Chương 1200: Phượng hoàng niết bàn (19)
Bởi vì Điền Mộc và Thời Sênh động thủ, thuyền vô tội bị ảnh hưởng đến, có chút tổn hại.
Bọn họ cũng có thể trực tiếp đằng vân giá vũ, nhưng thủ tục tuần tra là như vậy. Tùy tiện thay đổi, bị người ta nhận ra phong ấn của Ma giới lỏng ra, tin tức này truyền đi, sẽ tạo thành rối loạn không thể tính trước được, cho nên cho dù là thuyền có chút hư hại, bọn họ cũng chỉ có thể tu bổ, tiếp tục ngồi thuyền.
Điền Mộc bị Tương Lăng nhốt vào phòng.
Đây là một huyết án do Tiểu Bạch khơi ra.
Nhưng kẻ đầu sỏ Tiểu Bạch hoàn toàn không có chút phản ứng nào, ăn uống no đủ liền lăn đi đâu mất.
Trừ chuyện này ra, cũng không xảy ra chuyện gì lớn, một đường an ổn đến đích cuối cùng... một tòa thành trì hơi cũ nát, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp. Tòa thành trì này, bị rừng rậm bao ở chính giữa.
Nơi này đã không phải là Thần giới, ở giáp ranh giữa Thần giới và nhân giới.
Yêu ma quỷ quái gì cũng có, chia thành vùng không ai quản lý.
Bọn họ phải vào thành, sau đó từ một cái đường ngầm bên trong thành, tiến vào nơi phong ấn Ma tộc.
Thời Sênh rất câm nín, “Rốt cuộc lúc đầu tại sao phải phong ấn ở chỗ này?”
Tương Lăng giải thích nghi hoặc cho Thời Sênh, “Ban đầu nơi này không có thành, sau đó mới xuất hiện.”
Thần giới nếu như dùng thủ đoạn cương quyết trục xuất những thứ này, ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi. Có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên cứ mặc cho tòa thành này phát triển tiếp.
Tương Lăng kêu người dừng thuyền ở chỗ hẻo lánh, dặn dò người bên cạnh, “Sau khi xuống, mọi người chú ý che giấu thân phận, những người khác theo đường cũ trở về, đừng để cho người khác nhận ra người trên thuyền ít đi rồi, hiểu chưa hả?”
“Dạ, Tiên tôn.”
Tương Lăng kiểm đếm người, Thời Sênh và Lưu Vân hai kẻ biến chất này đã đứng ở bên bờ. Tương Lăng đang định kêu người, Lưu Vân đột nhiên nhảy xuống.
Thời Sênh đứng không nhúc nhích, sau đó Lưu Vân lại trở lại, “Tiểu Phượng Hoàng, đã nói là cùng nhau nhảy rồi mà?”
“Lừa ngươi ngươi cũng tin?”
“Tiểu Phượng Hoàng, ngươi như vậy thật vô vị.”
“Đùa bỡn ngươi thật thú vị.”
Tương Lăng: “...”
Hai người này đúng là nhàn nhã. Hắn vội vàng qua đó, “Tiểu Ly, Lưu Vân, phía dưới này rất nguy hiểm, các ngươi tốt nhất đừng làm bậy, khiêm tốn làm việc biết chưa?”
Thời Sênh không để ý, vênh vênh cằm về phía Dao Cầm, “Quản tốt vị kia thì vạn sự đại cát.”
Tương Lăng theo ánh mắt Thời Sênh nhìn sang, có chút không biết làm sao, “Tiểu Ly, ngươi có thể đừng nhắm vào Dao Cầm không?”
“Không thể.” Thời Sênh hừ hừ, ngữ khí bất thiện, “Bát tự của chúng ta không hợp.”
Cô và bát tự của cái loại được gọi là nữ chính và nam chính đó từ trước đến giờ không hợp, thân là mẹ kế, phải có giác ngộ của mẹ kế.
Thời Sênh xoay người nhảy một cái, hóa thành một cái chấm đen ở trong mắt Tương Lăng, dần dần biến mất.
Tương Lăng cả kinh, vội vàng gọi người phía dưới.
...
Thời Sênh đứng ở trước tường thành đầy dây leo kỳ quái, nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, cứ thế không nhìn ra tên trên cửa thành là gì.
Chó cào còn dễ đọc hơn cái này.
Kẻ tay tàn nào viết lên vậy!
Chưa từng nghe qua nghệ thuật sắp đặt sao?
Kém tắm!
Cô tiện tay túm một thanh niên đi ngang qua bên cạnh, hung thần ác sát chỉ cửa thành, “Ba chữ kia đọc là gì?”
“Ngươi là ai!” Thanh niên bất mãn, muốn hất Thời Sênh ra, “Không có mắt, không biết tự nhìn à?”
Thời Sênh dùng sức, lật hắn trên đất. Người đi ngang qua bốn phía không hề kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Ngay cả một người vây xem cũng không có.
Thời Sênh cúi đầu nhìn thanh niên bị ngã lơ ngơ, “Ông đây nếu như biết, còn phải hỏi ngươi sao?”
Sau mông thanh niên đột nhiên mọc ra một cái đuôi lông xù, trên mặt gầy đen lộ ra vẻ hoảng sợ, khẽ phát run, “Thành ma quỷ.”
Thanh niên muốn hung dữ, nhưng hoàn toàn không hung lên được.
Tiểu hài tử ở đâu ra, khí thế trên người làm sao lại tàn ác như vậy, quá đáng sợ.
Thời Sênh cảm thấy khả năng là mình học phải chữ giả rồi, thành ma quỷ ba chữ này cộng lại 38 nét, nhưng trên cửa thành, có được 10 nét đã là cả một vấn đề.
Thời Sênh buông thanh niên ra, giống như đại lão vỗ vỗ chỗ bị mình nắm nhăn lại, sau đó lộ ra nụ cười thành khẩn, “Đi trước dẫn đường.”
Thanh niên cảm thấy nhiệt độ bốn phía dường như đều giảm xuống, “... Cô... cô nương lần đầu đến đây sao?”
“Không nhận ra sao?” Giọng của Thời Sênh rất nhạt, đầy tôn quý điềm đạm.
“Không nhận ra, không nhận ra.” Thanh niên đảo đảo mắt, khuất phục uy quyền của Thời Sênh, biến thành chân chó, “Cô nương, có thể để ta đứng dậy trước đã được không? Ta thế này làm sao mà dẫn đường được?”
Quy tắc sinh tồn ở thành ma quỷ, không đánh lại thì chạy, không chạy được thì nhận thua, không nhận thua được... vậy thì chờ chết đi.
Thời Sênh bình tĩnh nhấc chân ra, thanh niên bò từ dưới đất dậy, vỗ vỗ bụi bặm, “Xem ra cô nương hiểu biết rất ít về thành ma quỷ.”
“Nếu không ta cần ngươi làm gì?” Thời Sênh liếc nhìn thanh niên.
Thanh niên lúng túng, hắn thu đuôi lại, “Cô nương muốn vào ma quỷ thành làm gì? Ta từ nhỏ đã lăn lộn ở nơi này, chuyện lớn nhỏ trong thành ta đều biết.”
Thời Sênh suy nghĩ một chút, hỏi: “Nơi này có lão đại không?”
“Cô nương hỏi lão đại nào?”
Thời Sênh nhướng mày, “Có mấy lão đại?”
“Thành ma quỷ cái gì cũng có, thế lực đương nhiên cũng không giống nhau, có điều ở đây phân thành ba bè phái lớn, mọi người gia nhập bè phái khác nhau. Lão đại của ba bè phái lớn này, coi là người phát ngôn của thành ma quỷ.” Thanh niên giải thích cho Thời Sênh.
Thanh niên đang nói hăng say, Tương Lăng dẫn người đuổi đến, “Tiểu Ly.”
Bọn họ mới chậm một bước, cô ta làm sao đã nói chuyện với người khác rồi?
Thanh niên đột nhiên thấy một đám người, có chút lơ ngơ, “Cô nương... các người nhiều... người như vậy?”
Thanh niên cũng không nhìn ra bọn họ là cái gì, cho nên dùng người để gọi.
Thời Sênh quét qua bọn họ một cái, không thấy Lưu Vân đâu...
“Đừng để ý bọn họ.” Thời Sênh mặt không biểu cảm quay đầu lại, “Nói tiếp.”
Tương Lăng cũng không biết nhiều về tình hình hiện tại của thành ma quỷ. Thời Sênh không để ý tới hắn, hắn cũng không dám nói nhiều nữa, sợ làm cho người khác hoài nghi. Những thứ kia... nói thế nào đây, dù sao đối với Thần tộc cũng không có thiện cảm gì.
Nếu như biết bọn họ là Thần tộc, đến lúc đó nhất định sẽ hợp nhau tấn công.
Thanh niên thấy Tương Lăng lui đến phía sau không nói lời nào, ánh mắt nhìn Thời Sênh càng thêm quỷ dị. Tiểu cô nương này lợi hại a, nam nhân kia vừa nhìn đã biết là quanh năm ra lệnh, lại khuất phục một tiểu cô nương. Tiểu cô nương này không phải thân phận tôn quý thì chính là đặc biệt lợi hại.
Có lão yêu quái thích dùng dáng vẻ trẻ con, cho nên không thể xem thường tiểu hài tử, không chừng là một lão yêu quái ấy chứ?
Thanh niên nghĩ như vậy, càng thêm chân chó, “Ba bè phái lớn của thành ma quỷ, thật ra thì cũng có sự phân chia mạnh yếu, Hắc lão đại mạnh nhất, thứ nhì là Bò Cạp, cuối cùng là Giao Xà.
Thanh niên dừng một chút, hạ thấp giọng, “Thật ra thì thực lực của phái Giao Xà này mạnh hơn hai phái kia, chỉ là những năm gần đây bọn họ tương đối kém...”
“Tại sao thế?”
Giọng nói đột nhiên cắt đứt lời thanh niên. Thanh niên nhìn ra sau, ánh mắt rơi trên người nữ hài tử duy nhất. Tương Lăng vội vàng đứng về phía trước, che cho Dao Cầm.
Thanh niên này không biết tại sao lại chân chó với Thời Sênh như thế, nhưng hắn có thể cảm giác được, thực lực của thanh niên này không hề yếu.