Chương 434: Tần thời sơ ca (7)
Tiếng chuông di động từ bên ngoài truyền tới, sau đó một người bước vào phòng.
Không phải là nhân vật chính bọn họ muốn tìm đây sao?
“Anh gọi điện cho em làm gì?” Thời Sênh giơ điện thoại ra. “Hôm nay xong hết việc rồi à?”
“Sơ Sơ, sao trong thẻ này dư ra 20 vạn thế?” Trần Khê đi thẳng vào vấn đề.
“Tiền lãi đó.” Thời Sênh trả lời rất đương nhiên. “Cảm ơn mọi người đã tài trợ cho em.”
20 vạn…
Tiền lãi…
Mọi người bị câu trả lời này làm cho choáng váng tới hồ đồ.
Nửa tháng một trăm vạn, lại còn có thêm 1% lợi tức, nhà cô này mở ngân hàng à?
Trần Khê gian nan nuốt nước bọt. “Sơ Sơ, không phải em là con rơi con vãi của đại gia nào đấy chứ?”
Trần Khê biết tình huống trong gia đình nguyên chủ, dù có tiền nhưng loại chuyện có thể bỏ ra 20 vạn tiền lãi thì chắc chắn không thể nào.
Thời Sênh làm vẻ mặt đứng đắn: “Em đây tự giàu nhé!”
Mọi người: “…” Gặp quỷ mới tin.
Trần Khê lo sợ Thời Sênh làm chuyện gì không đứng đắn nên lôi kéo cô vào phòng họp của bọn họ.
“Sơ Sơ, gần đây em đang làm gì?” Không đi học, đôi khi gọi điện cũng không nghe máy, tìm người khắp nơi đều không gặp.
“Kiếm tiền.” Thời Sênh ngồi xuống một cái ghế dựa.
“Em thì kiếm tiền cái gì?” Trần Khê nhíu mày. “Em đừng có làm chuyện gì dại dột… Sơ Sơ, em nói thật cho anh biết, tiền này em lấy ở đâu ra?”
“Trên trời rơi xuống.”
“Sơ Sơ!” Trần Khê không khỏi cao giọng.
Đó không phải là hai ngàn hay hai mươi ngàn, mà là hai trăm ngàn đó.
Thời Sênh nhún vai. “Yên tâm đi, em không làm chuyện gì xấu hết, đó cũng không phải tiền đen. Cho dù phạm pháp, em cũng sẽ không làm liên lụy tới anh.”
“… Em thực không làm chuyện gì xấu đấy chứ?” Rõ ràng Trần Khê có chút không tin.
Làm cái gì mà trong thời gian ngắn có thể kiếm nhiều tiền như thế?
“Không hề.” Tiền này cô kiếm hoàn toàn hợp pháp.
Thời Sênh tới gặp Trần Khê là nhờ hắn mua ít đồ, bị hắn lôi lôi kéo kéo chất vấn một hồi, chờ lúc cô ra ngoài đã là hai giờ sau.
Kết quả, vừa ra liền gặp một người mà cô cực kỳ không ngờ tới.
Tần Ca.
Ông thầy tẻ nhạt.
Tần Ca đang gọi điện thoại, vừa thấy cô lập tức cúp máy, đi về phía cô.
“Sinh viên Kiều Sơ.”
Thời Sênh đang định chạy thì Tần Ca đã chặn lại, dễ dàng ngăn trở đường đi của cô.
“Thầy Tần.” Thời Sênh hít vào một thơi. “Chuyện chuyển chuyên ngành không phải do em tự nguyện, thầy tha cho em có được không?”
“Hiện tại em là học trò của tôi.” Tần Ca lạnh lùng nói ra một sự thật.
“… Có đi học hay không là quyền của em.” Trở thành học trò của thầy cũng hoàn toàn là điều ngoài ý muốn của em.
Bản cô nương đây cũng không muốn.
Tần Ca liếc nhìn Thời Sênh một cái: “Ảnh hưởng tới thành tích học tập.”
Thành tích…
Lật bàn, thành tích của bà đây liên quan rắm gì tới thầy?
“Nhà thầy ở bờ biển à?” Nhàn rỗi quản chuyện của người khác như thế, sao không học mấy giảng viên khác đi. Học trò có đi học hay không cũng mặc kệ, dù sao cuối cùng cũng không phải họ thi trượt cơ mà?
“Có một biệt thự.” Tần Ca gật đầu. “Thỉnh thoảng sẽ ở.”
Thời Sênh: “…”
Bà đây không muốn nói chuyện với cái đồ nhạt nhẽo này.
“Em còn cho số điện thoại của tôi vào danh sách đen?” Tần Ca cau mày hỏi.
“Ai bảo thầy quấy rối em?” Vừa tới giờ học của hắn là lại đi gọi điện thoại cho cô. Cô không kéo vào danh sách chặn mới lạ đó.
Tần Ca: “...” Nữ sinh khác muốn số điện thoại của hắn còn không được, vậy mà cô dám cho vào danh sách đen.
Tần Ca không hiểu tại sao lại thấy khó chịu trong lòng.
Lập tức chộp lấy di động trên tay cô.
“Mẹ kiếp, thầy làm gì thế hả?” Thời Sênh muốn cướp lại nhưng Tần Ca lại cao hơn cô rất nhiều khiến cô không có cách nào cướp lại được.
Mẹ nó, ông thầy nhạt nhẽo này trâu bò phết.
Kiếm của bà đâu?
Đang thăng cấp…
Tần Ca bấm bấm vài cái, sau đó lập tức trả lại cho cô. “Không được cho số của tôi vào danh sách chặn, ngày mai đi học.”
Thời Sênh cầm lấy di động, trước tiên mở khóa vân tay, lục danh bạ ra, lập tức cho số của Tần Ca vào black list ngay trước mắt hắn.
Tần Ca: “…”
“Ai thích thì thích, dù sao em cũng không thích, thầy Tần, tạm biệt!”
Vừa rồi lúc hai người tranh nhau cái di động, Tần Ca đã nhường ra một lối đi, Thời Sênh liền dễ dàng vọt qua.
Đi được hai bước, Thời Sênh lại quay đầu, nói: “Nếu thầy dám quấy rầy em nữa, em sẽ nói với nhà trường rằng thầy là kẻ mặt người dạ thú, có ý đồ quấy rối nữ sinh viên.”
Tần Ca: “…”
Tần Ca là người mưu cầu sự hoàn mỹ trong tất cả mọi chuyện. Nếu có sinh viên không đi học thì hắn sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng, nhất định phải khiến sinh viên đó đi học mới chịu được.
Nhưng mà cô sinh viên này…
Giống như con ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn không chịu khống chế.
Thầy-Tần-nhạt-nhẽo tỏ vẻ hắn không tin mình không khống chế được.
…
Thời Sênh cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem ngày giờ, vừa mới trốn khỏi ông thầy kia thì lại gặp phải bà Kiều và nữ chính.
Trên tay nữ chính là túi lớn túi nhỏ gì đó, phỏng chừng là đang đi mua quần áo.
Thời Sênh muốn chờ bà Kiều đi qua rồi mới đi tiếp, ai ngờ bà Kiều đã nhanh mắt nhận ra cô.
“Kiều Sơ.” Bà Kiều nhìn thấy Thời Sênh thì như nhìn thấy quỷ đòi nợ. “Gần đây con lại trốn học đúng không? Con nhìn mình xem bản thân có giống con gái không, có phải muốn chọc mẹ tức chết đúng không?”
“Ai bảo mẹ tự tiện chuyển ngành học của con.” Thời Sênh trừng mắt lại không chút yếu thế.
“Không phải con nói con không muốn học hội họa, mẹ chuyển ngành cho con, con còn ý kiến gì hả?”
“Sao lại không chứ?”
“Mẹ là mẹ con, có ý kiến thì cũng nghẹn lại ngay. Nhìn chị gái con đi, đâu có giống con, cả ngày chỉ muốn làm mẹ tức chết.”
Thời Sênh: “…”
Bà Kiều không hề hỏi cô một câu đã chuyển ngành học của cô, rốt cuộc là ai làm ai tức chết chứ?
Thời Sênh liếc nhìn Kiều Thiển Thiển một cái, Kiều Thiển Thiển cúi đầu giả bộ mắt mù tai điếc.
Lúc nguyên chủ và bà Kiều cãi nhau, Kiều Thiển Thiển luôn làm ra vẻ không liên quan gì tới mình.
“Được rồi, là con thua kém. Sau này mẹ đừng tỏ ra quen biết con là được.” Thời Sênh đi vòng qua hai người, rời đi mà không thèm quay đầu lại.
“Kiều Sơ!” Bà Kiều quát to ở sau lưng.
Thời Sênh rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Đến khi trở về tới khu ký túc xá, cô mới đi chậm lại.
Trở lại trong phòng ngủ, hiếm khi thấy đàn chị khóa trên ở phòng, hơn nữa vẻ mặt còn cực kỳ bát quái: “Tiểu Sơ học muội, vừa rồi có người gọi điện tới ký túc tìm em đó.”
Xem vẻ mặt bát quái hóng chuyện của học tỷ kia, Thời Sênh trầm mặc, quyết định không hỏi là ai.
Nhưng lửa buôn chuyện của đàn chị này không dễ gì mà tắt như thế, Thời Sênh không hỏi, chị ta lại nói tiếp: “Là thầy Tần Ca đó, thầy ấy tự mình gọi điện tìm em.”
Nói xong còn chớp chớp mi đầy vẻ tự đắc nhìn Thời Sênh.
“Chị nghe nói em toàn trốn học, thủ đoạn khiến thầy Tần Ca phải chú ý này thật sự rất trâu đấy.” Chị gái dựng ngón tay cái tán thưởng. “Tranh thủ bắt thầy ấy đi.”
Bắt cái lông ấy.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới ông thầy vô vị đó.
“Học tỷ… Chị còn chưa đi học à?”
“A, bị muộn rồi.” Học tỷ vội vàng ôm hết tư liệu vào lòng, chạy ra phía cửa, “Tiểu Sơ, chị xem trọng em, cố lên.”
Thời Sênh: “…”