vào vườn tưới cây.

Sương đêm ướt bậc đá xanh, Lạc Hi dựa gốc anh đào đàn hát khúc nhạc không rõ tên. Cây anh đào đã qua kỳ hoa nở, cành lá rậm rạp tươi tốt nhẹ nhàng phản chiếu ánh trăng, ánh sáng mềm mại chiếu lên mái tóc đen huyền của hắn, chiếu lên cây đàn guitar trong tay hắn, ánh sáng màu bạc tinh khôi nhảy múa trên những dây đàn.

Nghe thấy tiếng chân cô bé.

Lạc Hi ngẩng đầu nhìn về phía cô bé, trong đôi mắt ẩn hiện làn sương yêu ma quỷ quái, người hắn gần như bị sương đêm ẩm ướt phủ trùm. Hắn ngạo nghễ huơ huơ cây guitar về phía cô bé, nói:

“Hận anh không?”

Hạ Mạt nắm chặt bình tưới nước trong tay, mặt không biểu hiện gì.

Ngón tay Lạc Hi gảy trên dây đàn một chuỗi hoàn luật hay một cách kỳ dị, nụ cười của hắn long lanh, yêu khí đột nhiên tan biến, bản tính khoe khoang trẻ con lộ giữa cặp lông mày. “Em muốn mua cho Tiểu Trừng bộ đồ vẽ mới đúng không? Tiếc là, giờ này nó lại thành cây guitar của anh. Lại đây, tới hận anh đi, tới trả thù anh đi.”

Cô bé trợn mắt nhìn hắn.

Hả, thì ra hắn đã biết trước cô bé muốn mua bộ đồ vẽ mới cho Tiểu Trừng, thế mà bố lại mua guitar cho hắn? Là chuyện ngẫu nhiên hay là hắn đòi bố mua cho?

Cắn chặt môi, cô bé nâng bình tưới trong tay lên cao.

Những dòng nước phun dồn dập ào ào tung tóe lên những nhánh hoa, bắn cả lên quần áo hắn và chiếc guitar. Lạc Hi lên tiếng rủa, hắn tức tối lấy vạt áo lau nước trên chiếc guitar. Hạ Mạt quay người đi tới những chậu hoa đặt ở góc vườn, vừa tưới vừa điềm tĩnh nói:

“Anh vẫn chưa đáng…”

Có chiếc guitar, Lạc Hi bỗng chốc giống như thiên thần được lắp thêm đôi cánh, vầng hào quang trên đầu hắn càng lúc càng thêm chói lòa lóa mắt.

Sau nghi thức chào cờ sáng thứ Hai hàng tuần, nhà trường bao giờ cũng dành một chút thời gian tổ chức hoạt động biểu diễn văn nghệ giải trí. Trước đây, các tiết mục biểu diễn chẳng qua chỉ là các lớp thay phiên nhau cử ra một vài học sinh lên múa hát hoặc ngâm thơ. Sau này dần biến thành sân khấu dành riêng cho Lạc Hi.

Mỗi lần Lạc Hi xuất hiện.

Từng sợi từng sợi ánh mặt trời.

Chim chóc nhảy múa trên những cành cây.

Cả thế giới lắng đọng.

Những ngón tay mượt mà của hắn buông lên những dây đàn, âm thanh vang vọng, giọng hát mê hồn ca lên khúc nhạc. Dưới ánh mặt trời sắc vàng buổi sáng, mái tóc đen óng ánh của hắn, làn da đẹp tựa hoa anh đào của hắn, bờ môi mềm mại xinh tươi của hắn, thậm chí bộ quần áo lật phật theo gió của hắn, đôi tất trắng của hắn, tất cả đều đẹp rung động lòng người.

Tất cả học sinh quên thở.

Tất cả thầy cô giáo quên thở.

Như thể trong giây phút đó đang bước chân vào thế giới ma thuật, không còn nhớ gì.

Cho đến một ngày, ma thuật đó rốt cuộc cũng bị phá vỡ. Buổi sáng hôm đó, khi Lạc Hi đang cất tiếng hát, một chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời sân trường.

Tất cả học sinh và các thầy cô giáo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.

Chiếc trực thăng lửng lơ trên khoảng trời trường Thánh Huy, lượn qua lượn qua lượn lại càng lúc càng thấp, cánh trực thăng xoay vòng tạo ra những luồng gió mạnh. Và rồi chiếc trực thăng đáp xuống khoảng đất trống trong sân trường.

Tất cả mọi người trên sân trường đều quay người nhìn chiếc trực thăng đó.

