Chương 915: Sát Thủ Vương Phi (10)
Phượng Xương đi không bao lâu, thì có gã sai vặt và nha hoàn khuôn đồ mang tới, là một ít gia cụ mới và bàn trang điểm, mấy cái khay bên trong là đồ trang sức và trâm cài tóc.
Ma ma bên người Phượng phu nhân hành lễ với Anh Túc: “Đây là phu nhân đưa cho tiểu thư.”
“Vậy thì cám ơn nhé.” Anh Túc vô cùng không có thành ý nói.
Ha ha, chỉ sợ đây là cho Phượng Xương xem, bất quá là cần có hôn sự của nàng để đổi lấy vinh hoa phú quý của Phượng gia, có quyền lợi để bảo vệ người cần bảo vệ, nếu như phải cần đến sự hy sinh của người khác để đổi lấy vinh hoa phú quý thì cũng không nên.
Quyền lợi là để bảo vệ người khác chứ không phải hy sinh người khác.
Hiện tại cho nàng ít đồ là vì muốn nàng hy sinh, ha ha…
Bất kể người Phượng gia làm cái gì, Anh Túc đều cảm thấy rất châm chọc, hơn nữa còn có ác ý.
Sắc mặt ma ma này vô cùng khó coi, bảo người bỏ đồ xuống, Anh Túc lạnh nhạt nói: “Mấy năm nay đã quen dùng đồ đạc cũ nát, có đồ tốt như vậy, ta cũng dùng không quen, mang trở về đi.”
Ninh Thư:...
“Này, cô bị điên à, còn nói muốn tranh thủ một chút, bây giờ đưa tới cửa, lại còn muốn trả về.” Ninh Thư không nhịn được nói, thực là già mồm không chịu được mà.
Vẻ mặt Anh Túc lạnh lùng, mấy thứ đồ này của Phượng gia nàng thấy chướng mắt, không phải muốn dùng mấy thứ đồ này bắt nàng ở bên cạnh nam nhân thay đổi thất thường kia à?
Phượng gia cũng quá khinh thường nàng, ở hiện đại có loại châu báu gì mà nàng chưa từng thấy qua chứ, thân là vua sát thủ, trong tay có không biết bao nhiêu là tiền, tiền tài đối với Anh Túc cho tới bây giờ đều không quan trọng.
Cho dù bây giờ nàng xuyên tới cổ đại rồi, nàng cũng vẫn có thể kiếm tiền.
Ma ma nghe được thứ nữ này từ chối đồ mà phu nhân đưa tới, lại còn là thái độ này, sắc mặt đều thay đổi, nhưng đối phương lại là chủ tử của mình, không tiện nói gì cả, khuôn mặt cứng ngắc nói: “Tứ tiểu thư, đây là Tướng quân và phu nhân đưa tới cho người.”
“À, là bọn họ đưa tới à, vậy ta phải nhận rồi, được rồi, ta nhận rồi đấy.” Anh Túc lạnh nhạt nói: “Bỏ đồ đạc xuống, các ngươi có thể đi rồi.”
Gã sai vặt và nha hoàn khi bỏ những thứ đồ này xuống sắc mặt đều rất khó coi, khổ khổ cực cực bê đồ mang qua đây, đến một chút tiền thưởng cũng không có.
Ma ma mang theo nha hoàn và gã sai vặt rời đi, thấy cái dáng vẻ kia của ma ma, có thể đoán được sẽ ở trước mặt Phượng phu nhân nói cái gì rồi.
Ninh Thư vô cùng không biết phải nói gì, vua sát thủ chính là lạnh lùng như vậy, căn bản cũng không cần để ý đến cách đối nhân xử thế gì cả, không cần phải suy nghĩ đến chuyện khác.
Không phục thì bắt ngươi phải phục, nếu không phục nữa thì giết là xong.
“Phái Lam, mang những thứ này cất đi, tìm một cửa hàng rồi bán đi.” Anh Túc từ trong hộp trang sức cầm lên một nắm đồ.
“Tiểu thư, đây là đồ phu nhân đưa, bán đi thực sự không xảy ra chuyện gì ạ?” Phái Lam hỏi.
Anh Túc nói rằng: “Chúng ta cần tới tiền để tăng cường thực lực của chúng ta, nếu có đồ đạc được đưa tới, mấy thứ này đều là của chúng ta, muốm làm gì thì làm.”
“Vâng…” Phái Lam bắt đầu thu dọn những thứ đồ châu báu trang sức này.
Ninh Thư mở miệng nói: “Cô dựa vào cái gì mà mang những thứ đồ trang sức này bán đi.” Mấy thứ này nếu nói ra, thì vẫn là của Phượng gia, bây giờ đưa tới, chỉ có thể nói rằng nàng có quyền sử dụng nó.
Mấy thứ này đều là những thứ ghi trong sổ sách.
“Ha ha, bọn họ đã đưa tới thì vì sao lại không thể dùng.” Anh Túc lạnh lùng nói.
Ninh Thư:...
Dùng tiền của Phượng gia để đối phó với người của Phượng gia, Ninh Thư bị thái độ đương nhiên này của Anh Túc khiến cho thật chán ghét.
