Chương 257: Thương thần uy vũ (7)
Muội biết là hơi đường đột, nhưng mà... muội có thể không cần.”
Âm thanh từ đằng trước thỉnh thoảng lại truyền đến, bước chân
của cung nhân dẫn đường cũng chậm lại một chút, đại khái là không biết nên tiếp tục đi về phía trước hay là dừng lại.
Ở nơi này, có những thứ không thể nghe.
Bước chân của Thời Sênh không dừng lại, người phía trước cũng chỉ có thế tiếp tục đi về phía trước.
Âm thanh dần dần rõ ràng hơn.
“Công chúa, điện hạ cần gì phải cố chấp hướng về thần.”
“...Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ. Thương Lan ca ca, muội còn cho rằng huynh hiểu muội, thế nhưng... huynh lại cưới An Nguyệt Dao.” Cô gái nhỏ giọng khóc nức nở.
Người bị nổi dây tơ hồng đều không tự chủ được mà yêu thương đối phương, tuy trong lòng Thương Lan hơi mâu thuẫn, nhưng rốt cuộc cũng không chống đỡ được sức mạnh của dây tơ hồng.
“Công chúa đừng khóc... là thần đã phụ công chúa.”
“Thương Lan ca ca, huynh cưới muội đi, muội không để ý địa vị, chỉ cần huynh cưới muội, dù làm thiếp muội cũng bằng lòng”
Bước chân Thời Sênh dừng lại, lắng nghe tiếng nói chuyện bên đó, cung nhân dẫn đường bị bức dừng lại, giả vờ như mình là một người điếc không nghe thấy gì cả.
Người đang bày tỏ với Thương Lan lúc này là cửu công chúa, công chúa nhỏ nhất của Thần quốc, cũng là một người có kết cục khá thảm.
Trong nguyên tác, nữ chính Vì chia rẽ vị công chúa này, tính kế gả công chúa đến nước Sở Dương xa xôi.
Sau đó loạn lạc xảy ra, nàng ở bên đó có thể nói là thê thảm.
Cửu công chúa khóc lóc ôn lại hết chuyện hồi nhỏ, cuối cùng lại tỏ tình một cách rất nồng nàn, Thương Lan đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Thời Sênh có một loại cảm giác đi sai tình tiết câu chuyện.
Đây là dạng phát triển hậu cung của nam chính ngựa giông sao?!
“Các người đang làm gì thế hả?"Tiếng nói của NguyệtDao đột nhiên vang lên, tiếp theo đó chính là tiếng tát tai giòn giã, kèm theo tiếng kêu kinh sợ của Cửu công chúa.
"An Nguyệt Dao!”. Thương Lan gằn giọng quát lên.
Bây giờ cô ta còn dám đánh cả công chúa.
Nguyệt Dao đánh xong mới phát hiện ra bản thân mình kích động, ban nãy nhìn thấy bọn họ ôm ấp nhau ở chỗ này, bản thân liền không khống chế nổi.
“Thiếp...”
Chuyện này rất nhanh được báo đến chỗ Thần hoàng. T
hanh Hoan là công chúa được yêu thương nhất của Nam Tấn, còn Cửu công chúa đó chính là công chúa được yêu thương nhất của Thần quốc. on gái bảo bối nhà mình bị người khác ánh, Thần hoàng làm sao có thể làm ngơ, ho truyền người đến điện Kim Loan.
Thời Sênh là người ngoài, đương nhiên không thể đi xem được. Có điều nghe nói NguyệtDao bị phạt trượng, Thần hoàng còn hạ lệnh gả Cửu công chúa cho Thương Lan, tuy không tước đi địa vị chính thê của An Nguyệt Dao, nhưng địa vị của Cửu công chúa cũng ngang hàng với Nguyệt Dao.
Ngày Thời Sênh rời khỏi thành Trường An, chính là ngày Cửu công chúa xuất giá.
Lửa chiến tranh giữa ba nước nhanh chóng nổ ra, Thời Sênh dẫn binh ra trận.
Ở trên chiến trường, cô gặp Thương Lan một lần, có điều bản thân còn chưa kịp đánh nhau với hắn thì đã không còn nhìn thấy hắn ở trên chiến trường nữa.
Đợi đến lúc cô dẫn đại quân xông vào thành Trường An mới biết Thương Lan đã chết rồi.
Chết vì bệnh dịch.
Lần lịch kiếp này của Thương Lan đã thất bại.
Thời Sênh chỉ huy Nam Tấn, dùng ba năm thống nhất thiên hạ.
Ngày hoàng thượng Nam Tấn ngồi lên ngai vàng, trời ban điềm lành, kim quang chiếu rọi khắp hoàng cung Nam Tấn.
Ngày hôm sau, công chúa Thanh Hoan qua đời, cung nữ Bích Hỷ tuẫn táng theo.
Ấn tượng sâu sắc mà công chúa Thanh Hoan để lại trong lòng đại đa số mọi người, đại khái chính là... nói chuyện khó nghe, thái độ hung hăng càn quấy, tính cách ngạo mạn, tính khí nóng nảy, khó mà sống chung.
Thế nhưng bọn họ không có cách nào phủ nhận, cô thực sự có bản lĩnh.
Thân thế bối cảnh, dung mạo tài hoa, võ công mưu lược, cô đều không thiếu.
Vị công chúa như vậy mà lại qua đời sớm, không ít người đều tiếc nuối than thở.
Thời Sênh công đức viên mãn quay về thần giới.
Nguyên chủ là thần nhị đại, phụ mẫu đều là thân thượng cổ, có điều đã qua đời rồi, chỉ còn mình cô sống ở cung Thanh Linh.
Ngày cô quay về thần giới đã có người đến cửa chúc mừng.
Vị thượng thần thứ tư của thần giới, đây là việc vui lớn, đương nhiên phải nịnh hót lây chút không khí vui mừng rồi.
Ý chỉ của Ngọc đế cũng rất nhanh được truyền đến, trước là chúc mừng cô phi thăng lên thành thượng thần, cuối cùng là nói cho cô biết ba ngày sau cử hành nghi lễ mừng công cho cô.
Đây đều là quy trình của thần giới, dù Thời Sênh không thích cũng không thoái thác được.
Sau đó Thời Sênh lười ứng phó với mấy người đến cửa, trực tiếp đóng luôn cửa cung Thanh Linh lại.
Mấy người đó bị từ chối không cho vào nhà, chỉ đành ngượng ngùng mà rời đi.
Người ta bây giờ là thượng thần, bọn họ nào dám đắc tội chứ!
Ba ngày sau Thời Sênh đi đến nơi cử hành nghi lễ.
Nguyên chủ bình thường cũng rất ít khi ra khỏi cung Thanh Linh, đa phần thời gian đều bế quan, cho nên hầu hết người trên thần giới đều chỉ nghe nói qua đến tên của CO.
Cô không mặc bạchy tiên phong đạo cốt như
ay V! thân tiên hay dùng, mà mặc váy dài màu Xanh Sâm.
Vừa bước vào liền giống như nét mực đen trên nền giấy trắng, vô cùng bắt mắt.
Cô vẫn còn chưa đến gần đã nghe thấy không ít tiếng mọi người đang nhỏ giọng bàn tán.
“Đây chính là Thanh Hoan thượng quân sao? Ngài ấy xinh đẹp như vậy, mà trước đây mọi người cứ nói Thanh Hoan thượng quân bởi vì xấu xí nên mới không chịu ra khỏi cung Thanh Linh, ta còn tin là thật chứ!”
“Cái gì mà thượng quân, người ta bây giờ đã là thượng thần rồi, ngang vai ngang vế với Ngọc để đấy.” Người bên cạnh lập tức sửa lại, “Mẫu thân của thượng thần Thanh Hoan từng là đệ nhất mỹ nhân của thần giới, phụ thân càng là nhân trung long phượng, tuấn mỹ phi phàm, thượng thần Thanh Hoan sao có thểxấu xí được.”
“Thì bên ngoài đều nói như thế... Thượng thần Thanh Hoan lại không ra khỏi cung Thanh Linh, ai mà biết trông ngàiấy như thể nào.”
“Nghe nói thượng thần Thanh Hoan mới ba vạn tuổi thôi. Đây là vị thượng thần nhỏ tuổi nhất ấy nhỉ? Người ta ở trong cung Thanh Linh, vậy chắc chắn là đang tu luyện rồi, nào có giống chúng ta, cả ngày mù mờ ở bên ngoài, có thể phi thăng lên thành tiên quân đã là ông trời ưu ái rồi!” “Nói cứ như là ngươi nghiêm túc tu luyện lắm ấy.”
“Thượng thần Thanh Hoan còn chưa có đạo lữ nhỉ? Nếu ai có thể kết thành đạo lữ với ngàiây...”
Người đó nói một nửa giữ lại một nữa, để lại không gian cho những người khác tự mình tưởng tượng.
Thế nhưng không có ai tiếp lời hắn cả, ngược lại đều nhìn hắn với vẻ mặt kỳ dị.
Còn có người nháy mắt ra hiệu với hắn.
“Làm sao? Có gì mà ngại chứ, tuy thượng thần Thanh Hoan lợi hại một chút, thế nhưng ngài ấy lại ximh đẹp như thế, khoe ra thì oai phải biết...”
Người bên cạnh nhéo hắn một cái, hắn bị đau kêu lên thành tiếng.
“Muốn lọt được vào mắt của ta, tướng mạo như ngươi không đủ.”
Hắn nghe thấy giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên sau lưng mình, giọng nói rất lạnh nhạt.
Người đó vừa quay đầu liền nhìn thấy thượng thần Thanh Hoan ban nãy còn đứng cách xa đây, không biết là từ lúc nào đã đứng cách hắn có mấy bước chân, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Vạt váy xanh sẫm bay bay trong làn mây mù, như ẩn như hiện.
Nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra hoa văn kỳ quái thêu trên đó, cô vừa động, mấy hoa văn đó dường như cũng chuyển động theo, kim quang từ đó mà phát ra.
“Thượng thần Thanh Hoan...” Hắn kinh ngạc hô lên, sau đó cúi thấp đầu xuống, sợ hãi nói: “Tiểu tiên mạo phạm thượng thần, thượng thần thứ tội”
“Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, có gì mà mạo phạm.” Thời Sênh giả bộ tỉa tót câu chữ, “Có điều tầm dung mạo như ngươi đích thực không xứng với ta, không cần mơ tưởng nữa.”
Người đó toát mồ hôi, sao không ai nói với hắn là thượng thần tự kỷ như vậy chứ?
Mấy người khác cũng giật giật khoé miệng, phong cách của vị thượng thần này lại là như vậy sao.
Người đó càng khom lưng thấp hơn, vô cùng thành khẩn, “Thượng thần nói rất đúngạ.”
Thời Sênh không thèm nhìn hắn ta, đi thẳng về phía trước.
Ngọc đế và Vương mẫu mặc Long bào kim tuyến ngồi ở phía trên.
Thời Sênh vừa nhìn liền thấy Thương Lan ngồi bên tay phải Ngọc đế, đổi sang bạch y không nhuốm bụi trần, Thương Lan lập tức tăng thêm mấy phần khí chất lạnh lùng phóng khoáng, hoàn toàn là dáng vẻ của một nam thần cấm dục.
Thời Sênh kéo khoé miệng lên cười nhẹ.