Chương 260: Thăng Cấp Vô Địch (6)
Ninh Thư nghe thấy cha nói việc này không phải trò đùa, lập tức cảm thấy không ổn, vội vã hỏi cha Ngụy: "Chẳng lẽ không thể từ hôn sao?"
"Không thể vô duyên vô cớ từ hôn như thế được, Hồng Môn tông nhất định sẽ yêu cầu lí do, đến lúc đó Thiên Đạo tông chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh bất lợi, sau này hai bên sẽ rất khó để tiếp tục hợp tác với nhau." Ngụy Minh nói, ông là trưởng lão của Thiên Đạo tông, phải suy nghĩ cho lợi ích của Thiên Đạo tông, thế nhưng nghĩ đến con trai duy nhất của mình bị vị hôn thê đánh thành bộ dạng kinh sợ kia, lại tức giận không chịu nổi.
Sư Tuệ Đế người đẹp tư chất tốt, tính tình kiêu ngạo, cho dù cha Ngụy có nói dối không chớp mắt như thế nào đi nữa, cũng không thể tâng bốc con trai mình thành cao thủ tuyệt đỉnh.
Được rồi, Ninh Thư cũng biết chuyện từ hôn hơi khó khăn, lập tức căm giận bất bình nói: "Thực lực của Hồng Môn tông yếu hơn rất nhiều so với Thiên Đạo tông chúng ta, chúng ta cần gì phải hợp tác cùng bọn họ để đào mạch nguyên tinh, tự chúng ta đào cũng được."
"Làm chuyện xấu như vậy sẽ không phát triển lâu dài được." Cha Ngụy vỗ vai Ninh Thư, khiến nửa người Ninh Thư lệch sang hẳn một bên: "Chuyện này cha con sẽ xử lý, không thể để Sư Tuệ Đế bắt nạt con như vậy nữa, đồ vô dụng, bị con gái đánh thành bộ dạng như vậy, còn muốn ta ra mặt, thể diện mười tám đời tổ tông của Ngụy gia đều bị con làm mất hết rồi."
Sắc mặt Ninh Thư không đổi nghe lời nói của cha Ngụy, chỉ nói: "Con nhất định sẽ cố gắng hết sức, không làm cha mất mặt, dù sao giữa con với Sư Tuệ Đế là không thể nào, tư chất của con không được tốt, Sư Tuệ Đế đi đến trước mặt con, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ấy ném ra phía sau."
Cha Ngụy vui mừng gật gật đầu, sau đó liền rời đi, để lại cho Ninh Thư rất nhiều nguyên tinh, để Ninh Thư cố gắng tu luyện.
Ninh Thư liền bắt đầu cuộc sống tu luyện không bước ra khỏi cửa nửa bước, chuyện khổ não duy nhất chính là lúc đi vệ sinh, mỗi lần đều nhịn đến mức không chịu nổi, bàng quang căng đến nỗi sắp nứt ra mới đi vệ sinh, mặc dù có trở ngại về tâm lý, nhưng dù sao cũng không có kinh nguyệt.
Nhưng kinh nguyệt cũng đã có nhiều năm như vậy, giờ nói không có thì không có, trong lòng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, đến kỳ thì đau đớn, không đến thì trong lòng lại lo lắng, cả người bức bối không chịu được.
Đối với tư chất của nguyên chủ, Ninh Thư thực sự không còn lời nào để nói, cho dù cô liên tục tu luyện cả ngày, nhưng tiến triển vẫn rất chậm, Ninh Thư ỷ vào sự thương yêu của cha Ngụy, chạy đến xin cha Ngụy bảo vật để thay đổi tư chất.
Thành quả tu luyện cả ngày của cô còn không bằng thành quả tu luyện trong chốc lát của nam chính, sự chênh lệch như một trời một vực vậy, thật đau lòng mà.
Cha Ngụy gào thét về phía Ninh Thư: "Con tưởng bảo vật nghịch thiên để thay đổi tư chất là rau cải trắng sao? Trong tay ta mà có thứ này, sớm đã đút cho con ăn rồi."
Ninh Thư: →_→
Ngay cả cha Ngụy cũng không có thứ đồ này sao? Có lẽ trong tay Diệp Vũ có, tư chất nghịch thiên của Diệp Vũ đều do số kiếp và kỳ ngộ tích cóp thành, trong tay nhất định có bảo vật để thay đổi tư chất.
Nhưng cô không đánh lại được nam chính, lẽ nào nhờ cha giúp đỡ, từ hôn là để cha không va chạm với Diệp Vũ, vì sợ cha Ngụy bị Diệp Vũ đả thương, đi cướp đồ trang bị của nam chính, cuối cùng ngược lại bị nam chính giết, đi tặng đồ trang bị cho nhân vật chính.
Trong lòng vô cùng mệt mỏi, có cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi.
"Qua một thời gian nữa sẽ có một lãnh thổ bí mật được mở ra, đoán chừng là tiên phủ của người tu luyện thời thượng cổ để lại, bên trong có rất nhiều đồ đạc, mỗi tông môn đều phái đệ tử vào, đến lúc đó ta cho con dẫn theo một số người vào trong đó xem có may mắn đụng trúng linh thảo gì có thể thay đổi tư chất hay không."
Đụng? Bình thường chỉ nói đụng vào nam chính, làm sao có thể đụng vào vật hi sinh trên đường.
"Chỉ có một mình con đi sao?" Đôi mắt Ninh Thư mong đợi nhìn cha Ngụy: "Cha, người sẽ đi cùng con chứ."
"Tu vi quá cao không vào được." Cha Ngụy liếc mắt nhìn Ninh Thư: "Con yên tâm, ngoài con ra còn có những đệ tử khác của Thiên Đạo tông, ta sẽ bảo những người khác trông nom bảo vệ con."
Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, hơn nữa nếu đi vào bí cảnh mà gặp bảo bối gì, đừng nói bảo vệ cô, thậm chí là đồng môn cũng có thể tàn sát lẫn nhau, tu luyện chính là không từ thủ đoạn, cướp đoạt mọi thứ để bổ sung cho chính mình, có điều Ninh Thư vẫn phải đi, tu luyện chính là không tiến thì lùi, nhất định phải có thực lực mạnh mẽ mới có thể giữ được tính mạng, hoàn thành nhiệm vụ.
"Cha, tiên phủ này không có chủ nhân sao?" Ninh Thư hỏi.
"Không có, những năm gần đây, mọi người căn bản không hề chiếm giữ tiên phủ này, các môn các phái coi tiên phủ trở thành nơi các đệ tử tập luyện." Cha Ngụy nhìn Ninh Thư: "Cho dù như thế nào thì sau khi đi vào nhất định phải cẩn thận bảo vệ tính mạng của mình."
"Cha, con biết rồi." Ninh Thư gật đầu, trong lòng mơ hồ cảm thấy tiên phủ này chắc là cuộc kỳ ngộ của nam chính, nam chính sẽ chiếm giữ cái tiên phủ này, nếu như có thể phá hủy cuộc kỳ ngộ của Diệp Vũ, thì tốt biết bao.
Mối hận giết cha cướp vợ của Diệp Vũ với nguyên chủ khiến hai người trở thành kẻ thù không đội trời chung, tuy nguyên chủ không yêu cầu báo thù, thế nhưng có thể thay nguyên chủ làm chút chuyện gì đó, có lẽ điểm tích lũy cũng cao hơn một chút.
Thời gian tiếp theo mỗi ngày Ninh Thư đều kiên trì bền bỉ tu luyện, thuận tiện tu luyện luôn Tuyệt Thế Võ Công, trong cơ thể hình thành một luồng kình khí giống như bàn long, cùng với nguyên khí trong cơ thể hạ xuống chiếm giữ hai bên đan điền, không xâm phạm lẫn nhau, khiến Ninh Thư cảm thấy kình khí và nguyên khí giống với linh khí.
Trước khi đi vào bí cảnh, Ninh Thư đã chuẩn bị rất nhiều, thậm chí còn để đầy ám khí và độc dược trong túi đựng đồ.
Trong khoảng thời gian này Ninh Thư không có việc gì thì thả Thiểm Phong điêu ra, cho nó ăn một chút nguyên tinh, nếu không thì làm chút linh thảo dồi dào nguyên khí, được Ninh Thư bón cho ăn, cuối cùng thái độ của Thiểm Phong điêu đối với Ninh Thư cũng thay đổi một chút, thế nhưng vẫn rất khinh thường thực lực của Ninh Thư.
Thực lực, thực lực rất quan trọng, giới tu luyện công khai theo luật rừng, người mạnh là vua, mạnh mẽ chính là chân lý.
Ngay cả một con linh thú cũng xem thường cô, lúc nào đến bí cảnh, nhất định phải tìm được bảo vật để thay đổi tư chất, nếu không vẫn không thể nào thoát khỏi kịch bản này.
Tuy nói tư chất kém, nhưng Ninh Thư vẫn nỗ lực tu luyện cả ngày lẫn đêm, chí ít tu luyện sẽ có thu hoạch, từ từ rồi sẽ mạnh lên.
Một tháng sau, đã đến lúc mở bí cảnh, cha Ngụy tới đón Ninh Thư, câu đầu tiên mở miệng nói chính là: "Hôn ước của con với Sư Tuệ Đế đã được giải trừ."
Ninh Thư trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, dễ dàng như vậy đã giải trừ được rồi sao?
"Nhanh như vậy sao?" Ninh Thư chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, trong lòng nguyên chủ vẫn rất thích Sư Tuệ Đế, nghe được tin tức này, thân thể có phản ứng như thế.
Cha Ngụy liếc mắt nhìn Ninh Thư: "Vì chuyện này, con biết cha con phải trả giá như thế nào không, cha con phải đi đào khoáng vật năm mươi năm."
Ninh Thư: "Phụt..."
"Cha, người là trưởng lão, sao có thể để người đi đào khoáng vật chứ." Ninh Thư liền vội vàng hỏi, sắc mặt rất lo lắng.
Nhìn thấy cần dáng vẻ ân cần quan tâm của con trai mình, sắc mặt cha Ngụy bình tĩnh lại, nói: "Ta cho Hồng Môn tông một bộ tu luyện võ công trước đây ta nhận được, còn phải thay Thiên Đạo tông canh giữ mạch nguyên tinh năm mươi năm."
Ninh Thư đột nhiên cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại rất khó chịu, cha Ngụy thật sự thương yêu con trai mình, con trai nói muốn từ hôn, ông đã phải trả cái giá rất lớn, tuy tư chất của nguyên chủ không tốt, thế nhưng có một người cha thương hắn như thế, đó là sự ấm áp duy nhất trong cuộc đời.
Tất cả mọi chuyện hắn không muốn báo thù, cũng không muốn có được Sư Tuệ Đế, chỉ cần cha của mình còn sống.
Ninh Thư cố gắng ép nước mắt chảy vào trong cơ thể, nói với cha Ngụy: "Cha, cám ơn người.