Ông Xã Kết Hôn Đi - Chương 1767: Bà biết tôi ghét gì ở bà nhất không?
Mộ Dung phu nhân tức tới hai mắt sắp phun lửa, nhưng vì đang ở bên ngoài, xung quanh có lái xe và vệ sĩ của nhà Mộ Dung nên bà ta chỉ có thể nén lại, dùng tiếng Hán quát lên: “Mộ Dung Miên, cậu có biết cậu đang nói gì không hả?”
Mộ Dung Miên vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, nói: “Tất nhiên tôi biết, không cần bà phải nhắc nhở.”
Mộ Dung phu nhân hít sâu một hơi, cố nén cơn giận: “Lập tức, lập tức… đưa cô ta về, tôi nghĩ cậu không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì đâu? Cậu đem cô ta tới đây làm gì, cậu chỉ muốn cục diện thêm rối loạn thôi đúng không?”
Quý Miên Miên định lên tiếng thì Mộ Dung Miên đã đè vai cô lại, cực kỳ không kiên nhẫn đáp: “Bà không cần phải nhắc, tôi cũng không muốn tranh cãi với bà về vấn đề này ở đây. Hôm nay tôi muốn nói rõ cho bà biết, nếu tôi đã mang vợ mình tới đây nghĩa là đã quyết định rồi. Nếu bà muốn đuổi cô ấy đi, vậy cũng được, chúng tôi sẽ cùng đi, tôi sẽ mua vé máy bay quay về.”
Mộ Dung phu nhân tức tới nỗi gân xanh nổi đầy trên trán: “Cậu… Tốt… tốt… Cậu còn dám uy hiếp tôi.”
Đám vệ sĩ nhìn họ đầy nghi hoặc, Mộ Dung Miên nói với Mộ Dung phu nhân bằng giọng lạnh lùng: “Không phải uy hiếp, tôi chỉ không thích bị bà khống chế. Nên làm gì, nên làm thế nào tôi đều có dự tính, ngoài ra… nếu bà vẫn còn cố ý dây dưa vấn đề này, tôi cảm thấy có lẽ cũng chẳng cần phải quay về với bà đâu.”
Mộ Dung phu nhân cũng ý thực được đúng là mình đã hơi quá nên đành nói: “Lên xe.”
Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên lên xe, không khí bên trong xe cực kỳ lạnh lẽo, Mộ Dung Miên cầm lấy tay cô.
Tuy rằng cô vẫn cảm thấy bất an trong lòng, nhưng có anh ở đây, cô cũng không thấy sợ hãi lắm.
Xe chạy trên đường, Quý Miên Miên nhanh chóng nhìn những dãy nhà lui dần về phía sau lưng, hai bên đường đi lại toàn là người nước ngoài, những hàng chữ trên các cột mốc đều hoàn toàn xa lạ với cô.
Mộ Dung phu nhân rốt cuộc không nhịn được, nói: “Mộ Dung Miên, nếu cậu thật sự thích cô ta thì sẽ không mang cô ta tới đây. Cậu cho là Mộ Dung gia chỉ là một hồ nước nông thôi sao?”
Bà ta cố gắng giữ cho giọng mình được bình tĩnh, dù có lọt vào tai người khác cũng chỉ như đang nói chuyện phiếm mà thôi.
Ngón tay cái của Mộ Dung Miên chậm rãi xoa xoa trên mu bàn tay Quý Miên Miên, ánh mắt anh rét lạnh, khinh thường và châm chọc, sau một hồi im lặng, anh đáp: “Mộ Dung phu nhân, bà có biết tôi ghét nhất ở bà điều gì không?”
Mộ Dung phu nhân kinh hãi: “Cậu nói cái gì?”
Mộ Dung Miên dịu dàng trấn an Quý Miên Miên nhưng thanh âm lại lạnh thấu xương: “Tự cho là đúng, luôn muốn nắm mọi thứ trong tay, luôn nghĩ chỉ có mình là duy nhất, luôn cho rằng người khác phải nghe lời bà…”
Mộ Dung phu nhân vất vả lắm mới ngăn được lửa giận muốn tăng vọt một lần nữa: “Cậu…”
Mộ Dung Miên không cho bà ta cơ hội mở miệng, khinh thường: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bà bắt người khác phải nghe lời bà? Mạng của tôi là do bà cứu, điều này đúng, tôi nợ bà tôi sẽ trả, nhưng trả thế nào thì phải do tôi quyết định.”
“Tôi nhắc lại lần cuối, sau này phiền bà đừng bao giờ đứng trước mặt tôi hoa tay múa chân, đừng làm tôi coi thường hay chán ghét bà. Còn nữa… Lúc trước bà cứu tôi vì mục đích xấu xa gì tôi không muốn nói lại, trong lòng chúng ta đều rất rõ ràng, không tất yếu phải nói ra làm gì. Vậy nên bà đừng có bày ra cái bộ dáng như ân nhân cứu mạng trước mặt tôi, tôi không thiếu nợ bà đâu.”
Quý Miên Miên kinh ngạc nhìn Mộ Dung Miên, đây là lần đầu tiên anh tỏ vẻ ghét người khác ra mặt thế này.