Bầu trời xanh thẳm.

Mây trắng.

Cửa chiếc trực thăng bật mở.

Một cánh tay phi công mang găng da đặt lên tay vịn bằng vàng trên cánh cửa máy bay.

Các nữ sinh sướng run, nước mắt lưng tròng đưa tay bụm miệng.

Trời đất ơi!

Họ biết đó là ai rồi!

Từ trong chiếc trực thăng một chàng trai bước ra, đầu đội chiếc mũ phi hành viên, mắt đeo kính đen, dáng người cao ráo thanh tú, chiếc cằm chẻ kiểu quý tôc châu Âu cao ngạo, tóc dài ngang vai được cột lại bằng dây lụa đen. Một người quản gia khắc khổ, tác phong cổ hủ, mặc quần áo kiểu Anh quốc cung kính theo sau chàng trai.

“Thiếu… gia…”

“Thiếu gia!”

“Thiếu gia…Thiếu gia…”

Đám nữ sinh trên sân trường bắt đầu gào lên! Họ không ghìm được nước mắt sung sướng trào ra nơi khóe mắt! Ba tháng trước Thiếu gia đi Mỹ, có tin là học kỳ này sẽ không quay về, nào ai hay, bọn họ không ngờ lại có thể nhìn thấyThiếu gia!

Chàng trai vừa đi vừa tháo găng tay da, quản gia cung kính đón lấy. Chàng trai bỏ chiếc mũ phi hành viên và chiếc kính đen, quản gia theo bước đón lấy. Chàng trai cao ngạo tuấn tú như thần Mặt Trời Apolo, trái tim các nữ sinh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giọng họ the thé gọi theo từng bước chân của chàng trai đang đi về phía họ.

Như nước biển phân đôi, đám đông tự động dạt sang hai bên nhường đường cho chàng trai.

Đôi mắt ngạo mạn.

Đáy mắt ẩn hiện ánh sáng màu xanh ngọc.

Đi giữa đám đông, nét mặt chàng trai không hề biểu hiện gì cứ lặng lẽ tiến về phía trước; chẳng ai dám lên tiếng chào hỏi, tiếng gọi của các nữ sinh dâng lên trong lồng ngực nhưng chẳng ai dám bật thành tiếng.

Không khí trở nên ngột ngạt.

Hơi thở của chàng trai cao ngạo kề bên.

Chàng trai thẳng tiến tới trước mặt một nữ sinh.

Dừng lại.

Cúi đầu nhìn cô bé.

Ánh sáng xanh màu ngọc từ đáy mắt lóe sáng.

Giữa hàng trăm ánh mắt kinh ngạc thán phục của đám đông, chàng trai nhẹ cúi người kéo tay phải Doãn Hạ Mạt lên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô bé.

Nụ hôn lành lạnh.

Tay Doãn Hạ Mạt được nắm trong bàn tay lạnh giá của chàng trai, cô bé ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ.

Trường Thánh Huy trong giây phút này, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Thiếu gia, ngay đến cả đám mây trắng tinh khôi, và cả ánh mặt trời đẹp long lanh cũng tụ họp nơi khoảng trời có Thiếu gia.

Không ai còn nhớ.

Trên sân khấu sân trường vẫn còn có một người đang hát.

Giọt sương mai.

Chiếc micro màu bạc.

Lạc Hi lặng lẽ đàn hát với chiếc guitar, tiếng hát mềm mại mê ly, bồng bềnh trong thế giới vắng vẻ cô độc. Nếu có ai đó nhìn Lạc Hi chắc hẳn sẽ giật mình phát hiện ra khoảng khắc này hắn đẹp một cách ma quái. Bởi vì, lúc này hắn đang cảm thấy tổn thương vì không ai chú ý đến mình, thế nên cái đẹp của hắn càng thêm phần ma quái, phình lên hung hăng hơn, dữ tợn hơn.

Trên bàn ăn bày rất nhiều món ăn, mẹ tự tay nấu gần như tất tần tật những món sở trường của mình, thức ăn đủ dư tám, chín người ăn, thế nhưng mẹ vẫn không yên tâm, lúc nhìn bố, lúc lại ngó qua Hạ Mạt và Âu Thần.

Phòng ăn rất nhỏ.

Âu Thần im lặng ăn cơm, anh ăn rất ít. Trước sự yên lặng của anh, mọi người tự dưng cũng trở nên yên lặng. Lúc đầu bố còn cười nói vài tiếng chào đón, Âu Thần cũng lễ phép cười đáp lại. Sau đó, cái khí chất ngạo mạn tôn quý của anh và người quản gia đứng sau một cung hai kính khiến nụ cười của bố trở nên gượng gạo. Tiểu Trừng cúi đầu ăn cơm rất ngoan. Lạc Hi cũng lặng yên ăn cơm, hắn lầm lỳ tới mức hình như Âu Thần vốn dĩ không tồn tại.

Không khí có vẻ kỳ dị.

Hạ Mạt gắp cánh gà bỏ vào bát Tiểu Trừng, nói: “Ăn nhiều lên, buổi tối không được vẽ khuya nhé”.

“Vâng, cảm ơn chị!”

Tiểu Trừng ngẩng đầu nhìn cô bé cười.

Tự dưng sống lưng Âu Thần hơi cứng lại, anh từ từ buông đũa xuống, người quản gia sau lưng cung kính đưa chiếc khăn sạch ra phía trước, Âu Thần cầm chiếc khăn lau miệng.

“Ăn xong rồi à?”

Hạ Mạt nhìn, nói.

Âu Thần gật đầu.

“Không được đâu, anh ăn ít quá”. Cô bé gắp một chiếc cánh gà trong đĩa bỏ vào bát Âu Thần, “Ăn thêm chút nữa đi, đây là món tự tay mẹ nấu”.

Âu Thần nhìn cô bé.

Anh lại cầm đũa, từ từ ăn hết chiếc cánh gà, sau đó lấy khăn lau miệng, đứng dậy nói: “Mời mọi người cứ tự nhiên”.

Bố, mẹ vội vàng đứng lên, bố áy náy nói: “Thiếu gia, cơm canh đạm bạc chả có gì, mời cậu…”.

“Bữa tối nay đồ ăn nhiều quá.”

Âu Thần nhạt nhẽo nói, ánh mắt trùm lên người Hạ Mạt. Anh quay người ra khỏi phòng ăn đi ra sân vườn, qua kính cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng chiếu trên bóng Âu Thần đang chờ đợi. Bố, mẹ và Tiểu Trừng đều nhìn sang Hạ Mạt. Cô bé ngồi ăn từ tốn như không có chuyện gì. Ăn xong cô bé mới buông bát đũa và đi ra ngoài.

Lạc Hi nhếch mép cười mỉa nhìn Hạ Mạt.

Ánh trăng qua những kẻ hở lá cây anh đào chiếu xuống sân, sáng trong như mặt nước. Bậc đá xanh lành lạnh, Âu Thần ngồi lên chiếc áo khoác của người quản gia, sợi dây lụa buộc trên mái tóc đen phất phơ trong gió đêm. Hình như anh đang suy nghĩ điều gì đó, cái kiểu hít thở lạnh lùng, xa cách khiến người ta khó lòng gần gũi.

Hạ Mạt ngồi xuống bên Âu Thần.

Hai người ngồi yên lặng bên gốc anh đào dưới trăng.

Hạ Mạt đưa tay vòng qua ôm lấy cánh tay Âu Thần, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt dịu dàng ấm áp, “Sao đột nhiên lại quay về vậy? Không phải đã nói còn phải đợi hơn một tháng nữa sao?”.

“Hắn là ai vậy?”

Âu Thần hạ thấp giọng hỏi.

Cô bé mở to mắt ngạc nhiên, một lúc mới hiểu ra Âu Thần hỏi cái gì.

“Bố nhận nuôi hắn từ cô nhi viện, tên là Lạc Hi.”

“Sẽ ở đây bao lâu?”

“Không biết. Bố rất yêu hắn, có lẽ sẽ ở lâu.”

Âu Thần nhìn Hạ Mạt chăm chăm.

“Em thích hắn?”

“Không.”

“Em ghét hắn?”

“Không.” Cô bé cười cười.

Nụ cười đó một lần nữa khiến sống lưng Âu Thần trở nên cứng ngắc.

“Tại sao không kể cho anh nghe?”

Tiếng Âu Thần lạnh lùng.

“Người chẳng có can hệ gì sao lại phải kể cho anh hay.” Cô bé cười, đôi mắt trong veo liếc xéo Âu Thần. “Này, anh không phải vì lý do đặc biệt là hắn mới quay về đấy chứ?” Đúng ra phải hơn một tháng nữa Âu Thần mới trở về, nhưng đột nhiên lại bay về, tối qua lúc nói chuyện điện thoại cũng đâu có nghe thấy anh nhắc tới chuyện này.

Trong bóng tối.

Âu Thần tự dưng đỏ mặt mất tự nhiên.

Không muốn tiếp tục vấn đề này, Hạ Mạt uể oải ngáp một cái, nũng nịu hỏi: “Lần này về có đem quà gì cho em không?”.

“Có.”

“Là gì vậy?” Hạ Mạt hiếu kỳ.

“Em nghĩ là gì nào?”

“Ồ… không nghĩ được…” Cô bé nghĩ ngợi, mắt chơm chớp, cười, nói: “Là dây chuyền đúng không? Hay quần áo? Lâu rồi anh không tặng em búp bê”.

“Nếu thích ngày mai anh sẽ cho người dẫn em đi mua.” Âu Thần âu yếm nhìn Hạ Mạt.

“Thôi khỏi.”

Cô bé lắc đầu. Quần áo, nữ trang đắt tiền Âu Thần tặng trước đây cô bé chẳng bao giờ dùng đến, những thứ xa hoa đắt tiền đó không thích hợp với cô bé. Chỉ là nếu không tỏ ra thích thú hiếu kỳ với những món quà đó thì anh sẽ không vui.

Một chiếc hộp màu xanh lục tinh xảo.

Bề mặt được khảm nạm đá quý màu xanh óng ánh.

Dưới ánh trăng.

Trong chiếc hộp có một sợi ren lụa viền hoa màu xanh, rất dài, đường nét hoa văn rất đẹp, gió thổi, sợi ren lụa nhè nhẹ bay.

Hạ Mạt ngạc nhiên, hiếu kỳ quấn sợi ren lụa giữa ngón tay, “Ồ, là ren lụa đây mà!”.

“Thích không?”

“Nhưng cái này dùng để làm gì?”

Âu Thần lấy sợi ren lụa màu xanh trong tay cô bé, cúi người xuống, ngón tay vuốt qua mái tóc dài dày như rong biển của cô bé rồi quấn sợi ren màu xanh hoa văn hoa lệ đó lên mái tóc cô bé.

“Sau này, ngày nào em cũng buộc tóc bằng sợi ren này nhé.”

Âu Thần nói với Hạ Mạt.

Hạ Mạt ngạc nhiên nhìn: “Để làm gì?”.

“Chỉ ở trước mặt anh em mới được xõa tóc nhé.”. Ngón tay Âu Thần vuốt nhẹ lên má Hạ Mạt, tiếng nói rất nhỏ.

“Vâng, anh cũng tai ngược thật…” Hạ Mạt thở dài, “Tối nào cũng thế, bất kể muộn đến mấy cũng bắt em nghe điện thoại, ngày nào cũng bắt bác tài Giang đi theo em cách có vài bước chân. Giờ đến tóc cũng quản lý em sao?”.

Cằm Âu Thần thoáng hiện nét ngạo nghễ.

“Em là của anh.”

Hạ Mạt ngước nhìn Âu Thần.

Thoáng chốc đã bốn năm rồi. Từ lần đầu tiên gặp Âu Thần, tới lúc anh yêu cô bé đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, vậy mà Âu Thần hầu như chẳng có chút gì thay đổi. Vẫn hệt như năm đó khi cô bé còn là con nít trong biệt thự nhà họ Âu, Âu Thần lúc đó mười bốn tuổi, anh tú, lạnh lùng và ngang ngược đang bắn cung trên thảm cỏ trong vườn hoa.

Không đợi cô bé trả lời, Âu Thần quay đầu nhìn Hạ Mạt. Trong ánh đêm, đáy mắt cô bé đầy tình cảm phức tạp, cô bé cứ nhìn như vậy khiến sống lưng Âu Thần dần dần lại trở nên cứng ngắc, nói cho cùng anh vẫn là kẻ lạnh lùng, ngang bướng, cố chấp.

“Sao vậy, chẳng lẽ đúng là em đã thích cái thằng Lạc Hi gì đó sao, vì thế…”

“Người em yêu là anh.”

Hạ Mạt cắt ngang, đôi mắt lặng lẽ.

Âu Thần nín thở, niềm khoan khoái thích thú rộn rạo trong lòng, thái độ ương ngạnh nhưng vẫn giữ trên môi khiến nụ cười mang tính trẻ con đặc biệt khác thường của Âu Thần. Trước nụ cười đó của Âu Thần, Hạ Mạt vốn đang tức giận bất giác cũng không thể không cười trừ thỏa hiệp.

Cô bé thở dài dựa sát vai Âu Thần, nhẹ nhàng nói: “Em sẽ buộc sợi ren lụa đó hằng ngày…

Nhưng, anh phải tin em, được không?”. Bằng không thì, cô bé sẽ không thở nổi trước sự ngang ngược và sự căng thẳng quá mức của Âu Thần.

Âu Thần đưa tay ôm trọn cô bé vào lòng.

Dưới ánh trăng sáng thuần khiết, bóng hai người nghiêng nghiêng trên bệ đá xanh lành lạnh.

Một lúc lâu.

Trong sắc đêm, Âu Thần hỏi nhỏ: “Hồi này có chuyện gì cần anh giúp đỡ xử lý không?”.

Hạ Mạt lắc đầu: “Không có”.

“…”

“À, đúng rồi, em có thể nhờ anh một việc được không?” Đột nhiên cô bé nghĩ ra.

“Được.”

“Sau này đừng đến nhà em nữa.”

Âu Thần đẩy cô bé ra, gương mặt trở nên lạnh lùng. Cô bé kéo cánh tay anh, nhìn nét mặt anh thay đổi, bất giác cô bé bật cười.

“Này, vừa nói đụng đến anh bộ dạng sao đã lại như cũ vậy, chưa gì đã giận.” Cô bé tinh nghịch nói: “Đã biết là em rất ghét anh như vậy mà”.

Âu Thần lạnh lùng nhìn cô bé.

“Anh cũng biết đấy, lần nào anh tới chơi, bố mẹ và Tiểu Trừng đều rất gượng gạo lúng túng, không khí cũng vô cùng mất tự nhiên. Anh ý à, xuất hiện trong nhà em thật chẳng hợp chút nào… Sau này chúng mình có thể hẹn nhau ra ngoài chơi.”

Cô bé kề sát khuôn mặt Âu Thần, “Này, nếu anh mà nổi nóng, em cũng sẽ nóng theo đó”.

Giọng nói của cô bé nửa như pha trò nửa như uy hiếp.

Ánh trăng trong như nước.

Trong sắc đêm cành lá cây anh đào đung đưa.

Âu Thần đứng dậy nói với cô bé: “Anh có thể đáp ứng nhưng trong vòng một tháng tới, ngày nào em cũng phải ăn trưa cùng anh. Anh sẽ bảo tài xế tới đón em”.

Nói đoạn, Âu Thần bước ra khỏi vườn.

Bên ngoài vườn, bác tài đã nổ máy, người quản gia đứng cạnh xe cung kính mở cửa cho Âu Thần.

Sắc đêm sẫm dần.

Hạ Mạt ngồi trên bệ đá ôm đầu gối ngẩn ngơ, dáng hình bé nhỏ xinh xắn in trên mặt đất bé tí teo, sợi ren lụa xanh trong tay cô bé bay bay.

Một dáng người đi đến, bóng người từ từ trùm lên người cô bé.

Hạ Mạt biết đó là Lạc Hi.

Bởi vì trên người hắn luôn mang mùi của sương.

“Hóa ra em với tôi cũng thuộc một loại người.”

Lạc Hi từ trên cao nhìn xuống, chút tà ý trong nụ cười, đẹp mà kỳ dị. Hạ Mạt không nhìn hắn, vẫn tiếp tục ngây người như thể lúc này ngồi ngây người là thú vui lớn nhất của cô bé.

Rất lâu sau cô bé mới lạnh nhạt nói: “Không sai, vì thế tránh xa tôi ra một chút”.

Trên đường, trong màn đêm, chiếc Bentley màu đen lao vun vút.

“Thiếu gia, cậu có nói cho tiểu thư Doãn sợi ren lụa đó chính tay cậu đan mất một tuần không!” Quản gia Thẩm ngồi đằng trước quay đầu lại, gương mặt khổ sở trông rất giống con gà mái, khác hẳn với bộ dạng xuất hiện trước mặt người ngoài.

Âu Thần trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu không thể như thế được, Thiếu gia à, yêu một người con gái thì phải thể hiện cho rõ, phải bày tỏ rõ cho cô ấy nghe, dùng những lời ngọt ngào lay động cô ấy. Cậu lúc nào cũng mặt lạnh thế kia, biết bao nhiêu tâm tư suy nghĩ về tiểu thư Doãn như thế mà không nói ra cho cô ấy hay, tiểu thư Doãn làm sao có thể hiểu được chứ?!” Quản gia Thẩm vẫn nói lôi thôi dài dòng, “Cái kim cài ngực bằng đá quý lần trước cũng chính tay cậu chế tác chạm khảm, nhưng mà Tiểu thư Doãn chẳng đeo lấy một ngày, sao cậu lại…”.

Trong mắt Âu Thần thoáng vẻ không vui.

Quản gia Thẩm ho khan, ủ dột im lặng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện