Chương 426: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (36)

Liễu Nhứ tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc màn trên đầu, hoa văn tinh xảo, cô ta thấy hơi giật mình.

Cô ta đang ở chỗ nào?

Châu Chí đâu?

Đã lâu lắm rồi cô ta chưa từng nằm ngủ trên một chiếc giường êm như vậy.

Liễu Nhứ từ trên giường ngồi dậy, ngó nhìn thân thể mình. Cô ta đã được thay một bộ y phục sạch sẽ, vết thương trên người cũng đã được xử lý.

Cô ta được ai cứu sao?

Liễu Nhứ xuống giường, lê từng bước từng bước ra cửa.

“Kẹt kẹt...”

Ánh sáng bên ngoài len vào trong, một màn đen bỗng bị đẩy lùi.

Liễu Nhứ hoảng hốt lùi người về sau một bước, chân sau tự nhiên mềm nhũn, rồi ngã nhào trên đất.

Phó Diệc Vân được người hầu đẩy vào trong phòng. Hắn giơ tay ra hiệu cho người hầu đi ra.

Người đó lui ra ngoài, tiện tay khép cửa phòng lại.

Liễu Nhứ sững sờ nhìn người mới vào, cô ta không quen người này...

“Ngươi... là ai?”

Phó Diệc Vân đẩy chiếc xe lăn, dừng lại trước mặt Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối diện, cô ta nhìn thấy sự căm hận trong đôi mắt ấy...

Hận?

Liễu Nhứ co người về sau. Cô ta đã giúp Phó Diệc Thụy làm rất nhiều việc, đắc tội với không ít người. Người đàn ông này lẽ nào cũng là người mà cô ta từng đắc tội?

“Liễu Nhứ, đến ta mà cô cũng không nhận ra sao?”

Liễu Nhứ mở to mắt.

Giọng nói này...

Phó Diệc Vân!

“Ngươi... ngươi...” Sao hắn lại ở đây?

Cảm xúc trong lòng Liễu Như thay đổi như gió chuyển mây vần. Cô ta bò lên ôm lấy chân của Phó Diệc Vân, “Diệc Vân ca ca, Nhứ Nhi còn tưởng rằng không bao giờ được gặp lại huynh nữa, hu hu...”

Phó Diệc Vân nghe Liễu Nhứ khóc lóc kể lể, nhưng không có bất cứ phản ứng gì.

Liễu Nhứ có thể không biết, hắn đã từng nhìn thấy cô một lần ở chỗ Phó Diệc Thụy, nhưng lúc đó cô bị người kéo đi, nên không chú ý đến hắn.

Nếu không phải lần gặp đó, không chừng hắn sẽ luôn tin cách bao biện này của Liễu Nhứ.

Phó Diệc Vân nén lửa giận trong lòng xuống, “Lời muội nói là thật sao?”

Liễu Nhứ vừa lau nước mắt vừa nói: “Là thật, Diệc Vân ca ca, là do muội bị ép, là bọn họ ép muội... Muội cũng không còn cách nào. Diệc Vân ca ca, huynh hãy tha thứ cho muội có được không. Muội sai rồi. Sau này, muội sẽ mãi ở bên huynh, chăm sóc cho huynh, làm trâu làm ngựa cho huynh cũng được.”

Phó Diệc Vân thích mình như vậy, cô ta chỉ cần nịnh hắn, thì cho dù bây giờ hắn là vương gia đã bị giam lỏng, cũng còn tốt hơn một mình cô ta phiêu bạt ở bên ngoài.

Phó Diệc Vân đưa tay đỡ Liễu Nhứ dậy, “Muội tạm thời cứ ở đây trước.”

Hắn quay xe lăn đi ra, không nhìn Liễu Nhứ. Hắn sợ rằng mình không nhịn nổi sẽ giết chết cô ta.

Nhưng nếu chết như vậy, thì quá dễ dàng cho cô ta.

Liễu Nhứ lại cho rằng, Phó Diệc Vân đã mềm lòng. Gương mặt cô ta không tránh được để lộ nụ cười nhạt.

Chỉ cần cô ta sử dụng tiểu kế, nhất định có thể lại nắm giữ được trái tim hắn.

Phó Diệc Vân vờ như chấp nhận những lời nói của Liễu Nhứ, hắn đối xử với cô ta ân cần, nhẹ nhàng.

Nhưng Liễu Nhứ không phát hiện ra, phạm vi hoạt động của cô ta chỉ vỏn vẹn trong một tiểu viện. Mỗi lần cô ta muốn ra ngoài, thì Phó Diệc Vân lại mượn cớ để đổi chủ đề.

Vì muốn lấy lòng Phó Diệc Vân, Liễu Nhứ đương nhiên bỏ qua những chuyện này.

Phó Diệc Vân chiều chuộng cô ta lên tận mây xanh. Nhưng đến khi cô ta đắc ý cho rằng mình đã khiến Phó Diệc Vân ngã rạp dưới gấu váy của mình, thì hắn ta đã cho cô ta một nhát chí mạng.

Hôm đó là sinh nhật của cô ta. Mặc dù Phó Diệc Vân đối xử với cô ta rất tốt, nhưng hắn vẫn không động chạm vào mình, nên Liễu Nhứ nhân cơ hội này, muốn quan hệ với Phó Diệc Vân, tốt nhất là sinh một đứa con.

Trong lòng cô ta tự thấy đắc ý, nhưng không biết rằng Phó Diệc Vân cũng đang đợi ngày này.

Cô ta bị Phó Diệc Vân dụ uống chén rượu đã bỏ thuốc.

Đến ngày hôm sau cô ta tỉnh dậy, nhìn một đống hỗn loạn, cùng với một người đàn ông xa lạ, toàn thân cô ta như bị sét đánh.

Tối qua rõ ràng cô ta ở bên Phó Diệc Vân, sao giờ lại là một người đàn ông khác?

Sau đó, Liễu Nhứ cũng không gặp lại được Phó Diệc Vân nữa, chỉ có những người đàn ông khác nhau tới phòng cô ta. Cô ta không chạy được ra ngoài, dù có kêu thế nào, thì câu trả lời cho cô ta đều là sự giày vò trên xác thịt.

Đến lúc này rồi, Liễu Nhứ sao còn không hiểu.

Phó Diệc Vân cho mình hy vọng, rồi lại cắt đứt hy vọng đó.

Liễu Nhứ bị giày vò thảm hại, thân thể ngày một yếu đi, không thể chịu đựng được qua mùa đông năm đó.

Phó Diệc Vân cho người ném thi thể cô ta ở một nơi hoang vu.

Phó Diệc Vân cũng không sống được bao lâu, độc tố tích tụ trong người hắn quá nhiều, có thể giữ được mạng sống của hắn lâu như vậy, là do số mệnh của hắn chưa hết.

Khi số mệnh đã hết, thì đương nhiên sẽ không thể sống tiếp.

...

Một khoảng thời gian dài, Thời Sênh luôn lẩn tránh Giang Trạm.

Nhưng vẫn bị Giang Trạm tìm thấy mấy lần. Mỗi lần bị tìm thấy, Thời Sênh đều cảm thấy cuộc đời không còn gì để lưu luyến nữa.

Hận rằng không thể tự sát cho hắn xem.

Sau đó, Giang Trạm thực sự đã bị Thời Sênh uy hiếp, vì vậy sau này Giang Trạm không tìm Thời Sênh nữa.

“Vô Tranh cô nương... Giáo chủ không xong rồi, cô về thăm giáo chủ đi.” Giọng nói của Thính Phong nghẹn ngào.

“Tại sao lại...” Mới có bao nhiêu tuổi? Giang Trạm tại sao lại không xong rồi?

“Là U Minh Quyết...” Bọn họ trước nay chưa từng nghe giáo chủ nói qua, tu luyện U Minh Quyết thì thọ mạng chỉ bằng một nửa người thường.

Chẳng trách nào, mấy giáo chủ trước kia, không có ai chọn tu luyện U Minh Quyết.

Thời Sênh và Thính Phong vội vàng quay về Ma giáo.

Giang Trạm không biết đã chuyển đến căn phòng cô ở trước đây từ khi nào. Vừa bước căn phòng cô nhìn thấy mấy thứ đồ bày trên giá sách.

Đều là mấy thứ đồ chơi của bé gái, rất cũ kỹ.

Đó là những thứ mà khi bế quan Giang Trạm đưa cho cô, khi cô đi thì vẫn để lại đây.

“Khụ khụ...”

Thời Sênh chau mày, đi đến bên giường.

Dục Vũ đang đứng bên giường, gương mặt vẫn nghiêm nghị như trước, nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Dục Vũ nhìn Thời Sênh, không nói gì hết, hắn xoay người kéo Thính Phong ra ngoài.

“Ẳng ẳng ẳng ẳng...” con chó nhãi nhép nằm sấp trên giường, thấy Thời Sênh, liền kêu lên ẳng ẳng.

Có lẽ là già rồi, nên tiếng sủa không dễ nghe như trước.

Giang Trạm mặt trắng bệch nằm trên giường, ánh mắt nhìn vào hư không, hắn quay đầu sang.

“Nàng về rồi.” Hắn chầm chậm nhếch môi cười, nhưng với gương mặt trắng bệch đó, nhìn sao cũng thấy kỳ dị.

May quá, trước khi chết còn có thể gặp nàng một lần.

“Cần gì chứ?” Thời Sênh ngồi bên giường.

Ba chữ không đầu không cuối, nhưng hình như Giang Trạm nghe hiểu, hắn thở dài, “Ta muốn đứng trước mặt nàng.”

Muốn che mưa chắn gió cho nàng.

Thời Sênh nhếch môi, “Huynh còn di nguyện gì?”

Cô không có thứ gì có thể tặng hắn.

Giang Trạm đưa tay, Thời Sênh do dự một lúc, rồi vẫn đặt tay xuống.

Giang Trạm ôm hơi chặt, hắn hỏi: “Người mà nàng thích là ai?”

Đã nhiều năm như vậy, bên cạnh cô vốn không xuất hiện bất cứ người đàn ông nào.

Khi cô nói câu nói đó, có phải là lừa hắn không?

“Phượng Từ, anh ấy tên là Phượng Từ.”

Ánh mắt Giang Trạm mơ màng, chưa có ai nghe qua tên người này...

Nhưng không quan trọng.

Giang Trạm nhìn Thời Sênh, “Ma giáo giao lại cho nàng.”

Thời Sênh cúi đầu, “Được”

“Ta thích nàng, không hối hận, thật đấy.”

Chí ít hắn cũng đã từng thích một người như vậy.

Hình như Giang Trạm muốn nói một lần những lời mà trước đây hắn chưa từng nói với Thời Sênh. Thời Sênh lặng yên ngồi nghe.

Có lẽ nói mệt rồi, hắn mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ hai người bọn họ trước nay chưa từng chung sống hòa bình như vậy.

Ngày hôm sau, Thời Sênh nghe tin Giang Trạm đã đi rồi, trong lòng cô rất bình tĩnh, cô bĩnh tĩnh sắp xếp tang lễ cho Giang Trạm.

Cuối cùng, Thời Sênh nhận được một bình máu tươi từ tay Thính Phong.

“Là giáo chủ gửi cho cô.”

Thời Sênh ôm chặt bình sứ, nhịp thở hơi loạn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện