Chương 544: Nhân yêu thù đồ (9)
Thành chủ phái người đến đem thi thể đi, cùng đi còn có người của Nhạc Dương Tông.
Giờ thì hay rồi.
Như lửa gặp rơm.
Ngu Tiểu Thất đứng hóng chuyện bị người Nhạc Dương Tông nhận ra. Gần đây nàng đi cùng Huyền Phong, người Nhạc Dương Tông đương nhiên đều biết nàng.
Ngu Tiểu Thất đã sớm bị quy thành một giuộc với Huyền Phong, cho nên không có gì bất ngờ, người của Nhạc Dương Tông động thủ với Ngu Tiểu Thất.
Ra tay với Ngu Tiểu Thất, đương nhiên nam chính phải lên sân khấu, hai bên đánh nhau trong khách điếm, còn có một vòng quần chúng không sợ chết đứng xem.
"Vừa rồi người của Nhạc Dương Tông hô là bắt yêu nữ sao? Tiểu cô nương kia là yêu quái à?"
"Chẳng lẽ nàng chính là hồ yêu lấy tim?"
"Không phải chứ..."
"Càng xinh đẹp càng có độc!"
Đám người náo nhiệt thảo luận.
Vô Trần cùng Thời Sênh đứng trên lầu, "Tiểu Y, có lên không."
"Lên đánh ai?"
Vô Trần: "..." Lời này không phải là ta nên hỏi ngươi sao?
Hơn nữa ngươi dùng từ cũng có chút không thích hợp.
"Ngươi để bọn họ đánh đi, chờ bọn hắn đánh gầm tàn rồi, chúng ta xông ra hôi của." Thời Sênh phân tích cho Vô Trần.
Vô Trần: "..." Không ngờ ngươi là tiểu hồ yêu như vậy.
Có điều ta thích.
Vì sự việc lấy tim, người của Nhạc Dương Tông ở trong này thật ra không ít, vừa mới giao thủ với Huyền Phong, đã có người chạy ra ngoài tìm viện binh.
Chờ người Nhạc Dương Tông sắp chống đỡ không nổi, cứu binh cũng tới rồi.
Sức chiến đấu của Ngu Tiểu Thất bình thường, nếu không có Huyền Phong che chở nàng, chắc đã sớm bị người bắt lấy.
Đương nhiên cuối cùng nàng vẫn bị người ta bắt.
"Huyền Phong, dừng tay, nếu không ta giết nàng."
Huyền Phong túm một tên đệ tử Nhạc Dương Tông, vừa quay đầu lại chỉ thấy Ngu Tiểu Thất bị người kề kiếm vào cổ.
"Huyền Phong, ngươi đi mau, mặc kệ ta." Ngu Tiểu Thất hét lên với Huyền Phong.
"Câm miệng." Người uy hiếp Ngu Tiểu Thất tát một cái vào mặt nàng.
Ngu Tiểu Thất bị đánh cho lệch đầu đi, cổ va vào lưỡi kiếm, cắt ra một vết máu.
"Huyền Phong, ngươi muốn thấy nàng chết sao?"
Ánh mắt Huyền Phong âm trầm nhìn chằm chằm tên uy hiếp Ngu Tiểu Thất, mu bàn tay nổi gân xanh.
Vài giây sau, Huyền Phong buông tên đệ tử bị hắn bắt ra, "Buông nàng ra."
"Buông nàng ra cũng được, ngươi tự phế tu vi đi."
Quanh người Huyền Phong như tỏa khí lạnh, mọi người xung quanh lạnh đến phát run lên.
Nhưng mà nghĩ Ngu Tiểu Thất ở trên tay bọn họ, khí thế lại dâng lên trong nháy mắt.
"Buông nàng ra." Giọng Huyền Phong lạnh như kết băng.
Người uy hiếp Ngu Tiểu Thất, lập tức ấn kiếm vào cổ nàng, "Huyền Phong, ngươi thật sự không sợ nàng chết?"
"Huyền Phong, ngươi đi mau!" Ngu tiểu Thất ra sức lắc đầu.
"Uy, các ngươi thử giết chết nàng luôn đi!"
Giọng nói đột nhiên xen vào làm cho mọi người sửng sốt, cùng nhìn lên lầu hai.
Nữ nhân mặc váy ghé vào lan can, mặt tươi cười, nhưng trên mặt chứa đầy ác ý.
"Có biết là nhân vật phản diện chết vì nói nhiều không." Thời Sênh coi như không thấy những ánh mắt nhìn mình chăm chú kia.
Bắt được phải mau mà giết chết đi.
Vô Trần: "..."
Động một chút là chém giết, ngươi là một cô nương biết không?
Có điều...
Hắn rất thích.
Tiểu hồ yêu như vậy nhìn rất dễ thương, đúng hình mẫu hắn thích.
Nhìn thấy Thời Sênh, rõ ràng Ngu Tiểu Thất hơi sửng sốt, sau đó có chút không thể tin nổi.
Đại khái là không hiểu được, dù gì cũng là đồng loại, tay chân không tương tàn, thế mà cô ta lại bảo những người này giết chết nàng.
"Ngu Y!" Người Nhạc Dương Tông nhận ra Thời Sênh, nhất thời quát to một tiếng, "Bọn họ là một hội."
