Chương 247: Hôn ma nghich ngợm (29)
Phong Cẩm nói cho Thời Sênh, cũng không phải không được, chỉ cần cô khống chế được bản thân thì sẽ không gây sát thương quá lớn với hắn.
Mất đi một ít dương khí đối với hắn cũng không đáng ngại, hơn nữa đổi với cô cũng có chô lợi.
Thời Sênh thẳng thừng từ chối rồi, “Bất cứ rủi ro nào cũng không được, em không dám đánh cược.”
Vai này có thể tìm đượchắn, vai tiếp theo thì sao đây?
Hắn là ai?
Vì sao hắn xuất hiện trong thế giới ảo, cô hoàn toàn không thểbiết được.
Cũng không biết khi nào hắn sẽ biến mất. Thời gian của họ đều có đếm ngược. Cho nên, cô không dám đánh cược. Một chút rủi ro cũng không được.
Trái tim Phong Cẩm đau như bị kim châm một hồi lâu, hắn ôm lấy Thời Sênh, “Không sao hêt...”
Thời Sênh dùng biểu cảm bất lực với tiểu yêu tinh, xoa Xoa đầu Phong Cẩm như Xoa chó con, “Vậy để em nghĩ cách xem.”
Phong Cẩm: “...” Hắn không phảiý này.
“Chúng ta giờ coi như là quan hệ gì?”Phong Cẩm nhìn Thời Sênh.
“Ủy ban nhân dân phường không cho người ma giấy đăng kí kết hôn, anh còn muốn quan hệ gì?” Một câu nói của Thời Sênh liền khiến Phong Cẩm oán giận trở lại.
Phong Cẩm: “...” Hắn muốn yên tĩnh.
Buổi tối, Phong Cẩm nhận cuộc điện thoại đi ra ngoài, An Tổ khóc lóc chạy về, giống như có thứ gì đó đuổi theo sau vậy, quần áo trên người bị xé toạc rối bời.
Thời Sênh chau mày, từ trên sô pha bay tới, “Cô sao rồi?”
An Tổ lao mạnh tới phía Thời Sênh, ôm lấy cô cứ thế khóc rống lên một trận.
Trên người cô có khí tức sau khi ân ái nhè nhẹ, Thời Sênh vốn muốn đẩy cô ấy ra, sau khi ngửi được mùi này thì chỉ đặt tay ra sau lưng cô vỗ vỗ.
Đợi An Tổ khóc xong rồi, cô ấy mới nghẹn ngào nói chuyện xảy ra.
Bùa Phong Cẩm cho cô bị bạn học không cẩn thận làm hỏng rồi, cô nghĩ trở về có bạn học đi cùng, sẽ không xảy ra chuyện gì nên không gọi điện cho Phong Cẩm.
Ai ngờ cô ấy còn chưa ra khỏi trường đã bị Nạp Lan Ánh bắt đi...
“Chị ma nữ, hu hu... làm sao đây, hắn nói sẽ không tha cho em” Thanh âm của An Tố nghẹn ngào, nắm chặt lấy tay của Thời Sênh, “Có phải cả đời này em đều không thoát được khỏi hắn không?”
“Đâu có nghiêm trọng như thế.” Thời Sênh đẩy cô vào phòng tắm, “Từ từ tắm rửa, đừng nghĩ nhiều.”
Có lẽ là vì ở nhà Phong Cẩm, An Tổ không sợ hãi lắm, nghe lời đi vào phòng tắm.
Đợi Phong Cẩm về, An Tố đã ngủ say rồi.
"Em sợ cô ấy có thai với Nạp Lan. Ảnh, có cách nào có thể ngăn được ma thai không?” Thời Sênh đứng ở cửa, nhỏ tiếng hỏi Phong Cẩm.
Phong Cẩm đóng cửa phòng lại, lạnh nhạt nói: “Nạp Lan Ánh không thế có đời sau.”
Không thể có đời sau sao?
Trong cốt truyện hình như thật sự là tới kết cục An Tổ cũng không hề mang thai.
“Vì Sao?”
“Hắn từng uống Nước Không Nguồn” Phong Cẩm đi về phía nhà bếp, “Muốn ăn gì?”
“Anh làm gì em cũng thích.”
Trên khóe miệng Phong Cẩm vểnh lên mấy phân, “Vậy tôi nay ăn màn thâu.”
“A? Đừng mà, em muốn ăn thịt.” Thời Sênh vội vã la lên, treo trên lưng Phong Cẩm, “Nước Không Nguồn là gì? Uống rồi thì không có đời sau?”
Đây chính là thuốc tránh thai vạn năm trong truyền thuyết?
“Không phải, tác dụng chủ yếu là ức chế sức mạnh của hắn, tác dụng phụ là không có đời sau "Phong Cẩm kéo tay áo lên, nhìn nhìn đồ trong tủ lạnh, lấy từng món thực phẩm ra, động tác nấu nướng thuần thục.
Thời Sênh nghiêng đầu.
Cô treo trên người hắn cũng không nặng, Phong Cầm cũng để mặc cô.
Vì là buổi tối, Phong Cẩm làm cũng không nhiều, nhưng mỗi loại thức ăn đều có hương có sắc, bề ngoài không ra sao, mùi vị tuyệt đổi ngon số một.
Đương nhiên, Thời Sênh cũng chỉ có thể ngửi mùi thơm, ăn cũng không ăn được.
Cô u buồn nằm bò lên bàn, quả nhiên vẫn là phải biến thành người mới được?
“Sao rồi?" Phong Cẩm nhìn món sườn kho trước mặt, “Không thích sao? Sáng hôm nay không phải nói muốn ăn sao?”
Thời Sênh kéo món sườn kho tới trước người, “Thích.”
“Không thích thì không ăn nữa, ngày mai tôi làm cái khác cho em”Phong Câm bưng khay về.
Thời Sênh nhìn Phong Cẩm, gương mặt nhỏ suy sụp, “Em muốn ăn anh.”
Động tác của Phong Cẩm khẽ dừng lại, vành tai vọt lên đỏ ửng, ù ù cạc cạc nói, “... Ản cơm, lát nữa...”
Thời Sênh chống cằm, mắt không chuyển động nhìn chằm chằm Phong Cẩm, như cười như khong cười hỏi: “Lát nữa làm gì?”
Phong Cẩm hoảng loạn đứng dậy, dọn đồ trên bàn vào nhà bếp, thanh âm có chút quái dịtruyền tới, “Lát nữa đưa em ra ngoài chơi.”
“Em lại không muốn đi.” Thời Sênh nói nhỏ một câu, quay người bay ra ngoài cửa số.
Khi Phong Cẩm quay đầu nhìn thì đã không thấy bóng dáng ở phòng khách nữa.
Phong Cẩm mím mím môi, sao vừa rồi hắn phải nói như thế?
Mấy ngày nay, dù cô ấy đã động chân động tay với mình, nhưng ở phương diện khác, cô ấy sẽ không vượt quá nửa bước.
Phong Cẩm luôn có cảm giác không chân thực lắm, luôn cảm thấy cô cách mình quá xa rồi.
Thu dọn xong đồ đạc, Phong Cẩm tắm rửa sạch sẽ lên giường, lăn qua lăn lại trên giường cũng không ngủ được.
Cô ấy đi đâu rồi?
Mấy ngày nay, buổi tối cô ấy luôn chạy ra ngoài, rất muộn mới về, hắn từng thử dùng quan hệ khế ước cảm ứng, cô ấy luôn đang di chuyển, vị trí biến đổi rất nhanh, với tốc độ của hắn căn bản không đuổi kịp.
3 giờ sáng, Phong Cẩm mơ mơ hồ hồ cảm thây bên cạnh có thêm một luồng băng lạnh.
Hắn hơi hơi mở to mắt, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại.
“Làm anh tỉnh rồi sao, còn muốn hôn trộm anh một cái.” Thời Sênh kéo khoảng cách, co về bên cạnh, còn tiện tay giúp hắn kéo chăn, “Ngủ di.”
Thời Sênh sợ hắn lạnh, tối dù ngủ cạnh hắn, lại một mình đắp một chăn.
Được thôi, thật ra cô có đắp hay không cũng không sao cả.
Phong Cẩm động đậy người, đột nhiên đứng lên vứt chiếc chăn đó xuống đất, đem chiếc chăn trên người mình đắp lên người cô, ôm thẳng cô vào trong lòng.
Mặc kệ sự giãy giụa của Thời Sênh, chuẩn xác tìm tới môi cô mà hôn lên, lưỡi tách răng cô a.
Sự giao hòa giữa lửa và băng khiến đầu óc Thời Sênh choáng váng, loại cảm giác dễ chịu đó khiến cô vô thức cướp lại quyền chủ đạo.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền mạnh mẽ đẩy Phong Cẩm ra, trong miệng còn sót lại nhiệt độ, thân thể lạnh như băng gần như đã trở nên nóng lên.
Cô nửa chống người, lùi tới bên cạnh, “Phong Cấm, đừng dụ dỗ em.”
“Rõ ràng em...” Trong bóng tối, thần sắc của Phong Cẩm ảm đạm, hắn có thể cho cô, bớt một chút dương khí hắn cũng không chết được.
“Đợi chút đã, rất nhanh thôi.” Tiếng của Thời Sênh khàn khàn, đứng lên bay ra ngoài cửa, “Em đến phòng sách."
“Tôi không chạm vào em nữa, em đừng đi.” Phong Cầm nhẹ giọng nói.
Thời Sênh dừng lại, “Anh còn chạm vào em, em sẽ đánh anh.”
“Ủm.” Thời Sênh do dự giây lát, vẫn là bay về. “Tôi ôm em ngủ được không?”
“Anh sẽ lạnh đó.” Thời Sênh xách tấm chăn trên đất lên giường, “Anh sinh bệnh, em sẽ muốn giết người”
“Một chút lạnh đó anh có thể chịu được.” Thân thể cô không lạnh lắm, quen rồi cũng không có gì, là cô nghĩ hắn quá yếu ớt rồi.
Một đại nam nhân như hắn có yếu ớt như thế không?
“Không...”
“Vậy anh không đắp chăn, cứ như vậy được rồi, cùng lạnh với em” Chăn trên người Phong Cẩm bị đá ra, nằm giang chân trên giuong.
Thời Sênh: “...” Đã học được uy hiếp rồi. Phong Cẩm: “...” Còn không phải học em sao?
“Được được, ôm đi, nhưng ngày mai nếu em phát hiện anh có chỗ nào không ổn thì đừng trách em ra tay độc ác đó. Cứ coi như em thích anh thì đánh ngươi cũng tuyệt đối không mềm tay đâu”
Thời Sênh đắp cả hai tấm chăn lên người hắn rồi mới co vào trong lòng hắn.
Phong Cẩm vừa lòng thỏa ý ôm Thời Sênh, “Không đâu, tôi không yếu như em nghĩ thế đâu...”