Chương 167: Người Đàn Ông Của Cô Ngày Nào Cũng Ngủ Cùng Tôi Đấy.
Người đàn ông của cô, đã bị tôi ngắm trúng rồi! Câu này của Yến Thanh Ti vừa kiêu ngạo lại lưu manh. Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân ngây người, nhìn trừng trừng vào Yến Thanh Ti. Tiếng thở của Yến Như Kha dồn dập, nặng nề vang lên từ đầu dây bên kia, nghe tiếng thở đó là cũng biết cô ta tức đến mức nào. “Yến Thanh Ti, mày có biết thẹn là gì không? Tao là cô mày, Nhạc Thính Phong là bạn trai của tao, nếu mà mày còn biết xấu hổ thì đừng có làm những chuyện đê tiện như thế, mày muốn học theo mẹ mày à? Cướp bạn trai của người khác thì khiến mày có cảm giác thành công đến thế sao?” Không thể không nói, năng lực kiềm chế của Yến Như Kha không tồi, nếu như đổi thành Yến Minh Châu, bị nhục nhã đến như thế, đã sớm mất đi lí trí mà điên cuồng chửi rủa rồi. Nhưng Yến Như Kha lại không như thế, cô ta dùng giọng nói đầy bi phẫn nhắn nhủ cho Nhạc phu nhân một tin tức, Yến Thanh Ti là một đứa con gái đê tiện chuyên đi dụ dỗ đàn ông của người khác, giống y hệt con mẹ của nó. Đã đến nước này rồi Yến Như Kha cũng không muốn bỏ qua cho Yến Thanh Ti nữa. Quả nhiên sắc mặt của Nhạc phu nhân lập tức thay đổi, càng nhìn Yến Thanh Ti càng thấy đáng ghét. Nụ cười của Yến Thanh Ti vẫn chẳng thay đổi, vẫn xinh đẹp động lòng người, cô hất cằm lên nhìn Nhạc Thính Phong: “Cô nói đúng lắm, cướp người đàn ông của cô, thì tôi đặc biệt cảm thấy có thành tựu, nhất là khi nghĩ đến người đàn ông của cô mỗi ngày đều ngủ chung với tôi, trong lòng tôi đặc biệt vui vẻ, có bản lĩnh cô đến cướp về.” Yến Như Kha gào lên: “Yến Thanh Ti…mày một vừa hai phải thôi, mày không sợ sau này sẽ gặp báo ứng?” Yến Thanh Ti cười ha ha: “Tôi không sợ báo ứng mà chỉ sợ báo ứng đến không đủ.” Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thính Phong, “Yến Như Kha, cô luôn mồm luôn miệng bảo Nhạc Thính Phong là bạn trai cô, cô gọi anh ta, xem anh ta có trả lời không? Chính anh ta đã tự mình nói với tôi, cô vừa già vừa xấu, gái già còn thích đỏm dáng, anh ta nhìn thấy cô là thất buồn nôn.” Yến Thanh Ti đột ngột chuyển tông, nũng nịu nói: "Em nói có đúng không hả, anh yêu?” Nhạc Thính Phong cố nén cười, cái mồm của Yến Thanh Ti đúng là lợi hại, chẳng cần phải soạn lời trước. Nhưng, đúng là anh nhìn thấy Yến Như Kha là thấy buồn nôn. Anh hắng giọng, phối hợp với Yến Thanh Ti: “Đúng thế.” Yến Thanh Ti nhìn anh với ánh mắt như đang nói coi như anh biết điều. “Cô à, nghe thấy chưa? Tôi khuyên cô đừng cố chấp nữa, cứ để tôi và Nhạc Thính Phong đến với nhau đi, cô chuẩn tiền mừng là được, từ chồng biến thành cháu rể, dù gì vẫn là người một nhà mà. Yến Như Kha nghiến răng nghiến lợi: “Tao không tin, Yến Thanh Ti mày đủ rồi đấy.” Yến Thanh Ti nhún nhún vai: “Tin hay không thì tuỳ, dù sao người đàn ông của cô đã không còn là của cô nữa rồi, cũng hết cách, ai bảo tôi gặp người người thích cơ, bằng không làm sao tôi có thể vào cái nhà này được, ngay cả bác gái cũng thích tôi lắm đấy nhé, vừa nãy còn nấu canh cho tôi uống nữa kìa, tôi bảo cô này, cô đã đến cái tuổi này rồi thì tỉnh táo lại đi, cô lấy cái gì để tranh với tôi đây?” Nhạc phu nhân vừa định mở mồm ra nói chuyện đã bị Nhạc Thính Phong cản lại: “Mẹ, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã.” Nhạc phu nhân tức đến đau ngực, con yêu tinh thật đúng là không biết xấu hổ, lại quay sang nhìn con trai mình, vui vẻ đến thế cơ à? Nhạc phu nhân chỉ vào anh mà mắng: “Con với cô ta, hai đứa…cấu kết với nhau làm chuyện xấu!” Yến Như Kha: “Yến Thanh Ti, tao cảnh cáo mày, mày đừng có mà quá đáng quá, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu.” Yến Thanh Ti nhướng mày: “Câu này tôi xin tặng lại cho cô, tôi đã quay về rồi, người đàn ông của cô không còn là của cô nữa đâu.”