Thời Sênh hừ khẽ, "Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung. Ta cùng một hội với họ bao giờ?"
Bản cô nương sẽ cấu kết với nam nữ chính để làm việc xấu sao?
Bản cô nương cao quý lãnh diễm như vậy, sao có thể cùng một hội với họ được.
Bản cô nương luôn đứng ở phía đối lập bọn họ.
"Ngươi không phải cùng hội với họ, sao lúc trước còn liều chết cứu Huyền Phong!" Một đệ tử chất vấn.
Không phải một hội, sao lại liều chết cứu hắn?
Tưởng bọn hắn là kẻ ngốc dễ lừa gạt sao?
Thời Sênh: "..."
Lại quên mất chuyện này.
Huyền Phong nhướng mày, ánh mắt hơi tìm tòi nghiên cứu nhìn Thời Sênh.
Ánh mắt Vô Trần cũng có chút quỷ dị, thì ra cô chính là yêu quái đã cứu Huyền Phong kia.
Chẳng trách người Nhạc Dương Tông đuổi theo cô.
Nhưng mà...
Vì sao cô phải cứu Huyền Phong? Hiện tại lại muốn giết hắn?
"Ta cứu lầm người." Mặt Thời Sênh trấn định, "Không đúng, cứu lầm yêu."
Mọi người: "..." Ngươi lấy cớ thật gượng ép.
"Các ngươi có đánh không?" Nhìn cô làm quái gì, đúng là cô rất đẹp, nhưng có nhìn cô thì nam nữ chính cũng không thể chết được.
"Lên!"
Người Nhạc Dương Tông phất tay.
Một nhóm người đi lên trên lầu, một nhóm hướng về phía Huyền Phong.
Thời Sênh chống tay vào lan can, nhảy từ lầu hai xuống, tia sáng lạnh lóe lên, người chặn đường liên tiếp kêu thảm thiết, ngã thẳng xuống đất.
Mọi người thấy thanh kiếm kia của Thời Sênh cũng có chút nao núng.
Đây là kiếm gì, sao chém người không hề tốn sức chút nào như thế.
Thời Sênh xông về phía Huyền Phong, người Nhạc Dương Tông thấy dáng vẻ hùng hổ của Thời Sênh, đều lui lại, nhường chiến trường cho hai yêu quái.
Hai yêu tự giết lẫn nhau, bọn họ chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi, ngu gì không làm.
Cho nên đệ tử Nhạc Dương Tông đều nhanh chóng thối lui đến nơi an toàn.
"Là ngươi cứu bản tôn?" Huyền Phong nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh mỉm cười, "Còn trẻ không hiểu chuyện, xin thứ lỗi."
Huyền Phong: "..." Cứu hắn sao lại là còn trẻ không hiểu chuyện?
Con hồ yêu này cho hắn cảm giác rất kỳ quái.
"Ngươi muốn đổi phương pháp thu hút sự chú ý của bản tôn?"
Thời Sênh nhìn Huyền Phong, "Không cần thử ta, hiện tại ta chỉ muốn giết ngươi, đơn giản như vậy, ngươi đứng cho ta chém, hay nằm cho ta chém?"
"Muốn giết bản tôn?" Mặt Huyền Phong đầy vẻ khinh thường, đáy lòng lại thầm nghi hoặc.
Không ngờ cô lại không thích hắn, còn muốn giết hắn.
Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm, hùng hổ tiến lên.
Động thủ với nam chính, lực cản không phải lớn bình thường, vốn chỉ cần sử dụng một phần lực, lúc này lại cần dùng đến năm phần lực.
Đúng là chơi xỏ người ta.
Cho dù cô không có sát khí với nam chính, cũng cần dùng ba phần lực.
Con cưng thiên đạo là trâu bò như thế đấy!
"Ầm!"
Thân thể Huyền Phong đột nhiên bay ra, nện xuống bàn, cái bàn không chịu nổi lực va đập của hắn, vỡ vụn ra.
"Soạt --"
Mũi kiếm sắc bén chỉ vào mi tâm hắn, mặt thiết kiếm trong như gương, có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn lúc này.
Huyền Phong không thể tin nổi nhìn nữ nhân trước mặt.
"Bảo ngươi đứng cho ta chém, thế mà ngươi cứ thích nằm cho ta chém."
Mặt Thời Sênh như đang cười, lại như không có gì cả.
"Vô Trần."
Vô Trần luôn đứng ở trên xem diễn nghe được tiếng gọi, nhảy từ lầu hai xuống, đi đến bên người Thời Sênh.
"Tiểu Y?"
"Giết hắn."
Trong mắt Vô Trần hiện lên vẻ nghi ngờ, cô chỉ cần dùng sức một chút, là có thể giết chết Huyền Phong.
Làm gì phải phiền toái vậy?
Quả nhiên cô không thể xuống tay với Huyền Phong sao?
"Ngu Y sao ngươi có thể giết đồng loại!" Ngu Tiểu Thất ra sức giãy giụa.
Thời Sênh không để ý đến Ngu Tiểu Thất, nói với Vô Trần: "Động thủ."
Vô Trần nhìn Thời Sênh, lại nhìn Huyền Phong.
Hắn gọi kiếm của mình ra, đâm vào ngực Huyền Phong dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Một loạt động tác như bị làm chậm lại.
"Đừng mà!"