Q.1 - Chương 146: Vì cô, anh không ngại giở thủ đoạn hèn hạ
Cô còn yêu Cố Thịnh sao?
Trong màn đêm nơi vườn hoa, Tả Tình Duyệt nhìn theo bóng lưng Cận Hạo Nhiên. Cô từng vô số lần tự hỏi chính mình, sao có thể không thương đây? Cô cũng hi vọng mình không yêu, như vậy thì sẽ dễ dàng buông bỏ, không phải sao?
Cúi đầu, ánh mắt nhìn vào bụng của mình “Bảo Bối, con nói xem mẹ có nên tiếp tục tình yêu này không?"
Trả lời cô là sự tĩnh lặng, cô thở dài, Tả Tình Duyệt quyết định không suy nghĩ đến những vấn đề khiến mình phiền não nữa, dù cố nghĩ thì cũng chẳng thay đổi được gì không phải sao?
Thư phòng của Cố Thịnh.
Sở Phàm cùng Tiết Lâm Phong ra ngoài cho Cận Hạo Nhiên cùng Cố Thịnh có không gian riêng để trò chuyện, một phòng trầm mặc, gương mặt hai người đàn ông này cũng âm trầm, không khí như đang bị dồn nén.
"Tôi chấp nhận đề nghị của anh!" Không biết qua bao lâu, Cận Hạo Nhiên đột nhiên lên tiếng, đôi mắt sắc bén ẩn chứa kiên định nhìn thẳng Cố Thịnh, nói cho anh ta câu trả lời của mình.
Cố Thịnh nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang đỏ, để cho chất lỏng đỏ đẹp mắt ấy vẽ lên thành li những đường cong hoàn hảo, nghe anh nói, Cố Thịnh thoáng trong mắt hiện lên ý không vui, lạnh lùng nói “vì vợ tôi?"
Vừa rồi, anh đã nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau trong vườn, vô thức nắm chặt tay, lời nói càng thêm lạnh lùng, “Tiểu Ngữ thích anh, nếu không vì để cho con bé vui vẻ, anh cho rằng tôi sẽ để anh ở bên cạnh con bé sao? Tôi sẽ không cho kẻ nào làm tổn thương Tiểu Ngữ, dám làm con bé tổn thương thì sẽ phải trả giá rất đắt, anh hiểu chứ?"
Nếu như vì Tả Tình Duyệt mà tổn thương Tiểu Ngữ, vậy anh càng không thể tha thứ!
Cận Hạo Nhiên cười khẽ, giọng nói ôn hòa “Tổng giám đốc Cố, tôi sẽ không làm bất cứ ai tổn thương cả, nhưng tôi lại có người cần nhờ anh bảo vệ và che chở!"
Cần nhờ che chở và bảo vệ? Cố Thịnh trong lòng dâng lên sự châm chọc, không cần suy nghĩ, anh cũng biết, người mà Cận Hạo Nhiên muốn nhờ anh bảo vệ và che chở là ai!
"Anh chỉ cần bảo vệ tốt Tiểu Ngữ là đủ rồi, về phần người kia, không cần anh quan tâm!" Cố Thịnh lạnh lùng mở to mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này nhìn xuống, có thể thấy vườn hoa, trên xích đu, Tả Tình Duyệt vẫn ngồi ở đó.
Tả Tình Duyệt ơi Tả Tình Duyệt! Cô rốt cuộc có sức hấp dẫn thế nào, mà khiến mấy người đàn ông này tất cả đều mê muội hết rồi?
Người đàn bà đáng chết!
"Tổng giám đốc Cố, tôi đã nói cho anh biết quyết định của mình rồi, tôi sẽ đối tốt với Tiểu Ngữ, nhưng tôi vẫn có điều kiện của mình!" Cận Hạo Nhiên cố tình bỏ qua địch ý trong lời nói của Cố Thịnh, hôm nay, nhìn Duyệt Duyệt không vui, anh muốn làm cái gì đó cho cô.
"Điều kiện?" Cố Thịnh đôi mắt sắc bén híp lại, anh có linh cảm, điều kiện này cùng Tả Tình Duyệt có liên quan tới nhau.
Quả nhiên, khi Cận Hạo Nhiên mở miệng, là ba chữ, “Tả Tình Duyệt!"
Cận Hạo Nhiên giọng vang vang có lực, hướng Cố Thịnh tỏ rõ quyết tâm của mình, “Tôi muốn anh buông tha cho Duyệt Duyệt, để cho cô ấy tự do!"
Cố Thịnh ngớ người, anh đã nghĩ Cận Hạo Nhiên sẽ có điều kiện được gặp Tả Tình Duyệt nhiều hơn, nhưng không ngờ. . . . .
"Ha ha. . . . . Cô ấy là vợ của tôi! Anh có tư cách gì, lại dám bảo tôi buông tha cho cô ấy? Tự do? Cô ấy không được tự do sao? Cô ấy kể khổ với anh?" Cố Thịnh cười to, trong tay li rượu bị ném mạnh xuống đất, những giọt rượu đỏ thẫm văng tung tóe, thủy tinh vỡ rơi đầy đất.
"Cô ấy ở cùng anh không có hạnh phúc và niềm vui!" Trong đôi mắt ấy là bi thương nồng đậm, khiến anh muốn bỏ đi cũng khó khăn biết bao. Trước kia Duyệt Duyệt vui vẻ như vậy! Cô có biển rộng, có âm nhạc, còn có ‘Tiểu Bối’ làm bạn. Còn bây giờ. . . . . cô bây giờ giống như con chim nhỏ, không thoát khỏi chiếc lồng vàng.
"Không hạnh phúc? Anh có biết chúng tôi ở trên giường rất hợp nhau không?" Cố Thịnh trong mắt bùng phát khí lạnh, anh ghét người đàn ông khác quan tâm cô, giống như đang trút giận, Cố Thịnh cố ý nói mập mờ, kích động người đàn ông trước mặt, hơn nữa muốn nói cho anh ta biết, Tả Tình Duyệt là của anh!
"Anh câm miệng!"
"Tại sao phải câm miệng ? Anh ghen tỵ? Anh bảo tôi để cho cô ta tự do! Sau đó thì sao? Hai người sẽ cùng nhau bay nhảy sao?" Cố Thịnh lửa giận rực đỏ, chỉ cần vừa nghĩ tới Tả Tình Duyệt dây dưa với nhiều đàn ông như vậy, anh đã không kìm nén được cảm giác muốn giết người! "Anh đừng để bề ngoài của cô ta đánh lừa!"
Cận Hạo Nhiên còn chưa biết việc Tả Tình Duyệt mang thai con của Kiều Nam! Anh xúc động muốn nói ra điều đó, muốn kích động người đàn ông này, nhưng anh liền bỏ đi cái ý định này. Chính miệng nói cho người khác biết, vợ mình mang thai, nhưng lại không phải con của mình, đây đúng là một sự sỉ nhục lớn!
Nghĩ tới đây, trên trán Cố Thịnh nổi gân xanh, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, muốn anh buông tha cô? Đừng mơ!
"Anh đúng là bị ghen tuông làm mờ mắt!" Cận Hạo Nhiên khóe miệng nâng lên sự giễu cợt, người đàn ông này không biết trân trọng Duyệt Duyệt thì đúng là một mất mát lớn của anh ta. Duyệt Duyệt là cô gái tốt đẹp như vậy, cô ấy xứng đáng nhận được tình yêu thương, che chở!
Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau, một sắc bén bá đạo, một khinh thường nồng đậm.
"Tiểu Ngữ bệnh tình đã tốt hơn trước rồi, tôi nghĩ đã đến lúc mình phải quay về Mỹ" Sau một hồi trầm lặng, Cận Hạo Nhiên lên tiếng, khóe miệng nâng lên nụ cười ôn hòa, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Cố Thịnh thay đổi.
"Không được, Tiểu Ngữ không thể tách rời khỏi anh được!" Cố Thịnh lập tức phủ quyết, nhìn đến nụ cười trên mặt anh ta, anh hiểu ra, người đàn ông này muốn dùng Tiểu Ngữ uy hiếp mình sao?
"Thật xin lỗi, nếu điều kiện của chúng ta không thể thỏa thuận, tôi vẫn chưa có trách nhiệm và nghĩa vụ đối tốt với Tiểu Ngữ." Cận Hạo Nhiên giọng nói lạnh như băng, anh biết Cố Tâm Ngữ là điểm yếu chí mạng của Cố Thịnh. Vì Duyệt Duyệt, anh không ngại giở thủ đoạn hèn hạ, lợi dụng cô gái đáng thương ấy.
"Anh. . . . ." Cố Thịnh đôi tay nắm chặt, hung hăng trừng mắt nhìn Cận Hạo Nhiên, biết rõ ý đồ của anh ta, nhưng lại không thể nào để Tiểu Ngữ gặp nguy hiểm, bây giờ trong mắt Tiểu Ngữ chỉ có Cận Hạo Nhiên, nếu Cận Hạo Nhiên đột nhiên bỏ đi, rất khó bảo đảm bệnh tình con bé không tái phát.
Hừ! Cận Hạo Nhiên quả nhiên là người thông minh, anh muốn phá hủy sự thông minh ấy!
Hít thở thật sâu, Cố Thịnh bình tĩnh dần, khóe miệng nâng lên nhàn nhạt cười, “Tôi có thể buông tha cho Tả Tình Duyệt, nhưng anh phải cùng Tiểu Ngữ kết hôn, cả đời chăm sóc, yêu thương con bé!"
Trong đầu Cố Thịnh hiện lên mong ước vào ngày sinh nhật của Cố Tâm Ngữ ‘muốn cùng Hạo Nhiên vĩnh viễn ở bên cạnh nhau!’
Trước kia mong ước của con bé chỉ là hi vọng anh cả sớm trở về, hi vọng anh thường tới thăm, nhưng lúc này con bé lại mong ở chung với một người đàn ông khác, anh biết, Tiểu Ngữ đã trưởng thành!
"Tiểu Ngữ còn nhỏ!"
"Tiểu Ngữ không còn nhỏ nữa, hai người trước tiên có thể đính hôn!" Cố Thịnh hạ mi mắt, che đi toan tính của mình “Nếu anh không đồng ý, điều kiện vừa rồi chúng ta thoả thuận coi như không tồn tại! Anh có thể suy nghĩ thật kỹ, chỉ là, tôi nói rồi, tôi sẽ không cho phép kẻ nào làm Tiểu Ngữ tổn thương!"
Về phần Tả Tình Duyệt. . . . .
Nhìn bóng dáng trên xích đu, Cố Thịnh trong mắt càng thêm âm trầm. . . . .