Chương 1970: Chúa tể của tinh tế (16)

Một ngày sau khi Thời Sênh vào thành, Đại vương tử liền phái người tới mời cô.

Cô dẫn theo Trảm Long Vệ nghênh ngang tiến vào như thế, nếu Đại vương tử còn không biết thì hắn cũng đừng làm Đại vương tử gì nữa, đi trồng cây cho xong.

Thập Phương từ chối rất khách khí, tỏ vẻ gia chủ nhà anh ta không muốn gặp Đại vương tử. Người tới mời có vẻ tức giận nên lập tức gây ầm ĩ ở ngoài cửa.

“Cho dù gia chủ nhà các người ở tinh hệ U Minh lợi hại thế nào thì hiện tại các người cũng đang ở tinh hệ Xích Nguyệt, do Đại vương tử của chúng ta định đoạt. Mời cô ta đã là khách khí lắm rồi, các người đừng có không biết tốt xấu.”

Vẻ mặt Thập Phương trầm xuống: “Gia chủ nói không gặp là không gặp, xin mời quay về cho.”

Đúng là là nghé con mới sinh không sợ cọp.

Cho dù là Vương của tinh hệ Xích Nguyệt cũng không dám nói năng lỗ mãng như thế, tưởng uy danh của gia chủ là nhặt về chắc?

“Anh là ai chứ hả, bảo cô ta ra đây.” Đối phương không hề có ý sẽ đi, ngược lại còn sấn tới gần hơn, tư thế như có thể xông vào bất kỳ lúc nào.

Trảm Long Vệ lập tức che kín cửa, không khí giương cung bạt kiếm, hai bên chỉ cần chạm vào sẽ nổ ngay.

Nhưng đúng lúc này, một cô nhóc tách đám Trảm Long Vệ ra và chạy tới. Những đồ trang sức kim loại treo trên váy phát ra âm thanh leng keng.

Cô nhóc bổ nhào vào đùi Thập Phương, ôm chặt lấy, ngửa đầu nhìn anh ta, “Thập Phương, chủ nhân bảo anh giết chúng đi.”

Trảm Long Vệ vốn chỉ phòng ngự, nghe Thần Hành nói vậy thì lập tức bày ra tư thế tấn công, chỉ cần Thập Phương đồng ý, bọn họ sẽ lập tức lấy mạng mấy người đối diện ngay.

Đối phương thấy thế thì liếc nhìn nhau rồi nói: “Đi.”

Dù gì bọn họ cũng đã từng nghe thấy danh tiếng của Trảm Long Vệ rồi. bọn họ nghĩ rằng dù gì đây cũng là nhà mình, Trảm Long Vệ chắc sẽ phải cố kỵ mấy phần mới đúng.

Ai ngờ bọn họ đã nghĩ sai rồi.

Đại vương tử không mời được người tới, không biết nghĩ gì lại tự mình tới gặp.

“Gia chủ, có gặp không ạ?” Thập Phương không dám tùy tiện cho người tiến vào nên hỏi ý kiến của Thời Sênh trước.

“Người ta đã tự mình tới cửa, không gặp thì không lễ phép cho lắm. Cho hắn vào đi.”

Đại vương tử được mời tới nơi tiếp khách tạm thời. Hắn quan sát xung quanh một chút. Nơi này tấc đất tấc vàng, có tiền cũng không mua được, vậy mà người phụ nữ kia lại có một sản nghiệp ở đây.

“Đại vương tử, cô ta thật quá đáng, bắt chúng ta chờ ở đây. Ngài chính là Vương tử cơ mà.” Người bên cạnh Đại vương tử tỏ ra bất bình, trước giờ chỉ có người khác chờ Đại vương tử chứ nào tới phiên Đại vương tử chờ người khác.

Đôi mắt Đại vương tử có mấy phần giống với Jonah, nhưng thân thể hắn lại cao to hơn thân hình gầy ốm của Jonah nhiều.

“Câm miệng.” Đại vương tử quát lớn một tiếng, “Các người thì biết cái gì. Ngươi nghĩ cô ta nổi danh ở Tinh Tế như thế là vì cái gì chứ?”

“Nhưng mà...”

Đại vương tử trừng mắt. Người nọ liền hậm hực nuốt câu nói tiếp theo vào bụng.

Không gian an tĩnh lại, Đại vương tử vẫn kiên nhẫn chờ.

Tuy những người khác cũng không kiên nhẫn nhưng Đại vương tử không nói gì nên bọn họ cũng không dám nói, chỉ có thể âm thầm chửi rủa Thời Sênh trong lòng.

Ước chừng hơn mười phút sau, Trảm Long Vệ từ ngoài nối đuôi nhau đi vào, xếp thành hai hàng, áo choàng thêu kim long kiêu ngạo và khí phách.

Một làn váy dài màu đen từ cửa tiến vào, trên làn váy thêu hoa văn màu đỏ kỳ dị. Theo làn váy đong đưa, hoa văn như nở rộ, trông cực kỳ đẹp mắt.

Đại vương tử nhìn chăm chú vào thiếu nữ đi ở giữa hai hàng Trảm Long Vệ tiến vào.

Từ rất lâu về trước đã được nghe danh tiếng của cô ta. Lúc đó, hễ có người nhắc tới cô đều như chỉ hận không thể cắn của cô một miếng thịt.

Hiện tại, đây là lần đầu tiên hắn được gặp người trong truyền thuyết này...

Không nghĩ là lại trẻ như thế.

“Thời gia chủ.” Đại vương tử đứng lên chào đón Thời Sênh, vươn tay ra, “Không biết Thời gia chủ tới thành phố Seat, không tiếp đón được từ xa, mong Thời gia chủ không trách.”

Thời Sênh liếc nhìn bàn tay của hắn, không động, “Đại vương tử tự mình tới đây là vì hoan nghênh tôi sao?”

Đại vương tử tỏ vẻ xấu hổ, còn người bên cạnh hắn thì tức điên lên.

Đại vương tử nhà bọn hắn đã duỗi cả tay ra rồi mà cô ta còn dám làm lơ.

“Thời Sênh, không được vô lễ.” Có người không nhịn được quát lớn một câu.

Tầm mắt của Thời Sênh liếc qua, Trảm Long Vệ lập tức động. Người nọ còn chẳng biết đối phương xuất hiện bên cạnh mình thế nào thì giây tiếp theo đã ngã xuống đất.

Mọi người: “...”

Thời Sênh lại coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi tới ghế chủ nhà, “Đại vương tử có chuyện gì thì nói thẳng, tôi bận lắm.”

Đại vương tử cố nhẫn nhịn, bàn tay nắm lại rồi rụt về, “Thời gia chủ, không biết cô tới thành phố Seat có việc gì vậy? Còn sử dụng giấy thông hành của Thượng tướng Caroll nữa, có phải Thời gia chủ nên cho tôi một lời giải thích hay không?”

“Nội quy nào quy định chính xác là tôi không được tới thành phố này? Hay nội quy nào quy định chính xác là tôi tới thành phố Seat thì phải bẩm báo với Đại vương tử vậy?” Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên tạo thành một đường cong ác liệt, “Còn vì sao tôi có giấy thông hành của Thượng tướng Barnes, vậy thì anh phải đi hỏi Barnes mới đúng chứ.”

Barnes?

Ai cơ?

Chẳng phải hắn đang nói tới Caroll sao?

... Ồ, đúng, Caroll họ Barnes.

Người khác toàn gọi là Caroll, cô ta lại gọi là Barnes, tỏ vẻ mình khác người sao?

Hiện tại Caroll đang ở trên trời, chẳng lẽ hắn phải bay lên đó hỏi à?

Đại vương tử tiếp tục nhẫn nhịn cơn tức giận, lấy ánh mắt ra hiệu cho đám người đang tức nổ phổi ở phía sau không được làm xằng làm bậy, “Tôi không có ý gì khác, Thời gia chủ đường xa tới đây, nếu tôi có thể giúp đỡ việc gì thì người làm chủ nhà như tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ hết sức mình.”

Thời Sênh duỗi tay ý bảo hắn dừng lại, “Thôi đi, lời khách sáo lúc nào chẳng dễ nghe. Anh không cần thử tôi. Nếu tôi muốn làm gì tinh hệ Xích Nguyệt của các anh thì anh có biết cũng vô dụng thôi.”

Đại vương tử quanh năm nói chuyện vòng vo lắt léo với người trong Hoàng thất đã thành quen, nên cũng chẳng lạ gì phương thức giao tiếp kiểu này.

Hiện tại tự nhiên gặp được một người không đi theo lẽ thường như Thời Sênh, tư duy của hắn có hơi không theo kịp được.

Nhưng những người khác thì lại chỉ nghĩ tới một từ duy nhất... kiêu ngạo.

Quá con mẹ nó kiêu ngạo.

Đại vương tử cũng đang bên bờ sắp bùng nổ rồi.

Nhưng mà vừa thấy Trảm Long Vệ khí thế kinh người đứng ở một bên, hắn đành phải cắn răng nói tiếp: “Nếu Thời gia chủ có yêu cầu gì cần hỗ trợ thì có thể nói với tôi.”

Ai bảo người ta có Trảm Long Vệ, ai bảo người ta trâu bò chứ.

“Được thôi.” Thời Sênh thuận thế nói tiếp, “Vừa hay có chuyện muốn nhờ Đại vương tử giúp đây.”

Đại vương tử chỉ thiếu nước máu nóng dâng trào mà thôi, cô ta không biết xấu hổ hay sao, hắn chỉ nói lời khách khí thôi mà.

Nhưng lời đã nói ra rồi, Đại vương tử cũng không thể thu lại được, nghĩ đi nghĩ lại, nếu có thể biết được mục tiêu tới đây của cô ta thì cũng không coi là chuyện xấu.

Khóe miệng Thời Sênh giật giật, giọng nói trong trẻo vang lên: “Vậy bây giờ mời Đại vương tử xoay người, mang theo người của anh mau chóng cút đi.”

Đại vương tử tưởng mình nghe lầm. Hắn nhìn sang người bên cạnh, thấy vẻ mặt như sắp nổi điên tới nơi của bọn họ thì biết ngay là mình không bị ảo giác, cô ta thật sự bảo hắn cút đi.

Giỏi lắm!

Đây là người đầu tiên dám bảo hắn cút đi.

Đại vương tử liếc mắt nhìn Thời Sênh, trong giọng nói như có chứa dao nhỏ, “Thời gia chủ, cáo từ.”

Thời Sênh phất tay với hắn, “Không tiễn.”

Gân xanh nổi đầy trên trán Đại vương tử.

Tức chết hắn rồi.

Mục đích thì không hỏi ra, ngược lại còn ăn một quả tức lớn như thế, có thể nói là Đại vương tử đã ức chế tới cực điểm rồi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện