Chương 1116: Thanh xuân có em (10)
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn Thời Sênh đi vòng qua người mình, vẻ mặt thay đổi, trên người cô có chỗ nào bị bẩn à?
Có đến mức phải vòng qua người cô xa đến thế không?
Mộ Dung Tiểu Tiểu bĩu môi, nhìn về hướng nữ sinh khi nãy đạp vali của mình, “Ê, cô đạp vali của tôi làm gì?”
Cô gái đó vẫn còn đang đắm chìm trong cơn khủng hoảng, không biết nếu như không chép xong bài tập thì có bị phạt gấp đôi nữa không, lúc này nghe thấy giọng nói chất vất của Mộ Dung Tiểu Tiểu, cũng không biết là sợi dây thần kinh nào bị đứt nữa, đột nhiên quay đầu chạy mất.
Mộ Dung Tiểu Tiểu: “…”
Những người xem: “…”
Chuyện gì vậy? Cứ tưởng sẽ được xem một trận chiến tranh cấu xé giữa hai người họ chứ?
Nữ chính lên sân khấu, nhân vật phụ rút lui!
Học sinh lớp bảy năm hai phát hiện ra hôm nay Thời Sênh bắt đầu giảng bài cho họ, quả thật là chuyện lạ khiến người ta phải sợ hãi.
“Không phải cô ta lại đang nghĩ kế chỉnh chúng ta đấy chứ?” Mấy ngày hôm nay bọn họ không hề được yên ổn, tìm đủ mọi cách lần lượt lên trận để trừng trị Giản Ngâm, thế nhưng cuối cùng người đen đủi vẫn cứ là bọn họ, bài tập nhiều đến mức làm không hết.
Họ bắt đầu sợ hãi bị giao bài tập về nhà rồi.
Không làm?
Càng thảm!
Có người chống lưng chính là có thể tùy hứng, không có cách nào mà trị.
“Ai mà biết cô ta bị thần kinh gì…”
“Bạn học mặc áo màu vàng bên dưới, lên bảng làm bài.”
Biểu cảm trên mặt bạn học mặc áo màu vàng nhăn nhó như bị táo bón, sao lại lại đen đủi thế chứ, đã nói chuyện lại còn bị cô ta bắt gặp.
Cậu ta lê từng bước chậm chạp lên bảng, cầm bút, đứng cả hồi rất lâu cũng không nhả ra được chữ nào.
Ký hiệu trên bảng nếu tách ra cậu biết, thế nhưng hợp thành một nhóm… thì hoàn toàn không thể nhận ra nó là gì, đây đúng là bài tập của năm hai khối trung học phổ thông sao?
Thời Sênh liên tiếp gọi thêm vài người nữa nhưng đều không có ai có thể giải ra được.
“Não của các em thật đúng là chỉ để trang trí mà.” Thời Sênh khua khua tay, “Ra đứng ở cửa lớp, đừng có trừng mắt nhìn tôi, muốn tăng bài tập thêm gấp đôi à?”
Người vừa trừng mắt nhìn cô lập tức cúi đầu xuống, co người lại đi ra phía cửa lớp.
“Ai da…” Cửa lớp đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.
Thời Sênh nhếch lông mày lên một cái, đến rồi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân quá đen đủi, đến điểm danh bị người khác gây chuyện ở ngoài cổng thì cũng thôi đi, lại còn gặp phải một tên khốn nạn, bây giờ khi đến lớp học lại còn bị người ta đụng phải.
Cô ta ôm mông đứng dậy, nhìn cậu nam sinh vừa đụng phải mình một cái, biểu cảm của cậu nam sinh rất khó coi, cũng không hề có ý xin lỗi, trực tiếp lách qua người cô ta, đứng ở phía sau.
Tiếp theo đó, trong lớp học lại xuất hiện thêm mấy người giống cậu nam sinh vừa nãy kia, sắc mặt vô cùng khó coi đứng ở đó, hình như còn phảng phất nghe thấy mấy câu lẩm nhẩm chửi rủa.
Mộ Dung Tiểu Tiểu: “…” Thần kinh à?
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn bảng tên lớp phía trên, lớp bảy năm hai, không sai.
Cô ta giơ tay gõ cửa lớp bước vào, nhìn cô giáo đang đứng trên bục giảng, Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ một lúc, đây chẳng phải là cái cô giáo thực tập đã cực kỳ ghét bỏ mà bước vòng qua cô ta ngày hôm qua đó sao, nghe nói có hậu thuẫn rất vững chắc?
Mộ Dung Tiểu Tiểu thu lại tầm nhìn, tinh thần mười phần mà kêu lớn, “Báo cáo, em là học sinh chuyển trường mới đến, Mộ Dung Tiểu Tiểu.”
“Sao mình không biết có học sinh chuyển trường mới đến nhỉ?”
“Mình cũng không hề nghe thấy tin tức gì… Người này sao cứ giống như một thằng nhóc thế? Còn chẳng nhìn thấy ngực…”
“Sao cậu lại có thể nhìn chằm chằm ngực người ta như thế?”
“Không thì phải nhìn ở đâu? Ha ha ha ha, mông à?”
Có thể do nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu ăn mặc bình thường, lại không có ai theo đến nên đám học sinh này chẳng kiêng nể gì mà bắt đầu bình luận.
Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nếu dậy thì sớm một chút thì đằng trước đã vô cùng đầy đặn rồi, thế mà Mộ Dung Tiểu Tiểu ngược lại vẫn chỉ là một vùng đồng bằng bằng phẳng.
À… Tiêu chuẩn của nữ chính chắc chắn phải là ngực phẳng, phải tiết kiệm vải vóc cho nước nhà chứ!
Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn ngực của mình, khóe miệng giật giật một cái, cô ta không có ngực thì đã làm sao, mắc mớ gì đến mấy người, một đám lưu manh.
Thời Sênh đứng trên bục giảng, không hề có ý định lên tiếng, cũng không ngăn cản, đám người này càng lúc càng nói quá đáng.
Có lẽ Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn chửi nhau với đám nam sinh đó, thế nhưng cuối cũng không biết thế nào lại cố gắng nhịn xuống. Cô ta nhìn về phía Thời Sênh, “Cô ơi, cô không cho em vào lớp sao?”
“Cô có cản em đâu.” Hai tay Thời Sênh vòng trước ngực, biểu cảm nói đùa dí dỏm.
Mộ Dung Tiểu Tiểu: “…” Nhưng cô cũng không cho em vào mà?
Đám học sinh phía dưới đột nhiên im lặng, đợi xem Thời Sênh quát mắng người khác, thế nhưng Thời Sênh lại không hề làm những gì giống bọn họ mong đợi, cô chỉ khua khua tay, “Tự mình tìm một chỗ ngồi đi.”
“… Ơ, em không cần giới thiệu bản thân ạ?” Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút bất ngờ.
“Cũng không phải đi coi mắt, giới thiệu bản thân làm gì?”
“… Là để cho chúng ta hiểu biết lẫn nhau hơn mà.” Gì mà coi mắt, giáo viên trong nước đều nói năng không tôn trọng người khác như vậy sao?
“À… Đối với một đám người luôn có ác ý với em mà em lại còn muốn quen biết lẫn nhau, tấm lòng của em cũng khoan dung thật đấy.” Thời Sênh cười như không cười nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Nhân vật Mộ Dung Tiểu Tiểu này được thiết lập là một kiểu nhân vật tính khí hơi nóng nảy thế nhưng thực chất rất lương thiện, đặc biệt dễ cảm động, cũng rất dễ tha thứ cho người khác, chỉ cần cho một chút ánh nắng là có thể rực rỡ.
