Cả Đời Chỉ Vì Em - Chương 259: Em muốn nấu cho bố con anh ăn
Anh đặt cằm lên vai cô, hôn một cái vào vành tai: “Sao em dậy sớm vậy?”
Nhiếp Thu Sính cảm thấy vành tai mình bắt đầu tê tê, mặt ửng đỏ lấy khuỷu tay thúc vào anh một cái: “Nghĩ đến việc hôm nay phải rời đi liền không ngủ được, hơn nữa tối qua ngủ sớm quá, em đã nghỉ ngơi đủ rồi!”
Du Dực dùng mũi chà chà vào cổ cô: “Sau này, bất cứ khi nào em muốn quay lại đây, anh sẽ dẫn em và Thanh Ti quay lại.”
Tuy hai ngày nay Du Dực thỉnh thoảng lại làm những hành động thân mật với cô, nhưng Nhiếp Thu Sính vẫn chưa hoàn toàn quen với điều đó, vẫn cảm thấy đỏ mặt như trước: “Sau này thì để sau hãy nói, anh đứng dậy trước đi để em nấu cơm.”
“Em hầm một chút cháo là được rồi, anh ra ngoài mua đồ ăn sáng”
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Đừng anh, hôm nay em muốn tự làm bữa sáng”
Cô quay đầu lại, nhìn Du Dực vừa cười vừa nói: “Đây là bữa sáng cuối cùng chúng ta ăn ở ngôi nhà này, em muốn nấu cho bố con anh
Rời xa nơi này, Nhiếp Thu Sính không hề cảm thấy hối hận.
Trước đây, cô chỉ mãi luẩn quẩn trong một thế giới nhỏ bé, chưa bao giờ từng có cơ hội ra bên ngoài.
Đến hôm nay, cô đã quyết định sẽ rời khỏi đây cùng Du Dực tất nhiên sẽ không có gì phải hối hận thêm nữa.
Đời người luôn phải biết hướng ra thế giới bên ngoài.
“Được, vậy có cần mua thêm gì không, anh ra ngoài mua.”
Nhiếp Thu Sính nhìn một lượt những gia vị còn lại, “Hết dấm rồi, anh ra ngoài mua giúp em một chút.”
“Được, để anh đi mua”Du Dực hôn trộm một cái lên má Nhiếp Thu Sính.
Nhiếp Thu Sính nhéo một cái vào eo anh: “Mau di di”
Khuôn mặt Du Dực mang theo nụ cười từ trong nhà đi ra ngoài, đi qua cổng, ông Mã hỏi Du Dực: “Nghe nói hôm nay ba người nhà anh sẽ chuyển đi.”
Du Dực gật đầu trả lời: “Vâng, chúng cháu sẽ chuyển đi, nhân dịp nghỉ hè đưa con gái đi thay đổi môi trường.”
Anh không nói là sau khi rời đi sẽ không quay lại mà chỉ nói đi ra ngoài thay đổi môi trường, câu nói này người ngoài nghe thấy sẽ cho rằng bọn họ chỉ là nhân dịp nghỉ hè dẫn con gái đi du lịch mà thôi.
Lại tình cờ gặp cục trưởng Sở đang trên đường đi làm, anh ta từ trong xe bước xuống, “Người anh em khi nào thì rời đi? Đồ đạc đã thu dọn xong chưa?”
Du Dực nói: “Đã thu dọn xong cả rồi, ăn sáng xong sẽ đi.”
“Vậy thì chúc người anh em thuận buồm xuôi gió, sau này, tiền đồ rực rỡ.”
Du Dực: “Cảm ơn anh!”
Anh định bước đi nhưng lại nhớ đến việc hôm qua của Sở Yêu liền quay người nói với cục trưởng Sở: “A đúng rồi, con trai anh tối qua có đến tìm con gái tôi, nói một số câu không hợp với lứa tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết tán tỉnh con gái, nếu như không phải là con trai anh thì tôi đã sớm ra tay dạy dỗ thằng bé rồi.”
Cục trưởng Sở bị nói đến mặt đỏ tía tai, hắng giọng nói: “Khụ khụ, cái đó... tôi cũng đang muốn hỏi anh đây, có phải hôm qua anh đã nói gì với thằng bé không?”
Du Dực hơi cau mày: “Sao thế?”
“Hôm qua, con trai tôi sau khi về nhà đột nhiên như biến thành một người hoàn toàn khác, lấy bài tập hè của nó ra cắm cúi làm, còn nói cái gì mà, tương lai phải thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, tôi cứ nghĩ là nó chỉ đùa nghịch thôi, qua một lúc là lại bình thường, kết quả là không ngờ được nó lại học một mạch từ tối qua đến rạng sáng, khiến vợ tôi sợ khiếp vía”
Du Dực cau mày, tên nhóc này, không phải coi những lời anh nói hôm qua là sự thật đấy chứ: “Vậy sao? Nói không chừng hôm nay sẽ bình thường lại thôi.”
Cục trưởng Sở nhìn theo anh nói: “Nhưng mà... hôm nay vừa sáng sớm tinh mơ, tôi còn chưa cả ra ngoài, nó đã bỏ dậy, đứng trển sản thượng nhà tôi đọc văn đấy”
Du Duc...
Anh xoa Xoa đầu mũi nói: “Có lẽ... ngày mai sẽ trở lại bình thường, tôi còn phải đi mua dấm, tôi đi trước đây”