Chương 62: Phát sốt hôn mê
Cận Hạo Nhiên đem khăn ướt đặt trên trán Tả Tình Duyệt, mặt lộ vẻ lo lắng, theo bản năng vươn tay, yêu thương vuốt ve gương mặt cô.
"Không. . . . . . Đừng!" Tả Tình Duyệt vô ý thức nỉ non, cô thật khó chịu, cả người như bị quăng vào lửa, trong mơ hồ, cô cảm giác được có ai đụng vào, bản năng tránh né.
Bàn tay Cận Hạo Nhiên cứng đờ, đáng chết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến hành động cùng lới nói của Duyệt Duyệt trước khi hôn mê, tay Cận Hạo Nhiên bỗng chốc nắm chặt, ánh mắt rơi vào lá thư trên tay cô, trong mắt có chút nghi ngờ.
Cận Hạo Nhiên hồ nghi cầm lấy phong thư, đọc, sắc mặt càng thêm âm trầm, đấm một quyền vào trên mép giường, hoàn toàn mất đi ưu nhã thường ngày.
Đáng chết, quả nhiên là Cố Thịnh gây ra!
Người đàn ông này cư nhiên đem Duyệt Duyệt đưa cho anh hưởng dụng một đêm, còn nói cái gìtrao đổi. Anh ta hi vọng mình có thể đáp ứng yêu cầu của anh ta, ra tay chữa trị Cố Tâm Ngữ!
Anh taxem Duyệt Duyệt là cái gì? Đưa ra ngoài làm quà tặng? Đem cô đổi lấy lợi ích cho anh ta?
Điều anh muốn là Duyệt Duyệt hạnh phúc, Duyệt Duyệt vui vẻ! Anh muốn Cố Thịnh có thể bỏ qua cho Duyệt Duyệt, chứ không phải đối với Duyệt Duyệt làm ra chuyện sỉ nhục như vậy!
Khó trách mới vừa rồi Duyệt Duyệt nói, đây là bọn họ muốn! Khó trách cô ở trước mặtanh cởi quần áo ra, khó trách ánh mắt cô nhìn anh đầy châm chọc, thì ra là Duyệt Duyệt hiểu lầm anh!
Cô sẽ nghĩ về anh ra sao? Có thể cũng cho rằnganh là tên tiểu nhân, chỉ muốn lấy được thân thể của cô?
"Chết tiệt!" Cận Hạo Nhiên lại một lần nữa khẽ nguyền rủa, đem lá thư vo lại thành một cục, vứt đi, nhìn Tả Tình Duyệt trong cơn hôn mê vẫn mặt mày bất an, trong lòng anh đầy thương xót.
"Duyệt Duyệt, xin lỗi! Thật xin lỗi. . . . . ." Cận Hạo Nhiên nắm tay Tả Tình Duyệt, đặt ở bên môi hôn, tràn đầy áy náy cùng thương tiếc.
Tả Tình Duyệt chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ lòng bàn tay truyền vào đáy lòng, cảm giác này rất quen thuộc.
"Tiểu Bối . . . . ." Tả Tình Duyệt khóe miệng nở nụ cười ấm áp, xưng hô này khiến người đàn ông ngẩn ra, anh vô cùng vui mừng.
Tiểu Bối? Cô đang gọi anh!
"Duyệt Duyệt. . . . . . Anh ở đây, Tiểu Bối đang ở đây." Cận Hạo Nhiên kích động đem tay Tả Tình Duyệt nắm thật chặt, anh là Tiểu Bối cô cứu về từ biển cả!
"Lạnh. . . . . . Tôi lạnh quá." Tả Tình Duyệt bất an co rúc thân thể, cả người giống như bị hàn băng bao vây, hàm răng run lên.
Phản ứng của cô làm tâm tình kích động của Cận Hạo Nhiên biến mất trong nháy mắt, giờ phút này cô làm cho anh không kìm hãm được ý muốn ôm cô, Cận Hạo Nhiên vén chăn lên, khóe miệng nở nụ cười khổ, có thể cũng chỉ có lúc này anh mới có thể quang minh chính đại ôm cô cùng nằm trên một giường!
Trong đầu của anhhiện ra một cảnh tượng, nếu là mỗi buổi tối có thể ôm cô ngủ, mỗi sáng sớm thức dậy có thể nhìn thấy cô ngủ, thì tốt biết mấy! Đó là hạnh phúc anh trọn đời theo đuổi!
Tựa vào lồng ngực của Cận Hạo Nhiên, Tả Tình Duyệt tựa hồ tìm được cảm giác an toàn, trong giấc mơ của cô, mơ hồ xuất hiện bóng dáng của Cố Thịnh, anh đối với cô dịu dàng cười, hết lòng che chở, trong mắt tràn đầy cưng chìu, từng cử động cũng tràn đầy yêu thương, cô được anh yêu thương . . . . . .
Rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi, Cố Thịnh đột nhiên đẩy cửa ra, nhìn hình ảnh trên giường, đôi mắt ngưng tụ lửa giận cũng nhanh muốn xé rách. Cận Hạo Nhiên cùng Tả Tình Duyệt ôm nhau, cảnh này thật chói mắt. . .