Chương 508: Ảnh hậu hạng nhất (17)

Cố Trì di chuyển ảnh mắt trước, quay người ngồi xuống bên cạnh, đón lấy chiếc khăn Lâm Trạch Nam đưa cho, chậm chậm lau tóc.

Động tác của cậu ta rất chậm, giống như đang được bấm nút quay chậm.

Thời Sênh thực sự không hiểu cái tên Cố Trì này tâm tư sao lại thay đổi liên tục như vậy.

Cô cầm bình sữa lên uống một ngụm, mùi vị của sữa tươi còn nồng hơn rất nhiều so với những mùi khác.

“Lão đại, tối nay có cuộc đua, đi không?” Lâm Trạch Nam nhân cơ hội nhận một cuộc điện thoại, đợi đến khi Cố Trì lau tóc gần xong mới đi đến hỏi cậu ta.

Cố Trì nhìn Thời Sênh.

Lâm Trạch Nam ngầm hiểu, “Nữ thần, tối nay có một trận đua xe, chị có đi không?”

Lần trước nữ thần đã không đi được, lần này nữ thần nhất định phải đi.

“Ồ, được thôi.” Thời Sênh trả lời.

Hiện giờ cô hoàn toàn mơ hồ không rõ con người của tên Cố Trì này.

Lâm Trạch Nam hiển nhiên rất vui mừng, cầm điện thoại thì thà thì thầm với người ở đầu dây bên kia.

Phòng khách chỉ còn lại Cố Trì và Thời Sênh.

Lầm đầu tiên Thời Sênh phát hiện bản thân mình đuối lý không nói được câu nào.

Cố Trì bỏ khăn xuống, vừa nhìn Thời Sênh vừa uống một ngụm sữa tươi, hơi cau mày lại, “Không ngon à?”

“Cũng được, không thích uống sữa tươi lắm.”Vốn dĩ bản thân cô đã không hề thích uống sữa tươi.

Cố nhớ có một vị diện, Phượng Từ đặc biệt thích uống sữa tươi, còn ép cô uống, không uống còn dùng miệng mớm.

Cố Trì trầm mặc xuống, mãi lâu sau mới hỏi, “Cô thích uống gì.”

“Cà phê, rượu cũng được.” Thực ra cô cũng không quá đặc biệt thích thứ gì.

Cố Trì hít một hơi rất ngắn, chầm chậm nói: “Con gái uống rượu không tốt.”

Thời Sênh: “…”

Luôn có cảm giác Cố Trì đang chọc ghẹo bổn cô nương.

Là ảo giác sao?

Tiếp theo đó Cố Trì không nói lời nào nữa, ngồi ở đó nghịch ipad của cậu ta.

Cả người cậu ta đều dựa hẳn vào ghế xô-pha, cong thành một hình tròn. Một người đàn ông cao lớn cả người co thành một vòng tròn, nhìn cực kỳ đáng yêu.

“Cậu chơi cái gì vậy.” Thời Sênh cảm thấy mình không nói chuyện, Cố Trì sẽ không mở miệng.

Cố Trì hơi ngẩng đầu, ipad phát ra đoạn nhạc của cảnh nhân vật bị giết chết. Cậu ta hơi cau mày, nhìn cô vẫy tay ra hiệu.

Thời Sênh đứng dậy đi đến trước mặt cậu ta. Cố Trì nghiêng nghiêng người rồi dịch chuyển sang một bên để lại cho Thời Sênh một chỗ trống, “Ngồi.”

Thời Sênh hoàn toàn giống như bị áp lực tâm lý ngồi xuống. Đáy mắt Cố Trì hình như vừa thoáng qua một nét hài lòng, cậu ta quay đầu lại, đưa ipad ra trước mặt Thời Sênh.

Trờ chơi này có tên gọi là ‘ Sát lục thế giới’, là trò chơi đang hot nhất trong thời gian gần đây. Cấp của nhân vật hiện giờ đã đổi mới đến một trăm cấp. Thời Sênh mới đến cấp chín mươi lăm, Cố Trì thì đã đạt cấp cao nhất.

Nhân vật của Cố Trì có tên là Cố Trì, đồ trang bị bình thường, có lẽ chưa từng bỏ tiền mua thiết bị.

