Chương 198: A từ, hẹn gặp lại! (14)
Cảnh tượng khẩn trương đến khác thường, nếu ánh mắt có thực thể thì Thời Sênh không biết đã bị ánh mắt sắc như đao của Chung Thập Nhất chém chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Viện trưởng không biết nên thương lượng thế nào với Hộ pháp. Cuối cùng, Hộ pháp không khiêu khích nữa, quay sang nhìn Thời Sênh có dụng ý khác, một lần nữa dẫn người chuồn êm.
Sau khi Hộ pháp rời đi, viện trưởng phất tay áo rồi đi luôn, dường như rất tức giận.
Chung Thập Nhất lo lắng cho Tần Lang Nguyệt, không có thời gian dây dưa thêm nữa, nhưng chuyện này chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Ông chú đến bên cạnh Thời Sênh, vuốt vuốt bộ râu vẻ mặt tán thưởng, “Dao Quang, làm tốt lắm, ta chưa từng thấy tên đó phải chịu nhịn như vậy bao giờ, thật hả hê!”
Thời Sênh: “…” Ông chú này suy nghĩ cũng thật khác người ta!
Lúc này, người bình thường không phải là nên hỏi cô có quan hệ gì với Cửu U Điện sao?
Ông ta còn bày ra vẻ mặt với biểu cảm kiểu “Học trò ta dạy dỗ lợi hại như vậy, ta sung sướng quá, ta hạnh phúc quá!” là muốn gây chuyện thế nào đây?
“Nhưng sau này chắc chắn họ sẽ không chịu để yên đâu. Con yên tâm đi, với tư cách là đạo sư của con, ta tuyệt đối sẽ không để họ muốn làm gì thì làm.” Diệp Thiên Nam thần sắc nghiêm túc.
“Đa tạ đạo sư.” Thời Sênh lễ phép cảm ơn.
Bộ Kinh Vân thấy vậy thì lấy làm ngạc nhiên, nữ nhân này còn lễ phép như vậy sao?
Ông chú vẫy vẫy tay, “Cảm ơn gì chứ, con đã vào cửa của ta thì khi ở học viện đây là trách nhiệm của kẻ làm thầy là ta.”
Ông chú dặn dò mấy câu rồi mới lo lắng không yên rời đi.
Đám đông vây quanh cũng dần tản đi, nhưng vẫn còn không ít người nhìn Thời Sênh và Bộ Kinh Vân chỉ trỏ, dù sao thì Bộ Kinh Vân cũng rất giống một mỹ nhân xinh đẹp, không thu hút mọi người mới là lạ.
Thời Sênh đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên kéo Bộ Kinh Vân đi, “Đi nào. Ta dẫn ngươi đi đánh người.”
Bộ Kinh Vân còn chưa có cơ hội phát biểu ý kiến đã bị Thời Sênh lôi đi xềnh xệch, một cô nương nhỏ nhắn như vậy lấy đâu ra sức lực lớn vậy chứ, hoàn toàn không thích hợp ở tại đại lục này!
…
Quân Hàn Lâm đã rời đi khi đám đông còn chưa giải tán, hắn vốn muốn để đám người này hiểu lầm Thời Sênh cấu kết với Cửu U Điện, nhưng không ngờ kế hoạch hoàn toàn không phù hợp với cô ta, hoặc có thể nói là cô ta không sợ gì cả.
Nói thật, nữ nhân lạ lùng như cô ta, đây là lần đầu tiên trong đời Quân Hàn Lâm gặp phải.
Dù có nhiều âm mưu tới đâu, đối với một người không hành động theo lẽ thường mà nói thì hoàn toàn vô dụng.
Quân Hàn Lâm thấy không cam tâm, hắn không tin lại không lật đổ được nữ nhân này.
Nếu cô ta không còn chỗ dựa thì liệu còn hống hách được như vậy nữa không?
Đúng lúc hắn đang hạ quyết tâm thì trước mắt bỗng là một màu đen kịt, hắn bị nhét vào trong một cái bao, toàn thân tê liệt, hoàn toàn không cử động được.
Đến khi hắn mở mắt ra nhìn được ánh sáng, cảnh tượng xung quanh đã chuyển thành một rừng cây nhỏ, đứng trước mặt hắn không phải là đám người bình thường vẫn hay trêu chọc hắn, mà là người khi nãy hắn nghĩ đến.
Thẩm Dao Quang.
“Thất hoàng tử, giả làm heo ăn thịt hổ có vui không? Muốn lật thuyền chưa? Ngươi nghĩ rằng Thời… Thẩm Dao Quang ta dễ ăn hiếp lắm sao? Ngươi dám thao túng dư luận, muốn giở trò hả?”
Quân Hàn Lâm: “…” Hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ cô lại trực tiếp đến bắt mình.
Quân Hàn Lâm cảm thấy cơ thể đang dần dần khôi phục tri giác, hắn tỉnh bơ nhìn Thời Sênh: “Thẩm gia đại tiểu thư quả không giống người phàm.”
“Chuyện đó còn cần ngươi nói sao.” Thời Sênh nâng nâng cằm, “Được rồi, không phí lời nữa, một lát nữa thuốc hết công hiệu rồi.”
Trong lòng Quân Hàn Lâm nổi điên: “…” Ông đây đang định kéo dài thời gian đến khi thuốc hết công hiệu, ngươi nói ra làm gì chứ!
Thời Sênh quay đầu nhìn Bộ Kinh Vân: “Người của ngươi đâu? Gọi hai tên ra đây đập hắn đi!”
Quân Hàn Lâm nhìn theo ánh mắt Thời Sênh, Bộ Kinh Vân đứng bên cạnh hắn, tuy chỉ thấy được một nửa bên người nhưng hắn cũng nhìn ra được đây là một nam tử phong hoa tuyệt đại thế nào…
“… Tại sao ngươi không tự ra tay?”
“Có chút chuyện cỏn con, còn cần ta ra tay sao, vậy thì đám người được ngươi nuôi làm gì hả?” Nếu bà đây đánh được thì đã sớm đập chết hắn rồi, được chưa?
“Người ta nuôi thì liên quan gì đến ngươi?” Bộ Kinh Vân vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt cũng không chút cảm xúc.
“Ngươi đã là của ta rồi, của ngươi tất nhiên cũng là của ta chứ sao nữa.” Thời Sênh trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi còn lằng nhằng không chịu gọi người, muốn chết đúng không?”
Bộ Kinh Vân: “…” Chỉ biết dọa nạt hắn, hừ!
Bộ Kinh Vân giơ tay lên cao vẫy vẫy, hai đệ tử mặc đồng phục Cửu U Điện nhảy từ trên cây xuống, “Điện chủ.”
“Thẩm Dao Quang có chuyện gì thì từ từ nói!” Quân Hàn Lâm tỉnh táo lại thì hai người đó đã đi đến trước mặt hắn, không hề phát ra âm thanh gì.
“Chẳng có gì để nói cả.” Thời Sênh bĩu môi, “Chuyện trước đây ngươi phái người giết ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi, nay ngươi lại dám tính kế hãm hại ta. Quân Hàn Lâm, ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi đấy. Đánh chết hắn cho ta, nếu không chết là do hắn mạng lớn, chết rồi là do hắn xui xẻo thôi.”
“Thẩm… hự…”
Quân Hàn Lâm hừ một tiếng, gập người xuống, cơ thể do bị đau quá mức nên co lại, hắn còn chưa hồi phục, một quyền khác lại hạ trúng bụng.
Bị đánh dường như đã trở thành nhiệm vụ hàng ngày của Quân Hàn Lâm, cho nên Quân Hàn Lâm dường như đã quá quen với việc này, Thời Sênh đang suy nghĩ xem có nên cho hắn một kiếm không, cuối cùng vẫn quyết định thôi.
Cứ để nữ chính giày vò hắn, bản cô nương đây ngồi xem kịch hay là được rồi.
Thời Sênh cúi người nhìn Quân Hàn Lâm sắp bị đánh thành đầu heo, đôi mắt như phát sáng, “Quân Hàn Lâm, đừng có phái người giết ta nữa biết không hả? Ngươi cũng không giết được ta đâu, hà tất phải tốn công sức thế, giữ lại chút tài nguyên đi, bồi dưỡng nhân lực không dễ dàng đâu.”
“Thẩm Dao Quang, hôm nay ngươi không giết ta thì sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta.” Nữ nhân đáng ghét này.
“Ồ? Vậy tức là ý ngươi là muốn ta giết chết ngươi ngay bây giờ đúng không? Nếu đó là nguyện vọng của ngươi thì chắc chắn ta sẽ đáp ứng.” Thời Sênh ra vẻ nghiêm chỉnh gật đầu, đột nhiên rút kiếm ra, đứng thẳng dậy.
Thiết kiếm khẽ chuyện động trong không trung, kéo theo một luồng khí lưu.
Quân Hàn Lâm cắn răng trừng mắt nhìn Thời Sênh, hôm nay là do hắn sai, hắn đã coi thường nữ nhân này, không tính toán đến tính cách của ả, cùng lắm hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán.
Nhưng nam chính liệu có chết dễ dàng như vậy không?
Thời Sênh sẽ dùng sự thật nói cho bạn biết: chắc–chắc–là–không–thể!
Thời Sênh đang giơ kiếm lên, khi sắp chém Quân Hàn Lâm, trên người hắn bỗng xuất hiện một luồng sáng trắng chói mắt, Thời Sênh bị ánh sáng quét qua, cơ thể lùi mạnh lại phía sau.
Bộ Kinh Vân vô thức đỡ lấy cô, nhưng vì lúc này hắn đang bị thương, còn bị Thời Sênh hành hạ nên sức lực không lớn, hai người cùng ngã xuống đất.
Thời Sênh đẩy Bộ Kinh Vân một cái, biến mình thành chiếc đệm lưng cho Bộ Kinh Vân, để Bộ Kinh Vân đè trên người mình, bốn mắt nhìn nhau.
Bộ Kinh Vân đờ người, sau đó trên mặt thoáng đỏ, tai cũng đỏ bừng, nhưng chỉ một giây sau đó đã tối sầm mặt lại.
Gần gũi cũng chẳng theo lẽ thường thế này, chỉ có Thời Sênh mồm mép lanh lợi chau mày lại lẩm bẩm, “Bình thường ngươi ăn cái gì vậy hả, nặng chết đi được!”
Nữ nhân này không những chê hắn già, mà còn chê hắn nặng nữa!
Tức chết bản tôn rồi!
Bản tôn già như vậy sao? Rõ ràng là không già chút nào mà! Hừ!