Thường được gọi là – ngốc bạch ngọt (ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào) + thánh mẫu.
Đám học sinh: “…” Hiệu trưởng, ngài mau đến đây, cái cô giáo này điên rồi! Làm gì có một giáo viên bình thường nào lại nói thẳng với học sinh như vậy chứ?
Mộ Dung Tiểu Tiểu không thể chấp nhận được cách nghĩ của Thời Sênh, mãi một lúc sau mới nói một câu, “Đây chẳng phải là phép lịch sự tối thiểu sao?”
“Phép lịch sự tối thiểu là được xây dựng…” Thời Sênh đột nhiên dừng lại, cô và nữ chính đại nhân đang phí lời làm gì vậy, “Được rồi, tự giới thiệu về bản thân em đi.”
Thời Sênh thở ra một hơi, Mộ Dung Tiểu Tiểu bỗng nhiên có chút lo lắng không yên, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người. Cô ta miễn cưỡng cố gắng giới thiệu về mình, “Mình là Mộ Dung Tiểu Tiểu… Rất mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Trong lớp học là một mảnh im lặng, không có một ai trả lời cô ta, cũng không có một ai vỗ tay.
Mãi lúc lâu sau, Thời Sênh mới gõ gõ mặt bàn, “Đã xong chưa? Bạn học Mộ Dung Tiểu Tiểu đừng trì hoãn tiết học của cô có được không? Thời gian của cô rất quý báu đó.”
Đám học sinh: “…” Thời gian quý báu là dùng để chơi điện tử sao?
“Ồ.” Mộ Dung Tiểu Tiểu gượng gạo sờ sờ mũi.
Ánh mắt cô ta lướt qua một lượt lớp học, mấy ghế ngồi phía sau đều còn trống, đây đều là chỗ ngồi của nhóm Kim Vũ. Mộ Dung Tiểu Tiểu đi thẳng xuống chỗ ngồi của Kim Vũ, ngồi xuống dưới ánh mắt cổ quái của mọi người.
Thời Sênh cong cong khóe mắt, sắp có chiến tranh để xem rồi.
“Nhìn cô, nhìn bạn ấy làm cái gì, mặt bạn ấy có viết đáp án hay sao?” Thời Sênh đứng bên trên gõ mặt bàn, đám học sinh phía dưới lập tức thu lại tầm nhìn, “Cách giải của câu hỏi này rất đơn giản, cô chỉ nói với các em một lần, các em không làm được thì cũng hết thuốc chữa rồi, về nhà mà mời gia sư đi.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy mình như bước vào một trường quý tộc giả mạo, sao những người này lại chăm chỉ nghiêm túc như vậy?
Không phải nói lớp bảy năm hai là lớp năm hai trung học phổ thông nát nhất hay sao?
Lời nói của giáo viên lớp này còn mang gai nhọn…
Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu liền biết, những người này chỉ chăm chỉ trong giờ học của Thời Sênh thôi, còn những giáo viên khác thì bị họ chỉnh đến sắp muốn khóc luôn.
Bởi vì nhìn không thuận mắt nên ngày đầu tiên, Mộ Dung Tiểu Tiểu đã kết thù với nhóm của Ngụy Tinh Tinh.
Thời Sênh đứng bên ngoài xem kịch. Đám học sinh đó cứ nghĩ cô đến đây là để gây chuyện, nhưng mà liếc nhìn cô cả tiếng đồng hồ thì cô chỉ ở bên ngoài cắn hạt dưa, không hề có ý đi vào, đám học sinh mới tiếp tục cuộc tranh cãi.
Tranh cãi xong, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị giữ lại làm trực nhật.
Mộ Dung Tiểu Tiểu tuy uất ức nhưng ngược lại vẫn thở hổn hển mà làm trực nhật.
Thời Sênh đối với nữ chính như thế này chỉ có một từ duy nhất, bội phục.
[…] Hai từ, Ký chủ ngu ngốc!