Ánh mắt Ninh Thư nặng nề nhìn linh hồn của Anh Túc, phải mau chóng nghĩ ra biện pháp tiêu trừ oán khí vốn có tính công kích trên linh hồn của Anh Túc.
Anh Túc vì sao có thể không kiêng nể gì như vậy, không phải là ỷ lại vào mình đã chiếm lấy thân thể này thời gian dài rồi?
Ninh Thư hoài nghi sức mạnh của thần chú quá thấp, cho nên đối với vật ở trên người Anh Túc không có tác dụng?
Có một ít thứ chính là gắt gao cuốn chặt ở trên người cô ta, làm thế nào cũng không thể tản đi được, Ninh Thư cảm thấy mình giống như Ngu Công rời núi.
Tranh giành thân thể với Anh Túc sẽ bị những thứ ô nhiễm bẩn thỉu quấn lấy linh hồn, Ninh Thư không muốn linh hồn mình dính dáng đến những thứ quỷ quái như vậy, dính vào rồi tâm lý sẽ bị chúng làm ảnh hưởng, đối với chính mình không có lợi.
Nếu như không thể khống chế được cảm xúc, khi đang làm nhiệm vụ, thất bại sẽ rất lớn.
“Khụ…” Tiếng của 2333 đột nhiên vang lên trong đầu Ninh Thư: “Ninh Thư, ta có cách này, cô có muốn nghe không?”
“Nói đi.” Ninh Thư nhíu mày, lần đầu tiên thấy 2333 tích cực như vậy, có lẽ là muốn dụ cô đi làm cái nhiệm vụ hệ thống gì đó, như vậy hắn có thể hoàn thiện số liệu của mình.
“Nghiệp chướng có thể dùng công đức để tiêu trừ.” 2333 nói: “Nhưng trên người tên sát thủ này có rất nhiều nghiệp chướng, có lẽ phải tốn rất nhiều công đức.”
Ninh Thư lập tức biết kết quả rồi, cái thứ đồ chơi là công đức này không phải thứ gì tốt đẹp, làm việc tốt không dễ dàng, hơn nữa còn không nhất định sẽ có công đức.
Chẳng lẽ muốn lấy công đức dùng trên người Anh Túc?
Cô phải thay Anh Túc tiêu trừ nghiệp chướng?
Vốn dĩ đã bị người ta chỉ vào mặt mắng mình ngu ngốc, mắng yếu đuối còn có thể bỏ qua, còn muốn dùng công đức mình khổ sở kiếm được thay Anh Túc giải trừ nghiệp chướng.
Mẹ nó, nhiệm vụ này bà đây không muốn làm nữa.
Ninh Thứ dùng một ít công đức giải trừ khí đen trên người mình trước, lập tức có một chuỗi kim quang xông vào linh hồn của cô, khí đen trên người lập tức tan thành băng tuyết, chốc lát sau linh hồn đã được thanh lọc rồi, tinh thần sảng khoái.
Quả nhiên là đồ tốt.
Ninh Thư nhìn linh hồn của Anh Túc, trong lòng xoắn xuýt, thật sự không muốn mang công đức dùng trên người Anh Túc.
“Linh hồn của ta có công đức bảo hộ, cô ta sẽ không công kích được ta đâu nhỉ?” Ninh Thư hỏi 2333.
“Có lẽ là không, có công đức trong người, quỷ thần đều không thể làm hại, nhưng những thứ không có ý thức không có oán niệm thì không biết được.” 2333 nói: “Linh Hồn châu bùng nổ rất lợi hại, chắc là phải chiếm đoạt linh hồn của Anh Túc.”
“Linh Hồn châu.” Ninh Thư có chút ngạc nhiên: “Không phải là muốn chiếm đoạt linh hồn của cô ta chứ?”
“Ừ, nếu không phải có ta ngăn cản, cái thứ này đã lao ra ngoài rồi, nếu không linh hồn của cô và linh hồn của Anh Túc đều bị hấp thu.” 2333 nói: “Linh Hồn châu thích nuốt các dạng linh hồn, đại công đức, thân mang nghiệp chướng, các loại oán khí.”
“Chờ ta chiếm lại được thân thể rồi nói tiếp.” Ninh Thư bắt đầu cướp đoạt thân thể.
“Phượng Thanh Thiển, cô lại bắt đầu tác quái.” Anh Túc ôm đầu, cảm giác đầu đều muốn nổ tung: “Cô rốt cuộc là có cái gì không cam lòng, ta thay cô hoàn thành không phải được rồi à, tại sao còn muốn làm âm hồn bất tán.”
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Phái Lam thấy vẻ mặt thống khổ của Anh Túc, con mắt đỏ đậm, cắn đến răng lợi đều chảy máu.
Ninh Thư chậm rãi giành lại quyền chủ động thân thể này, trong linh hồn có công đức bảo hộ, khí đen trên người Anh Túc không ảnh hưởng nhiều đến cô.
“Tiểu thư…” Phái Lam hô, Ninh Thư bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phái Lam, Phái Lam bị ánh mắt của Ninh Thư làm cho sợ hãi, lại hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Không có việc gì, mấy thứ này trước tiên cứ cất đi, không cần bán, qua một thời gian rồi nói tiếp.” Ninh Thư sờ tay lên trán xoa xoa mồ hôi lạnh.