Thời Sênh lặng lẽ nhìn Cố Trì chơi điện tử.

Cho nên, bổn cô nương đến đây là để chơi điện tử cùng cậu sao?

Chuyện quái gì thế này.

Thời Sênh lấy điện thoại ra nhìn một lúc, có mấy tin nhắn đến, trong đó có hai tin nhắn của anh Lương, nói với cô hủy bỏ hợp đồng đã ký kết xong.

Tin nhắn còn lại đều là của mấy người nghệ sĩ khác, đều là hỏi việc cô bỏ diễn.

Cố Trì nghiêng đầu nhìn Thời Sênh trả lời tin nhắn, ánh mắt có đôi phần trầm lắng.

Thời Sênh quay đầu, vừa hay nhìn trúng ánh mắt của cậu ta. Cố Trì lập tức di chuyển tầm nhìn, có một chút hoảng loạn của người vừa bị bắt quả tang.

Cậu ta đặt ipad xuống, đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.

Thời Sênh: “…” Thần kinh à!

Lâm Trạch Nam không biết chạy ra bên ngoài gọi ship đồ ăn từ lúc nào, cầm vào phòng túi lớn túi nhỏ.

“Nữ thần, chuyện này thật ngại quá. Lão đại không thích ra ngoài ăn cơm lắm, cho nên chủ yếu đều mua về đây ăn.”

Lâm Trạch Nam một bên mở hộp đừng thức ăn ra, một bên giải thích cho Thời Sênh.

“Cũng không biết nữ thần thích ăn gì, nên em đã tùy ý chọn một vài món. Nữ thần nhất định phải thích.”

Lâm Trạch Nam làm ra vẻ thiếu nữ trạng thái không bình thường, tội nghiệp đáng thương liếc nhìn Thời Sênh.

“Tôi không đặc biệt ghét cái gì cả.” Thời Sênh cầm đôi đũa Lâm Trạch Nam đưa cho.

“Lão đại đâu?” Lúc này Lâm Trạch Nam mới nhớ ra lão đại của mình.

Thời Sênh chỉ chỉ về phía phòng ngủ.

Lâm Trạch Nam đi gõ cửa, bên trong mãi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì. Lâm Trạch Nam đứng trước cửa phòng đủ hơn một phút, cửa phòng mới được kéo ra.

“Ăn cơm thôi lão đại.”

Cố Trì cau cau mày, nhìn thấy Thời Sênh đang ngồi trong phòng ăn, do dự ngập ngừng một lúc mới bước qua đó.

Lâm Trạch Nam giống y hệt như một người quản gia, giúp Cố Trì kéo ghế, sắp xếp bát đũa.

Đợi Lâm Trạch Nam ngồi xuống, Thời Sênh mới tiến đến gần chỗ ngồi cậu ta, hỏi: “Bình thường cậu cũng hầu hạ cậu ta như thế này à?”

“Vâng, đúng vậy.”Lâm Trạch Nam gật đầu.

“Cậu với cậu ta là quan hệ gì, hầu hạ cậu ta đến vậy sao?” Cái thứ này vừa nhìn là biết là con của gia đình giàu có, hơn nữa lại vừa hay ở cái tuổi tính tình kiêu căng tự đại. Vậy mà lại đi hầu hạ Cố Trì như vậy, quả thật không bình thường.

“Lão đại cho tiền chứ sao.”

Thời Sênh: “…”

Cậu trả lời như vậy khiến tôi rất bất ngờ.

Cô còn tưởng rằng Lâm Trạch Nam sẽ nói cái gì mà tình huynh đệ thâm sâu, vậy mà kết quả là dùng tiền để tính toán.

Lâm Trạch Nam cười một tiếng, “Em và lão đại cũng nhau lớn lên… Nữ thần, chuyện để sau này kể cho chị nghe.”

Cố Trì ngồi xuống ghế đối diện, Lâm Trạch Nam không tiện nói.

Cố Trì im lặng ăn cơm, hình như không chú ý đến mấy động tác vừa của Thời Sênh và Lâm Trạch Nam.

Cậu ta ăn thức ăn rất chậm, thế nhưng ăn lại rất ít, hơn nữa còn kén món.

Vậy mà Lâm Trạch Nam lại làm cái biểu cảm ‘Hôm nay lão đại tự nhiên lại ăn nhiều như vậy, trên trời rơi vàng xuống sao?”

Cố Trì ăn xong liền đi vào phòng ngủ. Lâm Trạch Nam vừa thu dọn vừa thì thầm nói xấu với Thời Sênh, “Trước đây lão đại chỉ ăn một nửa bát cơm nhỏ, em vẫn nghi ngờ anh ấy có phải đã thành tinh rồi không.”

Thời Sênh quyết định quay về sẽ điều tra thật kỹ Cố Trì.

Quả thật là quá lạ lùng.

Buổi tối, Thời Sênh được dẫn lên đỉnh núi. Một đám người chiếm lĩnh cả một bãi đỗ xe của đỉnh núi đó, tiếng nổ vang của xe motor không ngừng gầm rú bên tai.

Có một số người ăn mặc như côn đô lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy. Cũng có một số người lần trước cô đã gặp trong câu lạc bộ giải trí.

Cô em gái tên Diệp Tịnh Y cũng có mặt, mặc một chiếc váy ngắn rất gợi cảm, đứng dựa vào một chiếc motor đã được cải trang, nhìn thấy Lâm Trạch Nam hai mắt liền phát sáng.

Thế nhưng khi nhìn thấy Thời Sênh xuống xe cùng với Lâm Trạch Nam, biểu cảm lập tức biến thành méo mó khó coi.

Đứng trên đôi giày cao gót, khó khăn chạy lại phía này rồi lớn giọng chất vấn, “Anh Trạch Nam, sao anh lại đưa cô ta đến đây.”

Lâm Trạch Nam hiển nhiên không thích Diệp Tịnh Y, lúc đối diện với cô ta, biểu cảm vô cùng lạnh lùng, “Nữ thần là do lão đại mời đến. Diệp Tinh Y, em nói năng chú ý cẩn thận một chút. Nếu như làm lão đại không vui hậu quả em tự mình gánh chịu.”

Diệp Tịnh Y hiển nhiên sợ Cố Trì, khuôn mặt được trang điểm đậm xinh đẹp trong ánh đèn lúc ẩn lúc hiện không nhìn ra sự thay đổi, thế nhưng ánh mắt lại hiện lên rõ ràng một sự kinh sợ.

Cô ta đưa mắt nhìn vào bên trong chiếc xe ở phía sau Thời Sênh, cắn môi, nặng nề hừm một tiếng, đứng trên đôi giày cao gót trở lại vị trí lúc trước.

Những lời bàn tán xì xào xung quanh đều bị gió núi thổi bay đến vỡ vụn, chỉ lại còn lờ mờ phảng phất mấy từ truyền đến như: ‘ Cố thiếu’, ‘ Ảnh hậu’, ‘ Quan hệ’.

“Nữ thần, chị đừng tính toán với đứa tiểu nha đầu đó, nó không hiểu chuyện.” Lâm Trạch Nam mong Thời Sênh bỏ qua.

Thời Sênh im lặng không đồng ý cũng không phủ nhận, lúc này Cố Trì mới từ từ xuống xe.

Cậu ta vẫn mặc chiếc áo phông đen trùm kín đầu, quần màu đen, giày cũng là giày thể thao màu đen, dường như muốn hòa nhập vào cùng màn đêm.

Đám tiểu côn đồ trước mặt nhìn thấy Cố Trì bước xuống lập tức dừng bàn tán, đứng thành hàng thẳng, giống như mấy tiểu đệ đang chờ đến lượt kiểm duyệt.

Mấy anh công tử còn lại thì ngược lại, vẫn tùy ý đứng, chí có điều cũng ngừng bàn tán, đưa mắt nhìn theo Cố Trì.

Cố Trì nghiêng đầu nhìn Thời Sênh, đột nhiên đưa tay ra kéo tay cô.

Ngón tay của Cố Trì rất lạnh, giống như một viên đá đang đặt trong lòng bàn tay của cô.

Sức lực không lớn, chứa theo vài phần thăm dò từng ly từng tý, thấy Thời Sênh không vùng vẫy cậu ta mới nắm chặt tay lại.

Thời Sênh nhìn cậu ta một cách kỳ lạ, để mặc Cố Trì dắt cô đến một vị trí không xa đang đặt một chiếc ghế.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện