Chương 762: Cảnh Đó Tục Quá, Không Thể Xem Được!
Yến Thanh Ti thấy không xem được bèn hỏi: "Cô gái kia bỏ thuốc cho hắn không lên được đúng không?"
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Tất nhiên rồi, nếu không sao con lợn kia có thể uống thuốc nhanh vậy chứ."
Yến Thanh Ti lại nhìn Nhạc Thính Phong, tên này, thật đúng là cái gì cũng tính toán ra được.
Trước đây, cô chỉ cảm thấy anh bá đạo, ngang ngược, nhưng không ngờ lòng dạ anh lúc nào cũng đen tối như vậy, thường ngày trước mặt cô thì lúc nào cũng vờ như dễ bắt nạt lắm ấy.
Yến Thanh Ti chống cằm hỏi: "Lỡ sau này em đắc tội với anh, có phải anh cũng sẽ xử lí em không?"
"Tất nhiên rồi, nếu không em nghĩ sao giờ em lại ở trong lòng anh chứ?"
"Anh..."
"Em không giống hắn, ai bảo anh để ý tới em chứ. Nếu em đắc tội với anh, anh sẽ khiến em trở thành của anh, để em bên anh cả đời."
Yến Thanh Ti cười càng tươi hơn: "Có phải anh cố tình học nói mấy lời ân ái đó không?"
Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Trước mặt người con gái mà mình thích, cái này còn phải học à?"
Âm thanh phòng bên cạnh càng ngày càng lớn, cách một bức tường rồi vẫn có thể nghe thấy rõ.
Gã Diệp Vỹ Quang kia quả thật kêu rên như một con thú hoang.
Nhạc Thính Phong bịt luôn tai Yến Thanh Ti lại: "Đừng nghe nữa, bẩn hết cả tai."
"Khoảng bao lâu nữa thì hắn gục?"
Nhạc Thính Phong nói: "Không phải là bao lâu nữa thì sẽ gục, mà là hắn còn có thể tiếp tục bao lâu nữa?"
Anh vuốt ve khuôn mặt kinh ngạc của Yến Thanh Ti, nói: "Dù sao đó cũng là lượng thuốc dành cho gia súc, hắn uống một viên thôi đã đáng sợ lắm rồi. Huống hồ, hắn còn liều mạng uống nhiều như vậy, đừng nói sau này có lên được nữa không, sống được hay không sợ còn là vấn đề nữa đấy."
Nhạc Thính Phong nhếch mép cười nhạt, trông anh rất bình tĩnh, rất thản nhiên, chỉ như đang nói một câu chuyện phiếm.
Yến Thanh Ti nhéo anh: "Sao em cảm thấy anh càng ngày càng đáng sợ thế nhỉ? Trước đây có phải anh nhẫn nhịn lắm đúng không?"
Nhạc Thính Phong cười nói: "Phải đấy, nếu trước đây anh để em thấy sự đáng sợ của anh, lỡ em sợ quá chạy mất thì làm thế nào?"
Nhạc Thính Phong nghe ngóng động tĩnh bên đó, thấy cũng tương đối rồi, anh bảo Giang Lai tìm hai gã nữa vào.
Những người anh tìm đều là những người chuyên làm việc về đêm, tiền trao cháo múc, không có ép buộc gì hết, huống hồ họ còn rất vui vẻ mà làm việc này vì có thể lấy được nhiều tiền gấp mấy lần bình thường.
Một lát sau, Yến Thanh Ti thấy cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, có hai tên đàn ông to cao bước vào, chỉ là hai người đều trang điểm, độ nam tính vốn có biến hết thành khí sắc của phấn son.
Nhạc Thính Phong lấy mở nắp chai nước khoáng anh đã chuẩn bị từ trước cho Yến Thanh Ti: "Anh chỉ muốn hạ hỏa cho hắn thôi, em thấy anh có chu đáo không."
Yến Thanh Ti tò mò hỏi: "Sao vẫn phải tìm thêm hai người đàn ông này nữa?"
"Giờ Diệp Vĩ Quang đang điên cuồng như một con thú, không tìm thêm hai người đàn ông, chẳng lẽ còn đợi tới khi hai người phụ nữ trong đó bị hắn chơi đến chết sao?"
"Vậy hai người đàn ông kia..."
"Là đồng tính."
"A?"
Nhạc Thính Phong nắm tay Yến Thanh Ti, đưa lên môi hôn một cái: "Chẳng phải hắn lúc nào cũng thích chơi đùa người khác sao? Vậy hôm nay anh sẽ để hắn nếm trải mùi vị bị người khác chơi đùa là thế nào."
"Anh... sao anh xấu xa quá vậy?" Yến Thanh Ti rút tay ra, bất thình lình nhào tới ôm cổ Nhạc Thính Phong: "Nhưng, em thích!"
Nhạc Thính Phong ôm lấy cô: "Tất nhiên rồi, muốn lấy được em thì phải đầu tư mọi thứ tốt nhất chứ, không thì sao mà lấy lòng em cho được."
Yến Thanh Ti đẩy đầu Nhạc Thính Phong ra: "Sao bọn họ không ra vậy?"
"Ra? Cảnh đó tục quá, em không thể xem được."