Chương 202: Vườn Trường Kinh Hoàng (7)
Edit: Akito
Sau khi Ninh Thư cắt áo, bút tiên liền có vẻ nóng nảy hơn, gió lớn nặng nề thổi đập vào cửa sổ, thoáng cái cửa sổ thủy tinh ‘choang choang’, vỡ toang thành từng mảng.
Bên tai Ninh Thư vang lên âm thanh dòng điện ‘roẹt roẹt’ chói tai, cơ hồ muốn đâm xuyên màng nhĩ của cô, Ninh Thư bịt lỗ tai ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại.
Bút tiên đây là thẹn quá hóa giận, Ninh Thư cảm thấy coi như là quỷ cũng không có gì phải sợ nhỉ, nói cho cùng giống 2333 nói, chẳng qua là linh hồn thể, ác độc một tí mà thôi.
Chỉ cần chiến thắng sợ hãi trong lòng mình thì không có gì phải sợ.
“Thùng thùng thùng…” Tiếng đập cửa vang lên, Ninh Thư mở mắt, ký túc xá một mảnh yên tĩnh, trừ mảnh vỡ thủy tinh đầy đất, đã không còn mảnh vải của áo, nhưng loại hơi thở âm lãnh này lại như hình với bóng, hơn nữa nơi cổ lạnh căm căm, Ninh Thư đều hoài nghi lệ quỷ này đang bóp cổ cô.
Ninh Thư vận khí kình trong cơ thể, ra mở cửa, đứng ngoài cửa là thầy quản túc, giờ phút này ánh mắt nhìn Ninh Thư rất bất thiện, hỏi: “Vừa rồi làm gì vậy, sao cửa sổ ký túc xá lại vỡ.”
“Thực xin lỗi, vừa rồi lúc em đóng cửa sổ dùng quá sức, sau đó thủy tinh liền vỡ, em sẽ nhanh chóng thay cái mới.” Ninh Thư cũng không nói dối, xin lỗi nói thẳng.
Thầy quản túc thấy thái độ Ninh Thư tốt, nói một câu nhanh sửa, sau đó lại nói thêm với Ninh Thư: “Phía dưới có người tìm em.”
Ninh Thư có hơi kinh ngạc, ai sẽ tìm cô?
Ninh Thư xuống ký túc xá liền thấy Tống Minh đứng dưới tàng cây, Ninh Thư thấy tên này sắc mặt không tốt chút nào.
Ninh Thư xoay người quay lại ký túc xá, Tống Minh trông thấy Ninh Thư muốn bỏ đi, vội vàng chạy tới kéo Ninh Thư lại, chất vấn Ninh Thư: “Thấy anh thế nào liền bỏ chạy.”
“Bà đây không có chạy, chỉ là bà đây không muốn thấy mày, đừng đến trước mặt bà đây lắc lư, bằng không thì bà đây thật sự sẽ phế bỏ mày đấy.” Ánh mắt Ninh Thư lạnh như băng, cô không muốn dây dưa với tên này.
Đối với kẻ lần đầu tiên gặp mặt liền vươn tay sờ đùi nữ sinh, sẽ là người tốt lành gì, dựa theo tính tình hung bạo trước kia của Ninh Thư, thật muốn quất tên này một roi.
Có lẽ hắn sẽ không với tay sờ đùi nữ sinh khác, chẳng qua là thấy cô ăn mặc quê mùa, từ nông thôn tới không có chỗ dựa dễ bắt nạt mà thôi, cho rằng cô không dám phản kháng, một kẻ như túng trứng này sẽ là người tốt lành gì.
Đêm qua thấy Tống Minh đã cảm thấy hắn lớn lên xấu, bây giờ ánh sáng ban ngày sáng rực, nhìn kỹ, càng xấu hơn, gương mặt đậu ấn, cái cằm còn mọc đậu mùa.
Ninh Thư: →_→
Tống Minh nhìn Ninh Thư, nữ sinh này ăn mặc có hơi xấu, nhưng có kiểu xinh đẹp thuần phác, phỏng chừng vẫn là xử nữ, xuống tay trước đã.
“Lời anh nói tối qua, em làm bạn gái của anh, em cân nhắc đến đâu rồi hả?” Ánh mắt Tống Minh xẹt qua trước ngực Ninh Thư.
Tốt xấu gì Ninh Thư cũng là người trải qua mấy cái thế giới, trong lòng thằng đàn ông trước mặt này có tâm tư gian xảo gì, Ninh Thư biết rõ.
Tôi cân nhắc, tôi cân nhắc con mẹ anh, Ninh Thư túm cổ áo Tống Minh qua, lạnh như băng nói: “Thiếu lắc lư trước mặt bà đây, mày muốn thượng bà, xem cái bộ dạng xấu xí này của mày, thật sự là xấu đến độ khiến người ta ăn không ngon, ghê tởm đến hết muốn ăn.”
Sắc mặt Tống Minh khó coi, túm cổ áo giật ra khỏi tay Ninh Thư, khó chịu nói: “Cô đắc ý gì chứ, chẳng qua là một đứa quê mùa đến từ nông thôn, thật cho rằng mình là hàng bán chạy sao, tôi chẳng qua thấy cô sống cực khổ, muốn giúp cô, thật đúng là coi mình thành trung tâm vũ trụ.”
Đúng là nơi nào cũng có cặn bã nam nhỉ.
Bút tiên không đi tìm mấy tên đàn ông ghê tởm này, hù chết bọn chúng, ngược lại chỉ biết làm hại nữ sinh vô tội.
Chậc chậc chậc, quả nhiên vẫn là phụ nữ am hiểu làm khó phụ nữ.
Bốn nữ sinh trong phòng ngủ, tuy có hơi kiêu ngạo, nhưng chưa từng làm hại bút tiên, nhưng bút tiên lại muốn bọn họ chết.
Xem xét từ đủ loại dấu hiệu, phỏng chừng bút tiên này khi còn sống đã bị người hại chết, sau đó tràn ngập oán khí, muốn giết người.
Ninh Thư nhìn Tống Minh cười lạnh một tiếng, nâng chân lên, đối với phía dưới của Tống Minh chính là một cái nhấc cao chân, tròng mắt Tống Minh đều muốn lồi ra ngoài, nước mắt cũng chảy ra, đau đớn kêu rên một tiếng, khom người che lấy hạ bộ.
Đây là trước ký túc xá nữ sinh, lui tới đều là nữ sinh, các nữ sinh đi qua chỉ chỉ trỏ trỏ Tống Minh, da mặt Tống Minh đỏ bừng, đậu mùa trên cằm thoáng phát đều lớn hơn rất nhiều, trông thấy lại làm người ta đặc biệt ghê tởm.
“Cô, Trang Vũ Đồng, cô…” Tống Minh chỉ vào Ninh Thư.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Bà đây đã nói rồi, sau này còn chuyển động trước mặt bà, bà thấy mày một lần liền đánh mày một lần.”
Ninh Thư nói xong xoay người bỏ đi.
Trở lại phòng ngủ, Ninh Thư bắt đầu thu dọn đồ đạc định về nhà một chuyến, hiện giờ cứ nán lại ở đây cũng không có cách gì.
Hơn nữa từ trong trí nhớ Trang Vũ Đồng biết được, mụ phù thủy trong thôn kia thật sự có vài phần bản lĩnh, chuyện hiếm lạ kỳ quái gì trong thôn bà ấy đều có thể giải quyết, cốt truyện Trang Vũ Đồng vốn dĩ nghĩ muốn đi về tìm mụ phù thủy này, nhưng còn chưa kịp trở về, đã chết rồi.
Ninh Thư cảm thấy nên trở về một chuyến.
Ninh Thư cực kỳ chưa từ bỏ ý định mà triệu hoán 2333, “Thật sự không có thứ gì đối phó với lệ quỷ này hay sao?”
“Ninh Thư, không phải tôi đều nói rồi hả?” Thanh âm 2333 có hơi bất đắc dĩ, “Hiện tại cô vẫn chưa có tư cách mở ra thương thành, nếu mở ra thương thành, bên trong sẽ có rất nhiều thứ, tuyệt đối có thể thu thập cái linh hồn thể này, nhưng vấn đề là cấp hiện tại của cô còn rất thấp.”
“Vậy tại sao tôi có thể đổi xuân dược và học dược chứ.” Ninh Thư lại hỏi, Ninh Thư đúng là nghe không quen hệ thống luôn miệng nói cô quá vô dụng.
“Loại đồ vật cấp thấp này chính là ném xuống đất cũng không có người chơi nhặt, tôi dùng quyền hạn của mình đổi cho cô.” 2333 nói.
Trong lòng Ninh Thư tức khắc gào thét, “Nếu là đồ chơi cấp thấp, vì sao lại muốn nhiều tích phân như thế? Vì cái lông, vì cái lông?!”
“Tuy rằng là đồ chơi cấp thấp, nhưng dầu gì cũng là từ trong thương thành của hệ thống, đó cũng là rất trâu bò rồi, được rồi, bị chặn nói chuyện rồi, năng lượng của tôi không đủ, bái bai.” 2333 nói xong cũng không thèm để ý tới Ninh Thư nữa.
Trong lòng Ninh Thư có loại cảm giác bị hố không vứt đi được, tổng cảm thấy bị cái hệ thống này hố, ý 2333 là, bây giờ mình đơn giản chỉ là một người chơi cấp thấp, nói không chừng liền biến mất ở cái vị diện này.
Thu dọn đồ đạc xong, Ninh Thư liền định đi tìm giáo viên hướng dẫn xin nghỉ phép, Ninh Thư sợ chuyện rớt xuống hồ nhân tạo như cốt truyện xảy ra, liền cố tình lách khỏi hồ nhân tạo.
Xin giáo viên hướng dẫn nghỉ phép xong, Ninh Thư rời khỏi cao ốc hành chính, dọc đường đi, đột nhiên nghe thấy một hồi tiếng còi xe hơi bén nhọn, Ninh Thư quay đầu liền chứng kiến một chiếc xe taxi xông thẳng về phía cô, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
Một cỗ âm khí xuyên vào cơ thể Ninh Thư, đông lạnh đến cơ thể Ninh Thư đều chết lặng, tựa như có thứ gì đó đang bám chặt lấy cô, không cho cô cử động.
Ninh Thư vận khí, bay nhanh tránh được xe taxi, xe taxi tông vào trên cỏ, đâm vào một thân cây, trực tiếp làm cái cây đổ xuống, đầu xe taxi cũng nát bét.