Chương 259: Anh Ta Chuẩn Bị Dùng Tiền Để Đập Chết Tôi Đấy À?
Chương 259: Anh ta chuẩn bị dùng tiền để đập chết tôi đấy à?
Giang Lai nhìn thấy Cận Tuyết Sơ, anh liếc nhìn cái mũ bảo hiểm trong xe, giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng không đội, cố lấy dũng khí đi đến trước mặt Cận Tuyết Sơ.
Giang Lai nói những gì đã chuẩn bị trước bằng giọng nói đầy cảm tình: “Cận tiên sinh, tôi là trợ lí của Nhạc tổng, Nhạc tổng của chúng tôi không cẩn thận đâm vào xe anh, tôi xin thay mặt cho ngài ấy gửi lời xin lỗi chân thành đến anh, hi vọng anh có thể lượng thứ.”
Giang Lai nói rồi cúi xuống xin lỗi Cận Tuyết Sơ, đừng nói gì cả, cứ giả vờ đáng thương trước đã.
Cận Tuyết Sơ cười cười: “Chuyện xin lỗi để sau rồi nói tiếp, có thể nói cho tôi biết những cái xe này để làm gì trước được không?”
Giang Lai chột dạ vuốt mũi:: “Đây…Khụ, khụ, đều là tiền bồi thường.”
Cận Tuyết Sơ châm chọc: “Tiền bồi thường? Nhạc tiên sinh bảo cậu lấy hết toàn bộ tiền dự trữ của tất cả ngân hàng trong thành phố ra đấy à?”
Giang lai gật đầu, đúng thế, đúng là toàn bộ tiền xu dự trữ của tất cả các ngân hàng trong thành phố dường như đều bị anh đổi hết sạch, đồng thời còn phải đến các chợ, các trung tâm thương mại lớn để đổi tiền xu, thế mới miễn cưỡng gom được đủ 200 vạn tiền xu.
Giang Lai cũng không dám nghĩ đợi đến lúc mở cửa sau của xe ra, Cận Tuyết Sơ nhìn đấy toàn là tiền xu sẽ có phản ứng gì.
Cận Tuyết Sơ cười lạnh, Nhạc Thính Phong làm thế này là muốn khoe sự giàu có của mình trước mặt anh à?
“Được thôi, để tôi xem xem Nhạc tiên sinh khí phách đến mức nào nào.”
Gaing Lai vẫy tay ra hiệu với tài xế, ý bảo là mở cửa ra.
Giang Lai nói với Cận Tuyết Sơ: “Anh…chuẩn bị cho tốt nhé.”
Tuyết Sơ và người quản lí đều rất hiếu kì, rốt cuộc là đựng bao nhiêu tiền mà phải chất tới mấy cái xe tải liền?
Đợi đến lúc mở cửa xe ra, dường như thoáng cái đã mở ra cho bọn họ cánh cửa của một thế hoàn toàn mới, ánh sáng chói loà tí thì mù mắt Cận Tuyết Sơ, cảnh tượng cực kì hoành tráng.
Cận Tuyết Sơ che mắt, một lúc lâu sau mới bỏ tay xuống, cái cảnh trước mắt này khiến anh ta không biết nên biểu cảm thế nào nữa, có cảm giác tất cả các biểu cảm con người không có một biểu cảm nào là có thể hiện tâm tình của anh ta lúc này.
Giang Lai hỏi: “200 vạn, chỉ nhiều hơn chứ không ít, anh xem, có cần đếm lại một lần nữa không?”
Cận Tuyết Sơ không để ý đến anh ta, đi đến cầm một đồng xu lên, “Hôm nay cuối cùng tôi mới biết được cái gì gọi là kẻ vô sỉ nhất thiên hạ, không phải Nhạc Thính Phong thì chẳng còn ai nữa, thế này là chuẩn bị lấy tiền đập chết tôi đây mà.”
Giang Lai nghe thế thì khá là khó chịu, tuy rằng boss cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng cậu ta là nhân viên của Nhạc thị, ở ngoài cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho người khác mắng sếp nhà mình được, Giang Lai nói: “Cũng không thể nói thế được, ít nhất Nhạc tổng của chúng tôi dám làm dám chịu, không hề quỵt nợ anh,
Vả lại, không đưa tiền âm phủ cho anh là tốt lắm rồi đấy nhé.
Người đại diện của Cận Tuyết Sơ sực tỉnh, tức giận chỉ vào Giang Lai mà mắng: “Bắt nạt người quá đáng mà, thật quá đáng mà… đây là cái gì chứ ? Ha, 200 vạn tiền xu, nào nào, cậu đếm từng đồng một cho tôi xem nào, tôi nói cho các người biết, chuyện ngày hôm nay chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, báo cảnh sát, bây giờ tôi sẽ lập tức báo cảnh sát ngay.”
Giang Lai thở dài nói: “Anh muốn báo cảnh sát thì tuỳ các anh thôi, nhưng, tôi cảnh báo trước, tuy rằng sếp tôi đâm phải xe anh, nhưng chúng tôi cũng không ăn quỵt. Chúng tôi không chỉ bồi thường mà còn bồi thường nhiều hơn mấy chục vạn so với giá chiếc xe của Cận Tiên sinh đây, đây đã là rất có thành ý rồi, tại sao lại bảo chúng tôi ức hiếp người khác.
Cận Tuyết Sơ đột nhiên cười lên, người đại diện của anh ta đang cãi nhau ầm ĩ với Giang Lai, tâm trạng anh ta lại rất tốt, lấy điện thoại ra, tay trái kẹp một đồng xu, đằng sau là một xe tải tiền xu, tự chụp một bức, gửi cho Yến Thanh Ti.
Cảnh tượng hoành tráng này, sao có thể không chia sẻ cho cô ấy xem chứ. Đăng bởi: admin