Chương 530: Hội Chứng Stockholm (31)
Con của Hạ Hiểu Mạn được sinh ra rồi, nhưng cô ta hoàn toàn không biết chăm sóc trẻ con như thế nào, thấy đứa bé khóc lớn, Hạ Hiểu Mạn vừa mờ mịt lại luống cuống, quả thật không biết phải làm gì bây giờ.
Đứa bé khó chịu cô ta không hề biết, đói bụng buồn tiểu cô ta cũng không rõ ràng, đứa trẻ vừa khóc cô ta lại đau lòng, trong lòng có quá nhiều cảm xúc, Hạ Hiểu Mạn cũng ôm lấy đứa trẻ khóc lên, tiếng khóc của đứa bé quanh quẩn trong biệt thự trống rỗng.
Hạ Hiểu Mạn một đời này không phải trải qua đại nạn gì, Hạ gia cũng coi như là một gia đình khá giả, Hạ Hiểu Mạn là một thiên kim được cưng chiều mà lớn lên, còn có một anh trai nhà bên là Từ Văn Lãng yêu thương, chuyện gì cũng ngăn cản cho cô ta.
Chưa từng ra xã hội, bị xã hội đánh bại, bị Sở Tiêu Nhiên lừa gạt, tuy Sở Tiêu Nhiên không đối xử tốt với cô ta, nhưng Hạ Hiểu Mạn cũng chưa bao giờ phải suy nghĩ về chuyện sinh tồn, ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng không thể giải quyết được.
Hiện tại áp lực sinh tồn đặt hết ở trên người cô ta, còn phải nuôi một đứa trẻ, không có ai để dựa vào, trái tim Hạ Hiểu Mạn giống như đang đặt trên một chảo dầu vậy.
Hạ Hiểu Mạn ôm đứa trẻ đến văn phòng luật sư của Ninh Thư, ở thành phố, Hạ Hiểu Mạn chỉ có thể nghĩ đến Ninh Thư, chỉ biết anh Văn Lãng đã giúp đỡ cô ta hơn mười năm, nhưng khi đến văn phòng luật sư của Ninh Thư lại biết được Ninh Thư không có ở đó.
Ninh Thư đứng trước cửa sổ trên tầng, nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn ôm đứa trẻ đứng ở cửa, Hạ Hiểu Mạn gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, một trận gió cũng có thể thổi ngã cô ta.
Ninh Thư nhìn sắc mặt Hạ Hiểu Mạn, cũng biết khí huyết của cô ta bị tổn hại rất nhiều, sinh con xong cũng không chăm sóc tốt, thân thể bị thương rồi, bây giờ còn trẻ thì không sao, đến khi về già, sẽ là một thân thể bệnh tật.
Khổ sở như vậy nhưng bên cạnh lại chẳng có ai.
Hạ Hiểu Mạn chỉ có thể quay về, cuối cùng trong văn phòng luật sư cũng có một nữ nhân viên không nhìn được nữa, gợi ý cho Hạ Hiểu Mạn, bảo cô ta đi mời một người trông trẻ.
Hạ Hiểu Mạn nghe thấy có người trông trẻ, trong lòng vui vẻ, nhưng lập tức lại lạnh đi, mời người trông trẻ nhất định phải tốn tiền, trong tay cô ta không có nhiều tiền như vậy.
Hạ Hiểu Mạn không ngờ cô ta sẽ có một ngày phải vì tiền mà lo lắng, trong cuộc sống trước kia của cô ta, tậm chí còn không có khái niệm tiền bạc, nhưng bây giờ cô ta lại phải vì tiền mà tính toán, vì một chút tiền mà cân nhắc rất lâu.
Nghĩ đến con của mình, Hạ Hiểu Mạn cuối cùng vẫn cắn môi mời một người trông trẻ, chỉ là tiền trong tay lại ít đi một chút, trong lòng Hạ Hiểu Mạn tính toán còn có đồ gì có thể bán nữa không.
Có người chăm sóc đứa trẻ rồi, Hạ Hiểu Mạn rốt cuộc có thể thở ra một hơi, sau đó ngày nào cũng ngồi đếm lịch, một ngày lại một ngày, chờ ngày Sở Tiêu Nhiên ra tù.
Ninh Thư cũng đang chờ ngày Sở Tiêu Nhiên ra tù, suốt ngày ở trong tù cũng chẳng có ý nghĩa gì, một ngày 24 giờ đều có người canh giữ, có ăn có uống, nhàm chán còn có một đám người chơi đùa, “nhặt nhặt xà phòng” gì đó.
Ngày Sở Tiêu Nhiên ra tù, Ninh Thư lái xe đến cổng trại giam, khi tới Hạ Hiểu Mạn đã chờ ở trước cổng, ngày hôm nay Hạ Hiểu Mạn còn chú ý ăn mặc một phen, một thân váy trắng, nhưng lại quá gầy, nhìn không đẹp bằng trước đây, trên người mang theo hơi thở uể oải.
Ninh Thư chỉ ở trong xe không đi xuống, nhìn những người lục tục đi ra từ cổng trại giam.
Sở Tiêu Nhiên cũng đi ra, Hạ Hiểu Mạn che miệng khóc, lập tức nhào vào lòng Sở Tiêu Nhiên.
Ninh Thư nhìn Sở Tiêu Nhiên, người này cùng người trong trí nhớ đã hoàn toàn khác nhau, bây giờ Sở Tiêu Nhiên đã triệt để không còn cái khí chất cao quý hơn người nữa, mất đi vô số hào quang, bây giờ Sở Tiêu Nhiên giống như một người đàn ông bình thường, thậm chí còn không bằng một người đàn ông bình thường.
Bây giờ Sở Tiêu Nhiên cái gì cũng không có, còn có tội danh trên người, ra xã hội sẽ liên tục gặp khó khăn.
Nhưng Ninh Thư nhìn thấy giữa hai đầu lông mày của Sở Tiêu Nhiên tràn đầy tự tin, Ninh Thư bĩu môi, lẽ nào hắn cảm thấy mình còn có thể đứng lên hay sao, cho dù Sở Tiêu Nhiên muốn vực dậy, Ninh Thư cũng sẽ không cho hắn cơ hội này.
Nhìn thoáng qua hai người bằng con mắt thắng lợi, Ninh Thư lập tức lái xe rời đi.
Trước cổng trại giam, Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn vẫn còn đang ôm nhau, ôm chặt lấy hông Sở Tiêu Nhiên, trong lòng Hạ Hiểu Mạn nhất thời bình tĩnh lại, cảm giác có người để mình dựa vào, cái gì cũng không sợ nữa, đằng trước đã có người che mưa chắn gió cho mình.
Trên đường trở về biệt thự, Hạ Hiểu Mạn nói những chuyện xảy ra trong một năm này cho Sở Tiêu Nhiên, Sở Tiêu Nhiên có chút cảm động, thật không ngờ Hạ Hiểu Mạn không rời đi cùng người nhà, lại ở đây chờ hắn.
Sở Tiêu Nhiên ôm lấy Hạ Hiểu Mạn, nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Trong lòng Hạ Hiểu Mạn rất vui mừng, cười rơi lệ gật đầu đồng ý, mặc dù không có hoa tươi và nhẫn kim cương, nhưng những thứ này Hạ Hiểu Mạn không hề để bụng, chỉ cần có thể cùng người mình yêu ở bên nhau cô ta đã rất vui và hạnh phúc rồi, còn đó đứa con, đây là một gia đình hạnh phúc.
Trở về biệt thự, Sở Tiêu Nhiên ôm lấy con trai mình, trong lòng tràn đầy hy vọng, bằng khả năng của hắn rất nhanh sẽ lại trở về thời kỳ đỉnh cao, để Hạ Hiểu Mạn và đứa trẻ có một cuộc sống hạnh phúc.
Sở Tiêu Nhiên muốn trở mình cần phải có tiền, nhưng tài sản của Sở Tiêu Nhiên đã bị lãnh đạo vơ vét sạch sẽ rồi.
Sở Tiêu Nhiên quyết định bán bỏ biệt thự này, trước đây lúc mua biệt thự này xấp xỉ 10 triệu, lúc đó 10 triệu đối với Sở Tiêu Nhiên cũng chỉ như mưa phùn, nhưng bây giờ lại là tất cả vốn liếng của Sở Tiêu Nhiên, là tiền để có thể trở mình.
Sau khi bán biệt thự đi, Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn vào ở trong một tiểu khu bình thường, không sinh hoạt trong căn nhà hạng nhất nữa, hơn nữa người trông trẻ cũng bị sa thải, việc chăm sóc đứa trẻ chỉ có thể giao cho Hạ Hiểu Mạn.
Mà Sở Tiêu Nhiên bán nhà xong thì ra ngoài tìm cơ hội làm ăn, nhưng bình thường đều không có thu hoạch gì cả.
Sở Tiêu Nhiên về nhà thì ngay cả cơm nóng cũng không có, không có người trông trẻ Hạ Hiểu Mạn phải chăm sóc đứa trẻ vô cùng vất vả, Sở Tiêu Nhiên về nhà, để Sở Tiêu Nhiên trông đứa con một lát, sau đó đi nấu cơm.
Hạ Hiểu Mạn trước kia là mười ngón tay không dính nước, làm cơm gì đó có thể tượng tượng ra, Sở Tiêu Nhiên ăn hai miếng thì không ăn nữa, ăn vào không biết là mình đang ăn cái gì nữa, trong lòng Sở Tiêu Nhiên nghẹn tức, buổi tối lúc đi ngủ, đứa bé luôn khóc không ngừng, trong lòng Sở Tiêu Nhiên phiền muốn chết.
“Khóc khóc khóc, khóc tang à.” Sở Tiêu Nhiên từ trên giường đứng dậy, đi tới trước ban công hút thuốc.
Bị âm thanh của Sở Tiêu Nhiên dọa sợ, đứa bé được cuốn trong tã lót càng khóc to hơn, Hạ Hiểu Mạn nhìn thấy Sở Tiêu Nhiên tức giận, trong lòng run lên, vội vàng ôm đứa bé vào trong ngực dỗ dành.
Dù cho bây giờ Sở Tiêu Nhiên đang thất bại, nhưng uy thế từ trước đến nay vẫn vậy, Hạ Hiểu Mạn vẫn nghe theo Sở Tiêu Nhiên vô điều kiện.
Trong lòng Sở Tiêu Nhiên rất lo lắng, vô cùng lo lắng, hắn rất khẩn cấp muốn chứng minh khả năng của mình, muốn trở mình một lần nữa, trước đây đó là chuyện dễ dàng, bây giờ một câu nói cũng vô cùng gian nan.
Hắn thậm chí không hề nói gì cả, đã bị người ta đuổi ra ngoài, sự khó chịu và tức giận này khiến Sở Tiêu Nhiên muốn giết người, càng như vậy, Sở Tiêu Nhiên càng muốn trở lại như trước đây, khiến những người coi thường mình này phải hối hận.