Chương 110: Nên Làm Sao Với Em Bây Giờ
Tả Tình Duyệt nhạy cảm bị mặt đen của Cố Thịnh cúi xuống hù doạ, vẻ mặt anh như vậy cô quá mức quen thuộc, mỗi lần đều là điềm báo giận dữ. Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng cô càng thêm nắm chắc, thật sâu hít một hơi cô nổ lực ngụy trang trong lòng mình, chuẩn bị nghênh đón cơn bạo phong sắp tới.
“Em nói đi! Chuyện gì đã xảy ra?” Đáng chết, cô tốt nhất là giải thích cho rõ ràng tại sao hai chân lại trần trụi, dọc theo bàn chân từng đạo lỗ to nhỏ giống như bị quẹt làm bị thương, mười đầu ngón tay cũng đều có những vết thương không giống nhau, “Em không phải có giày sao?”
Nhưng giày đâu? Đáng chết anh không thấy giày ở chỗ nào cả!
“Mất rồi!” Tại sao một khắc trước còn dịu dàng ôm cô nhưng bây giờ lại trợn mắt nhìn cô? Cho tới bây giờ cô cũng không thể đoán được suy nghĩ của anh.
“Em là đồ ngốc sao? Có giày không mang?” Cố Thịnh quả thật muốn hung hăng đánh vào mông cô, muốn đánh tỉnh người phụ nữ này, mất là có ý gì?
Thân thể Tả Tình Duyệt ngẩn ra, nhìn chằm chằm Cố Thịnh, “Nếu như còn mang có thể là bây giờ em cũng chưa đi tới được nơi này!”
Hôm nay lúc ra cửa quỷ thần xui khiến sao cô lại mang một đôi giày gót cực cao, độ cao như vậy là cô rất ít khi thử, cô chỉ là ngây thơ nghĩ thật vất vả Cố Thịnh mới gọi cô đưa cơm hộp tới, cô muốn cho anh thấy cô xinh đẹp!
Nhưng cũng chính đôi giày cao gót đó làm cho mới vừa rồi cô chịu không ít cực khổ!
Oanh một tiếng, Trong lòng Cố Thịnh vốn là muốn trách cứ cô nhất thời bị tự trách thay thế, cô nói gì? Đi tới chỗ này?
Đáng chết thật! Cô là đi bộ tới chỗ này sao? Cho nên mới làm cho đôi chân bị vết thương chồng chất?
“Em không biết ở chỗ đó chờ anh sao?” Cố Thịnh có chút tức giận, không dám nhìn vào đôi mắt bi thương của Tả Tình Duyệt, càng nhìn anh càng thấy không thể tha thứ được tội lỗi của mình.
Anh không thể tiếp tục đếm xỉa đến, nếu như không phải anh tức giận vứt bỏ cô ở ven đường, cô sẽ không bị thương thành bộ dạng như bây giờ, không phải sao?
Tả Tình Duyệt nhớ tới mình cực khổ đợi ở chỗ đó suốt buổi chiều, trong lòng có mong đợi, cảm giác mong đợi cuối cùng lại thất bại làm cho trong lòng cô phát ra một cỗ ghen tuông, trên mặt thoáng qua một nụ cười nhạt, khổ sở, đau thương, còn kèm theo vô dụng ……..
“Anh sẽ đến tìm em sao?”
Thanh âm của Tả Tình Duyệt đột nhiên mơ hồ làm cho Cố Thịnh có chút nắm bắt không được, anh sẽ tìm cô sao? Anh bây giờ không phải đã đến tìm cô sao?
Nhưng anh lại thấy rõ từ trong mắt Tả Tình Duyệt, cô không phải không có đợi anh, mà là dưới tình huống chờ lâu quá không được mới từ từ mất đi lòng tin!
Trong lòng trồi lên một tia áy náy, anh sao có thể lại tiếp tục trách cứ cô?
Người nên chịu trách cứ chính là anh mới phải.
Trong bóng đêm, hai người cứ đứng đối diện như vậy, lần này Tả Tình Duyệt chưa hề tránh tầm mắt của anh. Anh xuất hiện ở nơi này là đại biểu anh rốt cuộc nhớ tới cô, cô phải vui mừng chứ? Chẳng qua là đối mặt với vẻ mặt âm trầm của anh, cô dường như lại cảm thấy trở lại lúc bình thường. Người đàn ông mới vừa rồi ôm mình trong ngực không ngừng tự nhủ xin lỗi làm cho cô cảm thấy nghi ngờ tựa hồ là ảo giác của cô thôi.
Khổ sở vô biên lan tràn trong lòng tựa hồ muốn bao phủ cô, sự đau đớn trên chân vào giờ khắc này rất kịch liệt, hai chân cô tựa hồ sẽ không thể chịu nổi sức nặng thân thể nữa rồi!
Khi cô cho là mình muốn ngã xuống, ngay lúc đó một cánh tay dài ôm lấy cô, chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, một giây kế tiếp Cố Thịnh liền đem cô ôm vào trong ngực.
Đột nhiên xuất hiện hành động như vậy khiến Tả Tình Duyệt không hề chuẩn bị theo bản năng ôm chặt cổ anh, sợ mình sẽ rớt xuống.
Cô bị chính loại cảm giác này doạ sợ hết hồn, cô đối với anh không có cảm giác an toàn!
Mi tâm Cố Thịnh nhíu chặt, ôm cô sải bước hướng về chiếc xe ……….
Trên xe suốt dọc đường hai người không nói gì. Tả Tình Duyệt mệt mỏi thân thể buồn ngủ, cô tựa vào trên ghế ngồi hai mắt nhắm nghiền.
Về đến nhà, xe chạy vào biệt thự, Cố Thịnh muốn đánh thức cô nhưng mới vừa đưa tay lên lại cứng đờ giữa khoảng không. Cô thật rất mệt mỏi! Vậy để cho cô tiếp tục ngủ đi!
Trong mắt thoáng qua một tia nhu hòa nhàn nhạt, Cố Thịnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
“Anh nên làm sao với em bây giờ?” Thanh âm trầm thấp vang vọng trong xe.
Anh không thể không thừa nhận đã tính toán sai. Ban đầu anh lấy việc hành hạ cô làm thú vui nhưng không biết bắt đầu từ khi nào anh dần dần không muốn nhìn thấy sự thống khổ trong mắt cô nữa. Trong lúc lơ đãng ước định trò chơi vợ chồng hạnh phúc ngày đó không ngừng hiện lên trong đầu anh. Anh đột nhiên cảm thấy Tả Tình Duyệt trời sinh nên được vui vẻ!
Cô không nên có ánh mắt thống khổ như vậy, mà chính anh là người tạo ra những vết thương trên thân thể cô, là bóng ma trong mắt cô!
Cố Thịnh từ trong ngực lấy ra một tấm hình, người phụ nữ trong hình có nụ cười sáng lạn, cùng với nụ cười của Tả Tình Duyệt là một dạng, vui vẻ mà thỏa mãn.
Ánh mắt lại rơi vào người đàn ông đứng bên cạnh, từ nơi ống kính định dạng, anh cảm giác được sự vui vẻ cùng niềm hạnh phúc của họ.
“Nếu như em không có quyết tâm hung ác báo thù cho anh, vậy phải làm sao bây giờ?” Cố Thịnh nỉ non, thanh âm lộ ra sự vô dụng ngày thường chưa từng có.
Trong đầu thoáng hiện qua thời gian tuổi thơ vui vẻ của hai anh em bọn họ, người một nhà hòa thuận vui vẻ, hình ảnh anh hai ở trường ra mặt cho anh, Cố Thịnh thống khổ nhắm nghiền hai mắt.
Anh rốt cuộc phải làm sao đây?
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Cố Thịnh vẫn không tìm được đáp án, mở mắt ra, nhìn Tả Tình Duyệt vẫn nhắm chặt hai mắt khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ sở. Không cần biết về sau anh quyết định làm sao với cô, tối hôm nay anh cũng không muốn có thù hận.
Cũng không cách nào nhắc tới thù hận.
Động tác êm ái đem Tả Tình Duyệt ôm xuống xe, quản gia cùng người giúp việc đều vẫn ở trong phòng khách nhà chính, nhìn đến cậu chủ của bọn họ ôm cô chủ vào nhà, mỗi người trong lòng đều hiện một dấu chấm hỏi lớn.
"Quản gia, lấy hòm thuốc đến phòng tôi rồi chuẩn bị một chút nước nóng!" Cố Thịnh vừa dặn dò vừa dồn dập ôm Tả Tình Duyệt đi về phía lầu hai. . . . . . Phòng của anh!
Quản gia đưa hòm thuốc tới vốn muốn hỏi Cố Thịnh có muốn gọi bác sĩ đến nhà hay không, nhưng thấy cậu tự nhiên mở ra hòm thuốc động tác thuần thục đem chân cô chủ đặt tại trên đùi mình. Sự chuyên chú trong mắt cùng đau lòng cũng chỉ có lúc cậu đối mặt với tiểu thư mới xuất hiện qua.
Hoặc giả có chút gì đó không giống nhau!
Quản gia không nói gì nữa, yên lặng rời khỏi phòng.
Cố Thịnh tận lực làm thật nhẹ nhàng, dùng bông băng thấm nước, từng chút tứng chút lau đi những vết máu trên chân Tả Tình Duyệt. Tận lực tránh các miệng vết thương, nhìn vào đôi chân mà đau lòng. Chân mày nghiêm nghị của Cố Thịnh thật chặt vặn lại cùng một chỗ. Anh hối hận! Hối hận hôm nay đã đem cô vứt bỏ ở ven đường!
Nhưng mặc dù động tác của anh có nhẹ nhàng hơn nữa Tả Tình Duyệt vẫn cảm thấy có chút đau đớn, vốn là ngủ cạn nên chậm rãi mở mắt ra.
Khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú của người đàn ông, động tác nhẹ nhàng cô không dám tin vào hai mắt mình, đây cũng là ảo giác của cô sao?
Tả Tình Duyệt không dám nhắm mắt, sợ nhắm mắt lại ảo giác trước mắt sẽ biến mất không thấy nữa. . . . .